Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 147



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 147

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Lưu Lệ Phương bị tát, phản ứng đầu tiên là muốn đánh trả theo bản năng. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt hung hăng của Khương Vu, bàn tay vừa định vung lên của cô ta bất ngờ khựng lại.

Thật ra phản ứng của vị luật sư Khương này vẫn nằm trong dự kiến của Lưu Lệ Phương. Hơn nữa phản ứng càng mãnh liệt đối với cô ta mà nói lại càng có lợi. Nghĩ vậy, Lưu Lệ Phương đột nhiên không tức giận nữa. Cô ta cảm thấy ăn một bạt tai này cũng đáng.

Khương Vu thấy Lưu Lệ Phương cười cười, bình tĩnh sửa lại mái tóc hơi lộn xộn vì cái tát vừa rồi, sau đó mở miệng nói: "Tôi cũng không có gì phải giấu giếm. Tin chắc luật sư Khương cũng thấy rồi. Con người của tôi ấy, tính tình không được tốt lắm. Đứa nhỏ này đi theo tôi thật sự không thích hợp đâu. Khổ đấy. Cô mang nó về cho Thành Kiến Quốc đi thôi."

Nói xong, Lưu Lệ Phương không cho ai cơ hội mở miệng, trực tiếp xoay người bỏ đi. Cô ta biết chắc chắn vị luật sư Khương trông có vẻ ghét ác như thù này tuyệt đối sẽ không đuổi theo trả đứa bé lại cho mình.

Lưu Lệ Phương đoán không sai, Khương Vu quả thật không làm vậy. Nhưng một bóng dáng nho nhỏ lại chạy theo Lưu Lệ Phương, vươn tay cố gắng bắt lấy góc áo cô ta.

- Mẹ.

Tiếng trẻ con non nớt khiến trái tim Khương Vu gần như vỡ nát nhưng lại không thể khơi ra được chút thương xót nào từ Lưu Lệ Phương.

- Ai là mẹ của mày! - Lưu Lệ Phương đột nhiên xoay người, gạt phăng bé gái đang cố giữ lấy mình. Lực đẩy mạnh khiến cô bé ngã dụi.

Chờ đến khi Khương Vu chạy đến ôm đứa bé vào lòng thì Lưu Lệ Phương đã khuất dạng trong tòa nhà từ lâu.

Cô bé rất ngoan. Em lạnh, cũng thật tủi thân. Nhưng khi đối mặt với dì xa lạ này, dù hốc mắt nho nhỏ sắp không giữ nổi những giọt lệ dâng trào, em vẫn không cất tiếng khóc mà chỉ cúi đầu run rẩy, muốn đưa tay đi nhặt tấm áo vừa bị mẹ quẳng đi thật xa.

Thấy rõ động tác của cô bé, Khương Vu vội chạy lên nhặt áo về đặt vào tay em.

Vốn Khương Vu cho rằng đứa nhỏ này muốn nhặt về đồ của mình, kết quả không ngờ vừa nhận được áo, cô bé đã lập tức trả áo khoác lại cho Khương Vu. Trên má vẫn còn những giọt nước mắt thi thoảng lăn dài nhưng em vẫn nghiêm túc nhìn cô mà nói: "Dì, đây, lạnh."

Đứa nhỏ này là sợ cô lạnh, muốn bảo cô mặc áo khoác vào.

Khương Vu thấy rất đau. Cô đột nhiên nhớ đến mình khi bé từng ngồi trên băng ghế trước quán mì, chờ từ ngày sang đêm vẫn không thấy ba quay lại, nhớ đến một Khương Vu cố gắng làm tốt hết mọi chuyện nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ bỏ rơi, ra nước ngoài từ đó không hề gặp mặt.

Cô bé trước mắt cũng giống vậy. Khương Vu không biết ban đầu khi được mang về đây, Thành Kiến Quốc và Lưu Lệ Phương đối xử với em như thế nào. Có lẽ bọn họ cũng đã từng ân ái, muốn cùng nuôi dạy một đứa trẻ, cả nhà ba người sống an ổn bên nhau. Nhưng hành động của Lưu Lệ Phương vừa rồi đã biểu hiện rõ quyết tâm của cô ta. Cô ta không muốn đứa nhỏ này. Thảo nào Giang Sam lúc đến tìm mình đã nói đứa trẻ có ý nguyện mãnh liệt muốn theo cha. Người mẹ nuôi Lưu Lệ Phương này chẳng mảy may che giấu hành vi ngược đãi. Cô ta chính là ỷ vào đó nên mới tự tin cho rằng tòa sẽ không giao đứa bé cho mình.

Khương Vu nhớ đến những lời đã từng hỏi Thành Kiến Quốc lúc trước, cô hỏi anh ta có thật sự trung thực, không giấu giếm gì hay không. Thành Kiến Quốc khi đó gật đầu như đảo tỏi. Nhưng thân là cha đứa bé, sau khi ngoại tình, hai vợ chồng kéo nhau ra ly hôn, anh ta thật sự không biết vợ mình ngược đãi con gái nuôi sao?

Khương Vu không tin. Thành Kiến Quốc đương nhiên biết chuyện này. Không nói chẳng qua là vì sự thật ấy bất lợi cho anh ta mà thôi. Anh ta sợ một khi chuyện Lưu Lệ Phương ngược đãi bị phát hiện thì sau này đứa bé rất có thể phải đi theo mình.

Lưu Lệ Phương không muốn đứa bé, mà Thành Kiến Quốc cũng không.

Khương Vu khoác áo lên người cô bé lần nữa. Bản thân cô lúc này cũng chỉ còn một lớp áo mỏng.

Cô thấy lạnh. Lạnh bên ngoài, trong lòng càng rét buốt.

Bây giờ dù có gọi cho Thành Kiến Quốc thì anh ta cũng không thể nào nhận đứa bé. Chuyện vô nghĩa như vậy, Khương Vu sẽ không làm. Cô chỉ nhẹ nhàng bế cô bé dậy, từng bước đi về phía xe.

Khương Vu đặt cô bé lên ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn.

Em còn đang khóc, nhưng là khóc trong im lặng, nước mắt chỉ rơi từng giọt, không có lấy một tiếng thút thít.

Khương Vu mở máy sưởi, chờ không khí trong xe dần ấm lên. Cô vươn tay xoa đầu cô bé. Hai bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo kia thật sự quá chướng mắt, Khương Vu bèn nghiêng người xả chúng xuống, lưu loát đổi thành kiểu đuôi gà.

- Dì tên Khương Vu, là luật sư. - Nói đoạn, Khương Vu đưa cho cô bé một tờ danh thiếp, thái độ trịnh trọng như đối đãi với bao người ủy thác khác. Đứa bé lên sáu còn chưa đến tuổi đi học, không đọc được rất nhiều chữ trên danh thiếp, nhưng em vẫn đưa tay nhận lấy, nhìn nhìn rồi khẽ gọi: "Dì Khương."

Trong xe đã ấm, Khương Vu mặc áo lại cho cô bé, cột dây giày đàng hoàng rồi dịu giọng nói: "Hôm nay con đi theo dì nhé, được không?"

Gương mặt nhỏ khóc đến lấm lem lúc này lại nức nở trong im lặng. Cô bé nhìn Khương Vu với ánh mắt đầy khát vọng: "Dì ơi, dì biết ba con đúng không? Dì có thể dẫn con đi tìm ba được không?"

Thật không ngờ người cha trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi con nuôi, hiện giờ lại được đứa bé xem như khúc gỗ cứu mạng. Khương Vu xoa đầu cô nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Ba có tốt với con không?"

Đứa bé không gật, cũng chẳng lắc. Em trông có vẻ mờ mịt, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba sẽ mua kẹo cho con, cũng không đánh."

Khương Vu thở dài một tiếng. Đối với đứa nhỏ này, không đánh đã đồng nghĩa với là người tốt.

Đối mặt một đứa bé đang mong ngóng cha, Khương Vu thật sự không nói được những lời quá tàn nhẫn. Cô chỉ có thể gật đầu: "Hôm nay con theo dì về trước, mai dì lại dẫn con đi gặp ba."

Cô nhỏ cuối cùng cũng hơi mỉm cười rồi gật đầu thật mạnh.

Hôm nay Thẩm Mộ tranh thủ lúc rảnh rỗi, trưa định về nhà lấy ít đồ, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút. Kết quả cô vừa lái xe về tiểu khu đã nhìn đến một vật thể màu trắng vô cùng quen thuộc quẹo vào trước mình một bước.

Đó không phải xe Khương Vu sao?

Thẩm Mộ thấy vậy, lập tức phấn chấn, ấn còi bim bim đằng sau.

Vốn lúc xuống xe, Thẩm Mộ đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn mắng. Nào ngờ chỉ thấy Khương Vu bước xuống, mở cửa phía ghế phụ, ôm một đứa bé ra.

Một bé gái, trông khá dịu ngoan, vóc dáng cũng không cao, có vẻ yếu ớt. Khương Vu hẳn là sợ cô bé lạnh nên vừa ra khỏi xe đã cởi áo khoác mình ra bọc lấy.

Vậy sao được?! Trời lạnh thế này, Khương Vu chỉ mặc mấy món cũng sẽ sinh bệnh nha. Thẩm Mộ vội vàng cởi áo, nhanh chân bước đến khoác lên người Khương Vu.

Khi đến gần, Thẩm Mộ mới nhận ra hai bảo bối một lớn một nhỏ này đều đỏ mắt. Khương Vu thấy Thẩm Mộ, trực tiếp kéo tay đứa bé, nhào vào lòng chị.

Cô khóc.

Khương Vu chưa bao giờ khóc đến vậy, khóc như muốn trút hết tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng, khóc đến tim Thẩm Mộ như vỡ vụn.

Nhìn thấy Khương Vu rơi lệ, cô bé nhút nhát đứng bên cạnh cũng lộp bộp rơi nước mắt. Đứa nhỏ này khóc rất lạ, không rên một tiếng, cũng không chút động tĩnh. Nếu không phải Thẩm Mộ thấy Khương Vu vẫn luôn nắm tay cô bé nên ánh mắt cũng theo đó mà để ý thì đã chẳng phát hiện được đứa nhỏ này đang khóc.

Một lớn một nhỏ đều khiến người ta đau lòng. Thẩm Mộ vội bế cô bé lên, lại khép kín quần áo trên người Khương Vu, sau đó mới mở miệng: "Rồi, rồi, đừng khóc. Về nhà thôi. Ngoan, chúng ta về nhà."

Bước vào nhà, Thẩm Mộ lập tức chỉnh độ ấm lên cao một chút. Cũng không biết sao mà đứa nhỏ này lại mặc phong phanh như vậy, vừa rồi bế lên hệt như cục nước đá, dù quấn áo Khương Vu nhưng vẫn run cầm cập.

Thẩm Mộ đưa hai người một lớn một nhỏ vào phòng khách, xoay người liền gọi cho trợ lý Tiểu Lưu. Vốn cô chỉ định nghỉ ngơi, trốn việc một tí lúc trưa, giờ xem ra phải cúp luôn cả chiều.

Gọi điện xong, Thẩm Mộ lập tức vào phòng tắm, chỉnh nước ấm rồi mới quay ra nói với Khương Vu: "Cho con bé tắm cái đi, sẽ ấm hơn chút."

Khương Vu vẫn ôm cô bé trong lòng. Nghe Thẩm Mộ nói vậy, cô cúi đầu hỏi ý: "Con muốn tắm trước hay là ngủ một lát trước?"

Cô bé nắm chặt quần áo, nhỏ giọng nói: "Con... con muốn ngủ."

Khương Vu thấy đau xót trong lòng. Thật ra trẻ con không hề biết che giấu. Cô nhóc này nào phải muốn ngủ mà hẳn là không muốn để người khác cởi quần áo. Trẻ con dù mới sáu tuổi cũng đã có lòng tự trọng. Đứa nhỏ này vừa rồi bị mẹ nuôi lột quần áo giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, sợ là đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng.

Khương Vu để cô bé tựa vào lòng mình, khẽ xoa đầu, tôn trọng quyết định của em: "Được, vậy chúng ta vào phòng ngủ một lát."

Thẩm Mộ vốn định khuyên dù muốn ngủ cũng tắm rồi hẵng ngủ cho thoải mái, có điều cô tuy không biết đứa nhỏ này nhưng cô hiểu Khương Vu. Nếu em đã làm vậy thì đương nhiên là có lí do. Thẩm Mộ cũng không nói gì thêm, chỉ cười đi theo hai người, cùng nhau bước vào căn phòng lúc trước chuẩn bị cho Thẩm Xán.

Đồ trang trí màu hồng phấn đủ kiểu dáng hẳn chính là căn phòng mà mỗi bé gái tha thiết ước mơ. Cô nhỏ luống cuống chân tay đứng đó, nắm chặt góc áo Khương Vu, sợ mình đi lung tung sẽ làm hỏng thứ gì ở nơi đây.

Khương Vu thấy cô bé lo sợ bèn bế người lên đặt lên giường.

Thẩm Mộ cũng ăn ý cất giọng: "Chị đi lấy hai bộ áo ngủ lúc trước mua."

Áo ngủ là chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, bằng vải bông rất êm, phía trên có hình hoa anh đào. Thẩm Mộ tuy không biết đây là con nhà ai, tại sao lại được Khương Vu mang về nhưng cô vẫn treo gương mặt tươi cười, học theo cách nói của trẻ con mà chọc cô nhóc vui vẻ.

- Thích cái này không? Còn có màu vàng nữa. Áo vàng là hình vịt Kota. Con muốn cái nào?

Cô bé chưa bao giờ có cơ hội lựa chọn. Không thể chọn bị vứt bỏ, không thể chọn được nhận nuôi. Bây giờ cha mẹ nuôi ly hôn, em dường như cũng không có cơ hội lựa chọn đi theo ai. Lựa chọn đầu tiên trong đời em hiện giờ đang đặt ngay trước mắt.

Chọn một chiếc áo ngủ mình thích.

Cô bé nhất thời không nhịn được mà khẽ nức nở dụi mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã im lặng buông tay như sợ bị các dì chê trách. Em vươn tay chỉ chiếc áo Thẩm Mộ đang cầm.

- Cảm ơn dì, con thích màu hồng.

_____________

Vịt Kota aka vịt bối rối đọ.

ly-hon-hieu-biet-mot-chut-147-0