Không sai, giờ đang là mùa đông, nhưng điều đó cũng không thể làm vơi đi sự tích cực của Thẩm Mộ. Trò chơi ngoài trời không được thì công viên trong nhà vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.
Thẩm Mộ và bé con đều không sợ độ cao. Hai người cùng nhau hưng phấn ngồi trên thuyền hải tặc, đu quay văng các thứ. Mà Khương Vu lại chỉ có thể ôm giỏ, cầm mũ, còn phải giơ máy ảnh làm phó nháy.
Đến sân xe đụng, Khương Vu cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài.
- Em vừa đủ tuổi đã có bằng lái rồi đó nha. - Khương Vu đắc ý nói.
Thẩm Mộ thật sự không muốn quá đả kích đối phương, nhưng vẫn nhịn không được mà đâm chọt: "Em còn nhớ hai hôm trước em quay xe trên đường sao?"
Khương Vu lập tức tắt tịt. Cô đương nhiên còn nhớ. Chính là lúc chờ Thẩm Mộ ngay cửa Thiên Duyệt, cô vì không muốn làm ách tắc giao thông nên mới định lui xe ra sau một chút. Nào ngờ chỉ một thao tác đơn giản như vậy mà cô lại cọ lốp xe vào vệ đường, phát ra tiếng rít chói tai. Một màn ấy vừa vặn bị Thẩm Mộ bắt gặp từ đầu tới cuối, đến tận bây giờ vẫn còn lải nhải.
- Ngoài ý muốn. Đó là ngoài ý muốn. - Khương Vu giảo biện, sau đó thuận tay lựa một chiếc xe màu hồng, định đón bé Ngoan ngồi lên.
Thẩm Mộ lại không để cô nhóc đi qua mà kéo em sang một chiếc khác: "Ngoan, nghe dì, con ngồi bên này tương đối an toàn."
Cô nhóc cười ha ha không ngừng. Hiệp một bắt đầu, Khương Vu dí theo sau xe Thẩm Mộ, một hai phải "đụng yêu" mấy phát. Nào ngờ đồng chí Thẩm Mộ xuất thân lái xe thể thao, kỹ thuật đã được kiểm nghiệm, vòng trái né phải không để Khương Vu đến gần.
Hết ba hiệp, Khương Vu rốt cuộc phải từ bỏ. Cô bước từ trên xe xuống, còn trẻ con mà phàn nàn với Thẩm Mộ: "Nhất định là tại xe em không được."
Đến công viên giải trí, ngay cả luật sư Khương ngày thường bình tĩnh, nghiêm túc dường như cũng trở thành trẻ con. Thẩm Mộ thuận theo: "Phải, phải, phải, là tại xe, tại xe hết."
Khương Vu sợ độ cao, rất nhiều trò trong công viên giải trí chỉ có thể từ Thẩm Mộ dẫn bé con đi chơi. Chờ đến vòng xoay ngựa gỗ, Khương Vu cuối cùng cũng có thể tham dự. Thẩm Mộ tiếp nhận hết đồ trong tay Khương Vu để cô dẫn bé con lên đu quay.
Khương Vu muốn ba người cùng nhau, bèn hỏi: "Chị không chơi cùng sao?"
- Chị muốn chụp cho hai người vài tấm. - Thẩm Mộ lắc đầu.
Khương Vu vừa rồi vẫn luôn làm phó nháy, đúng thật là không có được mấy bức ảnh chụp cùng bé con. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, nắm tay cô nhóc, cả hai cùng nhau bước lên vòng xoay ngựa gỗ.
Vận tốc quay của vòng xoay rất chậm, sẽ không làm khách chơi thấy chóng mặt. Trong suốt quá trình vận hành còn có tiếng nhạc du dương, khiến cảm xúc căng thẳng của người ta cũng có thể theo đó mà thả lỏng.
Thẩm Mộ chỉa ống kính ngay Khương Vu cùng cô nhóc. Mỗi khi đi đủ một vòng quay lại, hai người đều sẽ vẫy tay với cô và ống kính. Hình ảnh ấy được Thẩm Mộ ghi lại trên ảnh chụp, lưu giữ đến vĩnh viễn.
Thẩm Mộ thưởng thức tác phẩm của chính mình. Chỉ thấy Khương Vu trong ảnh cười cong mi, ánh mắt tuy nhìn bé con nhưng lại vẫy tay với mình. Còn cô nhóc, Thẩm Mộ có thể cảm thấy em thật sự rất vui vẻ. Đây hẳn chính là lần em cười vô tư nhất từ khi gặp nhau đến giờ.
Cô và Khương Vu có năng lực ấy. Các cô có năng lực cho đứa nhỏ này một cuộc sống vui tươi không vướng bận.
"Hy vọng mọi chuyện sắp tới đều được thuận lợi." Thẩm Mộ thầm cầu nguyện trong lòng.
Tại công viên giải trí trong nhà này không chỉ có trò chơi mà còn có món ngon. Tuy không phải đồ ăn có lợi cho sức khỏe nhưng ngẫu nhiên nếm thử đôi lần cũng không ảnh hưởng quá lớn. Ăn no căng bụng xong, ba người cùng nhau ngồi trên đài ngắm cảnh tầng cao nhất chờ tiêu hóa. Đúng lúc này, cô nhóc cả ngày phấn chấn, vui vẻ đột nhiên kéo tay Khương Vu cùng Thẩm Mộ, khẽ thì thầm.
- Con muốn chụp một tấm chung với các dì sao? - Khương Vu cười vuốt ve chiếc mũ con màu vàng trên đầu cô nhóc.
Bé con ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó nhìn Khương Vu với ánh mắt đầy chờ mong: "Được không dì?"
Yêu cầu thật quá đơn giản. Thẩm Mộ trực tiếp cầm lấy máy ảnh, nhờ một cậu trai đứng gần đó: "Có thể phiền em chụp giùm cả nhà chị một tấm được không?"
Đối phương vươn tay nhận máy ảnh, cười đồng ý.
Bắt đầu đếm ngược.
- Ba, hai, một.
Tạo kiểu xong, máy ảnh lóe sáng, chẳng mấy chốc, một bức hình đã được in ra.
Cậu trai đưa ảnh, hỏi: "Mọi người xem thử như vậy được không?"
Khương Vu nhận lấy, sau đó cảm ơn cậu chàng vừa chụp hộ. Ba người cùng nhau chụm vào xem ảnh.
Trên đó là ba gương mặt tươi cười thật xán lạn. Khương Vu quyến rũ, Thẩm Mộ mê người, mà bé con... em cười rất ngọt.
Cầm ảnh ngắm nghía, sau đó cô nhóc ngẩng đầu nói với hai người: "Tấm này tặng cho con có được không?"
Cặp mắt của đứa nhỏ này rất giống Khương Vu, nói không chừng về sau lớn lên cũng sẽ là một đôi mắt hoa đào khói sóng uyển chuyển. Thẩm Mộ không hề có lực kháng cự với ánh mắt như vậy, lập tức gật đầu: "Được, con thích liền tặng cho con."
Chuyến vui chơi vẫn chưa kết thúc.
Bạt nhún, nhà banh, cầu trượt bơm hơi, vân vân. Những hoạt động ấy chỉ cho trẻ con chơi. Đưa bé Ngoan vào, nhìn cô nhóc cùng những bạn khác lăn bên nhau, Khương Vu cùng Thẩm Mộ vừa cười vừa tựa vào lan can vui vẻ trò chuyện.
- Con nít bây giờ thật hạnh phúc. - Thẩm Mộ không khỏi cảm thán.
Khương Vu gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta lúc nhỏ..."
Nhắc đến tuổi nhỏ, hai người đều khựng lại, khó tránh một thoáng thương cảm. Các cô khi còn nhỏ là không có nhiều phương tiện giải trí muôn màu muôn vẻ như bây giờ. Không chỉ vậy mà thời thơ ấu của hai người còn đồng loạt kết thúc khi chưa tròn bảy tuổi. Từ đó về sau, giấc mộng thời trẻ thơ tươi đẹp ấy không bao giờ dám xuất hiện nữa.
Thẩm Mộ nắm lấy tay Khương Vu, lắc nhẹ: "Bạn nhỏ Khương Vu, em thích công viên giải trí không?"
- Thích. - Khương Vu gật đầu.
Thẩm Mộ thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười, tươi đẹp mà thoải mái: "Xem ra chúng ta ngoại trừ nghi thức hôn lễ ra thì còn phải có thêm hạng mục quay về thời thơ ấu nữa rồi. Em yên tâm, cả thế giới, chỉ cần là công viên giải trí em có thể nghĩ tới, chị bé đều sẽ dẫn em đi."
Khương Vu ngẩng mặt một góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, giọng mang mấy phần ngạo kiều: "Thật chứ? Chị không sợ làm vậy sẽ chiều hư em sao?"
Thẩm Mộ vươn tay kéo Khương Vu vào lòng, hôn nhẹ lên trán đối phương rồi nói: "Chị ước gì chiều hư em. Như vậy em sẽ phát hiện không còn ai tốt với em hơn chị nữa, rồi vĩnh viễn không rời khỏi chị."
Giọng Khương Vu thỏ thẻ truyền ra từ lồng ngực Thẩm Mộ: "Bây giờ cũng đã không đi rồi, vĩnh viễn không đi."
Không khí vừa vặn, đúng là lúc nên âu yếm lẫn nhau. Nếu không phải sợ dạy hư trẻ con thì Thẩm Mộ đã cho Khương Vu một nụ hôn sâu.
Chính vào lúc mập mờ như vậy, đột nhiên...
"Rào." Một đống banh đổ ập về phía hai người.
Ôm, hôn gì gì đó, nháy mắt đã bị mấy quả banh đá đến chín tầng mây.
- Hahaha. - Tiếng cười sang sảng của cô nhóc truyền đến.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ nhìn qua, chỉ thấy một tiểu quỷ gây sự đội mũ vàng đang che miệng cười trộm vì trò đùa vừa thành công.
Thẩm Mộ vờ muốn đi bắt, cô nhóc lập tức cười ha ha, nhảy nhót chạy xa.
- Hẳn đây mới là bộ dáng vốn có của con bé. - Khương Vu cảm thán.
Lúc khóc thì sẽ lớn tiếng khóc. Lúc cười cũng vui vẻ mà cười. Gia đình vốn nên là nơi để trẻ con thoải mái bộc lộ tính cách, cho chúng điểm tựa vững chắc nhất, từ đó từng bước hướng dẫn chúng đi đến tương lai mình chờ mong.
Thẩm Mộ cùng Khương Vu bốn mắt nhìn nhau.
- Em chuẩn bị tốt chưa, mẹ nó? - Thẩm Mộ hỏi.
- Có, em chuẩn bị rồi mẹ nó ơi. - Khương Vu gật đầu.
Các cô đã chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ. Cô nhóc đang vui vẻ cười đùa, ngụp lặn trong nhà banh trước mắt, bọn cô không định giao cho bất kì ai. Tựa như lời Thẩm Mộ nói khi trước, các cô sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm này. Bất luận tương lai là tốt hay xấu, cả hai đều sẽ cùng đối mặt.
Chỉ cần bàn tay hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau thì trên đời này không còn chuyện gì có thể làm khó các cô.
Thời gian trôi rất nhanh, cũng rất chậm. Mãi đến khi sắp tới giờ đóng cửa, ba người mới bước ra khỏi công viên giải trí trong nhà này.
Cô bé cảm thấy mình như đang nằm mơ. Em giống Alice trong câu chuyện dì Khương Vu kể trước khi ngủ, vô tình rơi vào thế giới cổ tích.
Được dắt tay hai bên, cô nhóc cố quay đầu nhìn lại. Em muốn nhớ thật kĩ nơi này, nhớ thật kĩ hết thảy những gì đã xảy ra hôm nay. Bởi vì dù không thể nhớ hết câu chuyện kể trước lúc ngủ kia thì em vẫn biết mơ rồi sẽ phải tỉnh. Em phải cố gắng một chút, khắc ghi cả ngày hôm nay vào đầu, vĩnh viễn không quên.
Ba người về đến nhà thì đã là mười giờ tối. Mang bé con đi rửa mặt, thay quần áo xong, Khương Vu lại lấy máy tính bảng, nằm cùng cô nhóc trên giường.
- Hôm nay bé Ngoan của chúng ta muốn nghe chuyện gì đây? - Khương Vu cười hỏi.
Cô bé không nói mà chỉ tiện tay chỉ vào câu chuyện có bìa rực rỡ nhất trên máy tính.
- Được rồi. Câu chuyện này ấy, là về...
Cô nhỏ nằm trên giường, tập trung tinh thần lắng nghe. Dần dần, hẳn vì mệt nên em từ từ khép mắt.
Khương Vu cho rằng bé con đã ngủ, bèn tắt màn hình ipad, khẽ khàng đứng dậy toan rời đi.
Trong nháy mắt ấy, Khương Vu nhìn đến bộ quần áo cô nhóc mặc khi đến đây lần đầu tiên được xếp ngay ngắn đặt trên ghế nhỏ một bên.
Nhìn đến thứ này, Khương Vu sẽ bất giác nghĩ đến Lưu Lệ Phương, mẹ nuôi của cô nhỏ, rồi từ đó nhớ đến những chuyện khiến người ta phẫn nộ hôm ấy. Cô đứng dậy, cầm lấy quần áo, chuẩn bị mang ra ngoài, không muốn để lại đây khiến bé con buồn bực. Nào ngờ khi cô vừa thẳng lưng định ra cửa thì tiếng nói non nớt của bé con đã vang lên sau lưng.
- Dì ơi, có thể để quần áo lại cho con không? - Cô nhóc lộ nửa mặt ngoài chăn, mắt tràn ngập khẩn cầu.
Dù sao cũng là cha mẹ ở chung ba năm, nói không chừng cô bé vẫn muốn giữ lại chút gì làm kỉ niệm? Khương Vu thật sự không rõ suy nghĩ của đứa trẻ, nhưng cô vẫn quyết định tôn trọng em.
Thả quần áo về lại ghế, Khương Vu bước đến mép giường xoa xoa đầu cô nhỏ: "Yên tâm, dì không mang đi. Con ngủ ngoan, mơ đẹp."
Cô bé gật đầu, sau đó nhắm mắt lại ngay trước mặt Khương Vu.
Đèn tắt, cửa cũng đóng, trong phòng chìm vào bóng tối.
Cô bé nhẹ nhàng xốc chăn xuống giường, sờ sờ bộ quần áo đặt trên ghế. Đây hẳn chính là một chút liên hệ cuối cùng với quá khứ của em. Giữ làm kỉ niệm ư? Sao có thể. Cuộc sống như vậy có gì đáng để lưu luyến? Cô nhóc chưa đến bảy tuổi lại bò lên giường, dùng sức dụi mắt.
Em nghĩ dì Khương, dì Thẩm đều quá tốt, quá dịu dàng. Mỗi ngày trong nhà này chẳng khác nào đang nằm mơ. Em phải giữ bộ đồ ấy lại để thời khắc nhắc nhở bản thân mình đến từ đâu. Bởi vì một ngày nào đó, mơ rồi phải tỉnh. Em không phải trẻ con của nhà này, rồi sẽ phải bị đưa đến nơi em thuộc về. Có lẽ là quay lại với cha mẹ nuôi, có lẽ là trại trẻ mồ côi đã mơ hồ trong trí nhớ.
Cô bé trùm chăn qua đầu, nhỏ giọng nức nở. Nếu... nếu dì Khương cùng dì Thẩm là người thân của em thì thật... thật tốt.