Đêm đó, bé con được dỗ thật lâu mới ngủ. Hẳn là bị đôi vợ chồng giáo viên rất tốt trong lời Khương Vu dọa đến nên cô bé khi ngủ vẫn mang chút bất an.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ vừa thấy tư thế ấy, quyết định không dây dưa nữa, ngay hôm sau lập tức mang bé Ngoan đến trại trẻ mồ côi ban đầu em được nhận nuôi.
- Viện trưởng Trương. – Khương Vu đến mấy lần, đã quen mặt với viện trưởng trại trẻ mồ côi này.
Viện trưởng Trương là một phụ nữ tuổi đã hơn năm mươi, tươi cười hiền từ khiến người ta thấy rất gần gũi. Gặp bé con, viện trưởng Trương lập tức kéo tay cô nhóc, hỏi: “Còn nhớ bà không?”
Thật ra bé con đã không còn ấn tượng gì với bà, nhưng bà thì vẫn nhớ.
Thẩm Mộ dẫn cô nhóc chơi xích đu trong sân khi Khương Vu đi theo viện trưởng đến văn phòng xử lý một số thủ tục liên quan.
- Tôi còn nhớ lai lịch của đứa nhỏ này không quá giống những bạn khác. Phần lớn những đứa trẻ khác là từ các cơ quan chức năng như cảnh sát, bệnh biện đưa đến, chỉ có đứa nhỏ này là bị vứt bỏ ở ngay cổng trại trẻ mồ côi. Khi đó là mùa xuân, con bé đang ngủ bị bỏ lại trên ghế dài trước cửa, cả người chỉ quấn một tấm áo mỏng, trước ngực còn có cái bảng nhỏ, trên đó viết một chữ Huyên. Cho nên khi còn chưa được nhận nuôi, mọi người đều gọi con bé là Huyên Huyên. – Viện trưởng nhớ lại chuyện trước kia.
Huyên?
Chữ này khiến Khương Vu thoáng ngẩn người: “Là chữ Huyên nào?”
Viện trưởng Trương cười nói: “Huyên trong cỏ huyên. Vừa lúc khi ấy là mùa cây cỏ sinh sôi, mọi người cũng cảm thấy chữ đó có ý nghĩa rất tốt, bèn đặt tên cho con bé là Huyên Huyên. À, nếu hai người không thích...”
- Không, chữ Huyên hay lắm. – Khương Vu lập tức đáp lời.
Ánh mắt cô trở nên sâu lắng, viện trưởng Trương cũng không biết cô đang nghĩ đến điều gì, hay ai.
Xử lý xong thủ tục nhận nuôi, chào tạm biệt viện trưởng Trương, một mình Khương Vu quay lại sân chơi, tìm chị vợ cùng... con gái vừa rồi còn chơi xích đu trong sân.
Tiếng cười như chuông bạc của cô bé theo gió phiêu lãng đến, lọt vào tai Khương Vu cảm giác thật ngọt ngào.
Khương Vu bước đến bên cạnh hai người. Thẩm Mộ để bàn đu dây từ từ dừng lại. Bé con nhảy từ trên xuống, vui vẻ nhào vào lòng Khương Vu.
- Huyên Huyên. – Khương Vu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé, khẽ gọi tên em.
Bé con sửng sốt. Đã lâu lắm rồi em không nghe cái tên này. Trước kia khi còn trong trại trẻ mồ côi, tên em chính là Huyên Huyên. Sau này được nhận nuôi, tên đương nhiên cũng sửa lại. Chữ Huyên trước kia từng gọi dần bị phai nhạt, em có tên mới là Thành Nghiên. Mặc kệ có thích hay không thì em vẫn phải đổi theo họ cha nuôi, dùng cái tên đó tiếp tục cuộc sống.
Huyên.
Tuy không ai dạy em viết thế nào nhưng em có lén nhớ kĩ chữ ấy, bởi vì đó mới là tên thật sự của em.
- Huyên Huyên? – Thẩm Mộ đứng bên cạnh cũng sửng sốt.
- Thẩm Huyên. Tên này thế nào? – Khương Vu cười nhìn sang. Phía sau là ánh mặt trời dịu nhẹ cuối đông đầu xuân.
Hiển nhiên bé con cũng rất thích. Em ngửa đầu nhìn Thẩm Mộ, chờ đợi thái độ cuối cùng của cô.
Thẩm Mộ xoa gương mặt nhỏ đang ngước lên của cô nhóc, sau đó cười nói: “Thích tên này tới vậy sao?”
Bé con gật gật đầu.
Thẩm Mộ lại trêu: “Nhưng dì cảm thấy tên Thẩm Tiểu Ngoan càng thích hợp với con hơn.”
- Ai da. – Cô nhóc hơi ngượng, xoay người trốn ra phía sau Khương Vu.
Khương Vu cảm thấy mình như cây cọc gỗ, bị hai người một lớn một nhỏ này đuổi bắt vòng quanh. Thẩm Mộ vẫn luôn miệng gọi Tiểu Ngoan, bé Ngoan khiến bé con xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Cười vui, đùa bỡn, đây hẳn chính là hơi thở của cuộc sống.
***
Thủ tục nhận nuôi Thẩm Huyên được xử lý khá thuận lợi. Chẳng bao lâu mà các bạn bè, đồng nghiệp đều đã biết Thẩm Mộ cùng Khương Vu nhận nuôi một bé gái, tên Thẩm Huyên.
Đây là một chuyện vui đáng giá ăn mừng. Tuyệt đại đa số mọi người đều chuẩn bị những món quà trẻ con sẽ thích, đưa đến cho hai người Thẩm Mộ, Khương Vu để tỏ ý chúc phúc. Đương nhiên cũng có người cố ý dành thời gian để mời cả nhà các cô ăn cơm, tỉ như cô giáo Trương Tích đang ngồi phía bên kia bàn ăn.
- Sao cậu không dẫn con bé đến? – Trương Tích thấy chỉ có một mình Khương Vu tới thì lông mày đã chau lại thành ngọn núi nhỏ. – Nếu chỉ mời cậu thì mình cần phải long trọng vậy sao?
Khương Vu lại không hề để bụng lời chất vấn của bạn tốt, vẫn nghiêm túc lật xem thực đơn, sau đó đánh dấu những món hợp khẩu vị bản thân.
Trương Tích thấy Khương Vu bình tĩnh chọn món xong thì vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu đúng là không khách khí chút nào.”
Khương Vu gật gật đầu: “Đương nhiên, cơ hội hiếm thấy mà.”
Phải biết rằng Trương Tích từng làm ra chuyện lạ đời là hẹn cô băng qua cả nửa thành phố Kinh Nguyên, cuối cùng chỉ mời cô ăn một tô mì.
Trong quá trình đợi món, hai người bắt đầu tán gẫu.
Trương Tích: “Hỏi thật, Thẩm Mộ và con bé đâu? Sao không đi cùng cậu?” . Truyện Hài Hước
Khương Vu hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích nguyên nhân vì sao chỉ có một mình mình đến chỗ hẹn.
Mới hai ngày trước, cũng không biết Thẩm Mộ làm sao mà tìm ra được một hội quán bơi lội cá nhân thuộc câu lạc bộ Tinh Hải, còn mua đủ áo tắm, kính bơi cho cả ba người, chỉ chờ đến tối nay kéo Khương Vu cùng bé con qua chơi.
Bé con đúng là đang độ tuổi thích nước, nghe nói muốn đi hội quán bơi lội thì vui vẻ vô cùng. Ngược lại là Khương Vu, vừa nghe phải bơi lội đã rầu trong lòng. Ngoại trừ sợ độ cao thì cô còn sợ nước*, cho dù ra biển thì cũng chỉ lượn lượn trên bờ, lâu lâu đạp sóng tí chút thôi. Bảo cô xuống nước là nghĩ cũng đừng nghĩ.
*Chỗ này có 1 cái bug. Trước đó ở đảo Perthden tác giả còn nói kỹ năng bơi lội của Khương Vu có từ nhỏ, rất tốt, giờ không hiểu sao lại thành sợ nước ==”. Mà không lí do này thì cũng lí do khác nên thôi kệ đi. Không kệ cũng không làm gì được.
Đang lúc Khương Vu phải một mình chịu đựng sự tấn công từ hai ánh mắt thất vọng của hai bảo bối một lớn một nhỏ thì cô Trương cứu tinh xuất hiện. Cô Trương gọi đến, bảo là tối muốn mời cô ăn cơm.
Luật sư Khương trước kia một khi bận rộn thì cho bạn tốt leo cây cũng không nháy mắt lấy một cái, giờ đột nhiên trở thành tấm gương tốt về giữ lời hứa. Cô hiên ngang đưa ra một cách vẹn cả đôi đường.
- Hai người họ vui vẻ đi hưởng thụ thời gian mẹ con quấn quít rồi. Còn mình đành miễn cưỡng tới đây ăn cơm với cậu. – Khương Vu nhún vai.
Cô Trương tức quá, trực tiếp giật đĩa, cầm lấy dao nĩa của đối phương, cuối cùng ngay cả ly nước chanh cũng không chừa lại: “Cậu cái người này, đã lấy mình làm cớ rồi mà còn trưng vẻ mặt như ai ép uổng vậy hả?!”
Lấy cớ là một phần, phần khác đương nhiên vì cũng đã lâu Khương Vu và Trương Tích chưa gặp nhau.
Đùa giỡn xong, đồ ăn cũng lục tục được bưng lên. Hai người đang vui vẻ dùng cơm thì đột nhiên Trương Tích như nhớ ra điều gì đó, vội buông dao nĩa, đan tay đặt trước bàn, hỏi Khương Vu: “Đúng rồi, gần đây mình nghe được một chuyện từ mấy sinh viên khoa Luật.”
Khương Vu còn chưa no, vừa tiếp tục ăn vừa thuận miệng hỏi: “Nghe được cái gì?”
- Đường Phỉ. – Trương Tích nói ra cái tên này, sau đó nâng mắt nhìn quanh theo bản năng rồi rướn người kéo gần khoảng cách với Khương Vu. – Cậu biết gần đây con bé nhận vụ gì mới không?
Nếu là trước kia, Khương Vu có thể nắm rõ như lòng bàn tay tất cả những vụ ủy thác của Đường Phỉ từ khi vào nghề đến giờ. Nhưng gần đây chuyện bé con đã thu hút quá nhiều sự chú ý của cô nên thời gian này, cô đúng là không quá quan tâm đến Đường Phỉ.
Nghe bạn tốt úp mở hỏi mình như vậy, Khương Vu cũng khó tránh tò mò. Cô buông dao nĩa, hỏi lại: “Vụ gì?”
- Còn nhớ Thẩm Tĩnh Tuệ không? Lúc trước cậu nhận vụ ủy thác ly hôn của cô ta đó.
Khương Vu nhớ. Tất cả những gì có liên quan đến Thẩm Mộ, đến Thiên Duyệt cô đều nhớ rất rõ.
Cô đã từng là luật sư ủy thác trong vụ kiện ly hôn của Thẩm Tĩnh Tuệ, chẳng qua đối phương chỉ muốn lợi dụng quan hệ của cô cùng Lục Viện mà thôi. Cuộc hôn nhân kia cuối cùng vẫn tiếp tục duy trì. Thẩm Tĩnh Tuệ sau khi đã ép cho kẻ thứ ba không cách nào dừng chân trong nước thì quay đầu đã dùng tư thái của người thắng, một lần nữa kéo chồng về bên mình. Nếu Khương Vu nhớ không lầm thì Thẩm Tĩnh Tuệ khi đó còn đang mang thai. Nhưng những chuyện đó là không cách nào truyền bá ra ngoài được. Mọi người chỉ cho rằng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, cũng không hiểu hết những uẩn khúc đằng sau. Có điều từ sau khi Phùng Thiệu chấm dứt hợp đồng với Thiên Duyệt, sau đó hai vợ chồng này phát triển thế nào, Khương Vu thật sự không quá rõ ràng. Hiện giờ cô cũng cảm thấy kì quái, không hiểu vì sao mà Thẩm Tĩnh Tuệ lại dính líu đến Đường Phỉ.
Nhưng chẳng mấy chốc, Khương Vu đã biết được đáp án từ miệng Trương Tích: “Thẩm Tĩnh Tuệ hẳn là lại muốn ly hôn. Gần đây cậu bận rộn chuyện công việc, chuyện gia đình, độ nổi tiếng của Thẩm Tĩnh Tuệ và Phùng Thiệu lại không còn như xưa, cậu không chú ý đến cũng là chuyện bình thường.”
Nói đoạn, Trương Tích lại vươn tay về phía Khương Vu, mượn lấy điện thoại, tiện tay mở một ứng dụng tin tức, nhập vài từ khóa, ấn tìm kiếm. Mấy tin tức nhảy ra, nội dung bên trong đều xoay quanh hướng tình cảm của Thẩm Tĩnh Tuệ cùng Phùng Thiệu.
Khương Vu xem tin tức, đọc kĩ từng câu chữ.
Con của Thẩm Tĩnh Tuệ đã chào đời, là một bé gái, giờ cũng gần hai tuổi. Một tay cô ta vừa kinh doanh phòng làm việc của hai vợ chồng vừa chăm lo cho con. Nhưng dù vậy, Phùng Thiệu vẫn ngoại tình, một lần nữa. Đề nghị ly hôn là do Phùng Thiệu chủ động đưa ra. Lần này không phải vì ngôi sao nào mộng trèo cao mà là vì gã muốn chạy theo nữ đại gia nào đó vừa có tiền vừa có tuổi.
Còn trẻ thì mê sắc. Khi sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang thì Phùng Thiệu lại tham luyến dung mạo xinh đẹp cùng cơ thể trẻ trung của Lục Viện. Giờ sau khi trải qua mưa gió, Phùng Thiệu dường như lại bắt đầu hoài niệm sự huy hoàng của mình trong quá khứ. Ngoại tình lần này không liên quan đến tình yêu, gã chỉ đơn thuần muốn mượn tiền và quyền của đại gia mà thôi. So với thứ đó thì tất cả những gì Thẩm Tĩnh Tuệ làm cho gã trở nên bé nhỏ vô cùng.
Khương Vu còn đang thổn thức vì thân chủ cũ thì bên đây Trương Tích cũng cảm thán vô vàn vì bạn tốt.
- Cậu nói xem, tất cả mọi người đều biết Thẩm Tĩnh Tuệ từng là thân chủ của cậu, lúc trước cũng là vì ly hôn. Bây giờ vụ này tới tay Đường Phỉ, có phải nha đầu này vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn so tài với cậu hay không? Chuyện năm đó cậu giúp con bé đi học hay là dứt khoát nói thẳng ra luôn đi. Bây giờ em ấy là luật sư rồi, cũng nên hiểu cho lựa chọn của cậu năm đó. Cho dù khúc mắc quá sâu, vẫn không thể nghĩ thông được thì mấy năm nay cậu cũng âm thầm làm cho em ấy không ít chuyện rồi. Em ấy còn trẻ, lại đi chung con đường luật sư, nếu khúc mắc này trước sau không thể gỡ, vẫn luôn vướng trong lòng thì đối với cậu lẫn em ấy...
Mới đầu Trương Tích còn nói rất lưu loát, kết quả đến cuối cùng lại như bị ai bóp chặt cổ họng, một chữ cũng không bật ra được. Ánh mắt cô dường như bị thứ gì đó đằng sau hấp dẫn. Khương Vu tò mò, xoay người nhìn theo ánh mắt ngơ ngẩn của Trương Tích. Nào ngờ chuyện ở đời chính là khéo như vậy. Trong giây phút cô quay đầu, ánh mắt vừa vặn giao nhau với Đường Phỉ.
Đường Phỉ lúc này đang đứng ngay sau lưng cô. Hơn nữa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương thì hẳn là không chỉ đứng thôi mà ít nhất cũng đã nghe được quá nửa đoạn đối thoại của cô với Trương Tích vừa rồi.
Khương Vu đỡ trán cảm thán: “Cô Trương à...”
Có câu nói thế nào nhỉ?
Đời trước oan gia, đời này bạn tốt.
_____________
Ỏooo chúc mừng các bợn đã đoán bé con tên Huyên ????????
Trả lời đúng được 1000 điểm, tương ứng với 1000 đồng.