Về đến nhà, Khương Vu kể sơ cho Thẩm Mộ nghe vụ ủy thác kì lạ lúc sáng, giọng điệu có phần cảm khái.
Thẩm Mộ im lặng lắng nghe, ánh mắt vừa nhẹ vừa mềm, khiến người khác nhìn mà ngứa ngáy trong lòng. Khương Vu không nhịn được hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"
- Hiếm khi thấy em kể chuyện công việc với chị. - Thẩm Mộ cười nói.
Khương Vu ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy, chính cô cũng thấy bất ngờ.
Thẩm Mộ cảm thấy đề tài này đến đây dừng được rồi, không thôi cô nàng này lại để tâm chuyện vụn vặt nữa: "Em vừa nói cụ bà tức giận là vì bà may đồ rồi cụ ông lại không chịu mặc à?"
Khương Vu gật đầu: "Đúng rồi. Mà cẩn thận ngẫm lại thì giận cũng phải, dù sao cũng là tấm lòng người ta cực khổ làm ra được."
- Em cảm thấy nên tức giận vì chuyện này? - Thẩm Mộ hỏi.
Thẩm Mộ lôi kéo Khương Vu đến trước tủ âm tường trong phòng ngủ, "xoạch, xoạch" mở hết cửa tủ ra, chỉ vào một loạt quần áo treo đầy bên trong.
Ơ...
Khương Vu không dám hé răng. Đây đều là quần áo Thẩm Mộ cố ý mua cho cô.
Thật ra Thẩm Mộ rất cẩn thận, ban đầu chỉ là mua mấy món giống kiểu Khương Vu hay mặc rồi lén đổi đồ cũ đi thôi. Khi đó Khương Vu bận công việc, lực chú ý đều tập trung vào những vụ ủy thác nên mới để chị gạt được. Nhưng chẳng mấy ngày, Khương Vu đã phát hiện hóa đơn mua quần áo, trực tiếp vạch trần. Cũng chính vì vậy mà những món đồ được chọn lựa kĩ càng đó bị ghẻ lạnh tập thể, treo trong chiếc tủ to cả mặt tường này, không bao giờ được chủ nhân lâm hạnh nữa.
- Cái này là đặt riêng theo dáng người của em. Còn cái này là lúc trước chị đi công tác, cảm thấy hợp với em nên liếc mắt một cái đã nhìn trúng mua về. A, còn cái này, cái duy nhất em từng mặc, nhưng phát hiện ý đồ của chị xong là không đụng tới nữa. Haiz... - Thẩm Mộ thở dài, thật sự rất dài. Thở dài đã đành, cô còn bày ra vẻ miễn cưỡng tươi cười, quyết lòng khiến Khương Vu áy náy. Cô bắt chước giọng điệu cụ bà trong chuyện Khương Vu vừa kể, - Cũng không phải chị tiếc tiền hay tiếc đồ gì, chị chỉ tiếc một tấm lòng son này thôi.
Khương Vu vừa bực mình vừa buồn cười: "Chị vừa phải thôi nha."
Thẩm Mộ nghe vậy liền cất vẻ uất ức, sáp lại gần Khương Vu vừa kéo vừa ôm: "Em nói xem, tụi mình có cần giao kèo giống vậy không?"
Thẩm Mộ lúc nói lời này thì chính cô cũng không cho là thật, chỉ buộc miệng nói giỡn thôi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Khương đại luật sư miệng lưỡi sắc bén bật lại rồi. Kết quả không ngờ Khương Vu chỉ im lặng một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng: "Không cần giao kèo, em sẽ mặc."
A?!
Thẩm Mộ nắm người trong lòng xoay trái một vòng, lại xoay phải một vòng, nhìn đủ 360 độ. Đây là Khương Vu, không sai!
- Em... - Lúc này đến lượt Thẩm Mộ không biết nói sao.
Khương Vu cũng không đáp lời, chỉ vươn tay chạm vào những món quần áo mới tinh treo trong tủ, có cái còn chưa cắt nhãn hiệu. Cô giờ cũng xem như giai cấp trung sản cuộc sống khá chất lượng, có thể mua được các món hàng hiệu, làm mình sống thoải mái, an nhàn. Nhưng dù vậy, về phương diện thu nhập, Khương Vu và Thẩm Mộ vẫn khác nhau một trời một vực. Rất nhiều người đều có một giai đoạn thích ứng tâm lý khi chuyển từ độc thân sang sống chung, hoặc dài hoặc ngắn. Mà Khương Vu một mình đã quen, chưa từng dựa dẫm bất kì ai, từ sau kết hôn đến giờ vẫn cố thủ cái suy nghĩ cố chấp không mặc quần áo Thẩm Mộ mua, không nhận quà quá quý giá, giống như cả hai không phải bạn lữ mà là người ngoài.
Thẩm Mộ vừa rồi tuy chỉ đùa giỡn nhưng thật ra chị nói cũng không sai. Trong tủ này thật sự là tấm lòng của chị. Khương Vu nghĩ mình cũng không thể từ chối cả đời. Cô nên thay đổi.
- Thật ra mấy món đồ này, em đều rất thích. Cảm ơn chị, Thẩm Mộ. - Khương Vu đứng trước tủ, quay lưng về phía Thẩm Mộ, nhẹ giọng nói.
Thẩm Mộ đột nhiên ôm chặt lấy Khương Vu từ phía sau, nhiệt tình hôn lên cổ cô.
- Em là nói em sẽ mặc quần áo chị mua, nhận quà chị tặng sao?
- Vâng. - Khương Vu trả lời.
- Như vậy, chị có một món đồ, nằm mơ cũng muốn thấy em mặc thử, em chịu không?
Lời Thẩm Mộ chân thành mà thâm tình, Khương Vu không thể nào từ chối.
- Được.
Thẩm Mộ vui vẻ nhảy nhót tìm kiếm trong tầng chót tủ âm tường. Chỉ lát sau, cô đã lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, phía trên còn gắn nơ kết từ dây lụa, thân hộp là hoa văn tường vân giả cổ, trông rất thanh lịch, tao nhã.
Thẩm Mộ bưng hộp đến trước mặt Khương Vu như dâng một vật quý.
Cả phòng ngủ văng vẳng tiếng rống giận của Khương Vu. Nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nhận ra trong đó có cả mấy phần xấu hổ, buồn bực.
- Em vừa đồng ý rồi, em nói em sẽ thử. - Thẩm Mộ cợt nhả đáp.
- Tin chị cái búa ấy.
Trong hộp là một cái yếm đỏ rực, phía trên còn dùng chỉ vàng đen xoắn nhau thêu hai con uyên ương. Nếu chỉ nhìn thôi thì cái yếm này thủ công phức tạp, tay nghề tinh xảo, hai con uyên ương lại càng sống động như thật, trông rất thú vị. Nhưng bảo Khương Vu mặc thứ này lên người...
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nói đoạn, Khương Vu túm cái yếm đỏ rực, ném lên mặt Thẩm Mộ.
Miệng Thẩm Mộ, quỷ lừa gạt.
Cô đời này sẽ không tin một câu nào của Thẩm Mộ nữa, tuyệt đối không!
Chuyện cái yếm đỏ vẫn khiến Khương Vu nhớ mãi đến tận lúc ăn Tết. Ngay cả Thẩm Mộ cũng không thể không cảm thán, cô vợ nhà mình cái nên nhớ thì không nhớ, cái không nên nhớ thì lại nhớ rõ cực kì.
Ba mươi Tết Âm lịch, hai người thức dậy, sau đó đắp chăn bông nói chuyện phiếm đến giữa trưa. Người ta đều là chuẩn bị đồ tết, lên kế hoạch đi chơi, hoặc cùng hoặc khác tỉnh, tóm lại chính là một phần trong đại quân di chuyển mùa Tết. Nhưng Thẩm Mộ cùng Khương Vu, ngoại trừ rửa mặt một cái, trước sau đều rảnh rỗi vô cùng.
Tết Dương lịch đã nghĩ chuyện làm hết, Thẩm Mộ cũng không biết hôm nay nên kéo Khương Vu đi đâu làm gì. Ai ngờ khi cô còn vò đầu bứt tai, Khương Vu đã rời giường, vào bếp, mang tạp dề, múc mấy chén bột rồi bắt đầu nghiêm túc nhào nặn.
Khương Vu không thường vào bếp. Thứ nhất là do không có thời gian, thứ hai là thật sự cũng không biết làm món gì. Ngoại trừ món mì làm được ra hình ra dáng thì tạm thời Thẩm Mộ còn chưa được ăn món thứ hai do Khương Vu nấu.
Tết nhất, chỉ ăn tô mì có đơn giản quá không?
Thẩm Mộ vừa nghĩ vừa mò đến bên cạnh Khương Vu: "Đây là định làm mì sao?"
Khương Vu vẫn tập trung vào cục bột trước mặt, dùng sức nhào nặn: "Không phải."
Vậy quá hiếm lạ. Thì ra Khương Vu còn có kỹ năng mà mình chưa biết?
- Vậy chứ em làm gì?
Khương Vu quay đầu cười cười, giọng có phần đắc ý: "Sủi cảo."
Thẩm Mộ tròn xoe mắt: "Sủi cảo?! Em làm?"
Khương Vu gật gật đầu: "Đúng rồi."
Thẩm Mộ nửa tin nửa ngờ. Nhưng khi đứng bên cạnh nhìn một chốc, lòng nghi ngờ của cô đã lặn xuống bụng.
Đừng thấy Khương Vu bình thường một bộ không động ngón tay, trông như chẳng hứng thú gì với chuyện nấu nướng mà lầm. Lúc này bất luận là nhồi bột hay trộn nhân, em đều làm rất lưu loát, ra hình ra dáng. Đương nhiên, nhân vẫn là dùng công cụ cắt xay. Kỹ thuật dùng dao của Khương Vu... còn cần cải thiện. Nhưng vậy cũng đủ làm Thẩm Mộ kinh ngạc rồi. Cô thật sự không ngờ Khương Vu có thể tự tay làm được mấy chuyện này.
- Chị biết làm sủi cảo không? - Khương Vu hỏi.
Hỏi cũng phải. Thẩm Mộ cái gì cũng làm ra được, chỉ có mì phở truyền thống Trung Hoa là không có khiếu lắm.
Khương Vu thấy Thẩm Mộ chần chờ, dùng tay dính bột gõ nhẹ lên chóp mũi chị: "Không biết cũng không sao, để em dạy chị."
Khương Vu vừa rồi vẫn rất nghiêm túc, nhưng nhìn đến Thẩm Mộ trắng mũi thì không khỏi buồn cười.
Chuyện đùa giỡn, Thẩm Mộ nào có sợ ai? Cô lập tức thò lại gần, cọ chóp mũi lên mặt Khương Vu, khiến đối phương cũng dính không ít bột.
Cười đùa một lúc, bột cũng đã nghỉ xong. Khương Vu lấy ra se thành thanh dài rồi cắt từng khối nhỏ, xoa tròn rồi ấn bẹp, dùng chày cán bột cán thành da sủi cảo.
Thẩm Mộ tò mò muốn thử, mà thành quả cuối cùng không đạt tiêu chuẩn của cô giáo Khương Vu nên người cũng bị đẩy qua một bên.
- Cái này không được. Ở giữa mỏng quá, dễ bị rách.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Khương Vu, Thẩm Mộ hiếu kì hỏi: "Em học làm sủi cảo hồi nào?"
Động tác trên tay Khương Vu tạm dừng một chút: "Là bà ngoại dạy em, lâu lắm rồi."
Khương Vu đã từng nói với Thẩm Mộ rằng nhà cô không có mấy người, ăn Tết không chú ý quá nhiều, chỉ có một điều có thể xem như tục lệ, là năm đó bà ngoại đặt ra, chính là yêu cầu mỗi người trong nhà đều phải gói sủi cảo.
Khương Vu là do bà ngoại nuôi lớn, từ nhỏ đã không ham thích gì chuyện bếp núc. Mỗi năm cô đều la lối khóc lóc không chịu học, cuối cùng còn bị bà ngoại tính tình vốn hiền hòa giáo huấn một phen. Khương Vu còn nhớ lúc đó bà nói bà không có nhiều thời gian, không thể ở bên cạnh cô cả đời, chỉ muốn dạy cho đứa cháu mình nuôi lớn chút chuyện đó mà Khương Vu cũng không muốn học. Những lời đó, đến giờ ngẫm lại vẫn khiến cô nao nao. Kết quả đương nhiên là Khương Vu ngoan ngoãn nghe lời, thành thật học làm sủi cảo với bà.
Sau này, khi Khương Vu đang học đại học, bà ngoại đột nhiên đổ bệnh, phải vào viện. Lúc ấy mùa đông, cũng là gần Tết, Khương Vu hỏi bà muốn ăn gì không, bà nói muốn ăn một bữa sủi cảo cuối cùng. Khi đó, Khương Vu thật sự cảm thấy may mắn vô cùng vì mình đã học được kỹ năng này.
Khương Vu lúc ấy là vừa khóc vừa gói sủi cảo cho bà ngoại. Bà khi đó thật ra đã ăn không nổi thứ gì nữa, chỉ qua loa mấy ngụm, nếm chút hương vị mà thôi. Cô còn nhớ đôi bàn tay lạnh lẽo khi bà nắm lấy cô, nhớ những lời cuối cùng bà dặn dò:
- A Vu, bà sắp đi rồi. Con phải nhớ, sau này cho dù ăn Tết chỉ có một mình, con cũng phải làm cho mình một bữa sủi cảo như vậy. Bởi vì bà ngoại tin, A Vu của bà tốt như vậy, trời cao nhất định sẽ an bài cho con một mối duyên phận, cho con một người cùng chia sẻ đoàn viên.
Thẩm Mộ chỉ vô tình hỏi một vấn đề đơn giản, không ngờ Khương Vu lại đỏ hốc mắt.
- Làm sao, đây là làm sao vậy? - Thẩm Mộ vội nâng mặt Khương Vu, nhẹ giọng hỏi.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Khương Vu lúc này ngập nước, rưng rưng muốn khóc. Thẩm Mộ nhìn mà tim như muốn tan chảy.
Khương Vu quay đầu dụi dụi.
- Giống như có bột bay vào mắt em. - Khương Vu đáp lung tung.
- Đừng dụi, đừng dụi. Chị xem. - Thẩm Mộ vô cùng cẩn thận, cô nhìn đôi mắt Khương Vu, lại nhẹ nhàng thổi. - Đỡ hơn chưa em?
Thẩm Mộ có một đôi mắt sâu không thấy đáy, mà trong đó, Khương Vu chỉ thấy bóng dáng mình.
Đột nhiên, Khương Vu không khống chế được cảm xúc nữa. Bà ngoại nói đúng, hình như cô thật sự gặp được người đó rồi, người có thể cùng cô chia sẻ đoàn viên.