Bước ra khỏi tòa án, hai bên tìm một chỗ để nói chuyện.
Lưu Hạo gọi điện cho luật sư, nói là hòa giải đã kết thúc, Thường Minh Ngọc đồng ý thỏa thuận ly hôn, gã cũng rút đơn rồi, yêu cầu luật sư lập tức lại đây.
Thái độ quát tháo gọi đến hô đi kia, Khương Vu đều thấy hết. Lúc hòa giải không mang luật sư tham dự mà lại mang người không liên quan, ngay cả chuyện lớn như rút đơn kiện cũng tự tiện làm chủ, xong hết rồi mới báo một tiếng. Bây giờ lại nhớ ra mình cũng có mời luật sư, một hai lệnh cho người ta phải lập tức chạy đến, giọng điệu không chút khách khí. Nếu nói Lưu Hạo từ đầu đã có ý định tay trắng ra đi thì Khương Vu kiểu gì cũng không tin. Chỉ cần nhìn bộ dạng này là biết, gã còn muốn cho luật sư giúp mình giành một chút trong chuyện phân chia tài sản.
Đợi hơn nửa giờ, luật sư của Lưu Hạo cũng vội vàng chạy tới. Xem ra thái độ công việc của đối phương rất tốt, tuy tuổi còn trẻ nhưng gặp phải người ủy thác không đáng tin như vậy vẫn có thể đầy nhiệt tình, lúc ngồi xuống cũng rất lễ phép, phong độ nhẹ nhàng. Chỉ bằng điểm này thôi, Khương Vu cũng đã nhận định đây là một hạt giống không tồi.
Khương Vu cũng không keo kiệt mà lên lớp cho đối phương một lần. Đối mặt với đối thủ trẻ tuổi và thân chủ hồ đồ như vậy, quan trọng nhất là phải đánh đòn phủ đầu.
Khương Vu lên tiếng trước: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta chính thức bắt đầu. Thân chủ của tôi đồng ý thỏa thuận ly hôn. Về nội dung cụ thể của đơn ly hôn, quyền nuôi con cùng với phân chia tài sản chung của hai người, sau khi suy xét hết tình huống và ý muốn của hai bên, tôi đã phác thảo một bản thỏa thuận ly hôn ở đây. Mọi người có thể xem qua."
Không chỉ Lưu Hạo và luật sư của gã há hốc mà cả Thường Minh Ngọc cũng bất ngờ không thôi.
Thỏa thuận phát đến tay mỗi người. Không lâu sau, sắc mặt cả ba đều trở nên khó coi.
Bản thỏa thuận này của Khương Vu có thể nói là hà khắc vô cùng, đâu chỉ là yêu cầu Lưu Hạo tay trắng ra đi. Không biết cô dùng thủ đoạn gì mà lại moi ra được một tài khoản có số tiền tiết kiệm xa xỉ Lưu Hạo lén giấu cùng một chỗ bất động sản ngay cả Thường Minh Ngọc cũng không biết. Đến cuối cùng, Khương Vu chỉ để lại cho Lưu Hạo chỗ bất động sản đó, thậm chí còn yêu cầu Lưu Hạo bồi thường cho Thường Minh Ngọc một nửa giá trị.
Thường Minh Ngọc lúc này mới biết mấy năm nay ngoại trừ chút phí sinh hoạt đưa cho cô thì phần lớn tiền lương của Lưu Hạo chạy đi đâu. Khó trách người này dám mạnh miệng nói mình tay trắng ra đi, thì ra là đã chuẩn bị từ trước. Bây giờ ngẫm lại, nguyên nhân vừa rồi gã không mang kẻ thứ ba đến dường như không chỉ đơn giản là sợ kích thích Thường Minh Ngọc mà hẳn là còn không muốn để đối phương biết tâm tư.
Luật sư của Lưu Hạo vừa định tranh luận về nội dung thỏa thuận thì gã đã nhịn không được mà mở miệng trước với vẻ giận không thể át: "Sao cô không đi ăn cướp luôn đi. Bản thỏa thuận ly hôn này, tôi tuyệt đối không ký tên."
Lúc trước người không muốn ly hôn là Thường Minh Ngọc, giờ ngược lại, đổi thành Lưu Hạo không chịu thỏa thuận.
Khương Vu cười lạnh: "Được thôi, nếu anh không chấp nhận bản thỏa thuận này thì có thể xin lập án lần nữa, yêu cầu tố tụng ly hôn."
Cậu luật sư của Lưu Hạo khó khăn lắm mới xen vào được một câu: "Chỉ là có khác biệt về nội dung thỏa thuận thôi, những điều khoản cụ thể chúng ta có thể ngồi xuống..."
Còn chưa nói dứt lời đã nghe bên kia "xoạt" một tiếng, Lưu Hạo đứng bật dậy. Hiển nhiên gã không hề để ý lời nói của luật sư bên mình, chỉ lo gân cổ cãi: "Được thôi, thưa thì thưa. Tôi cũng muốn nhìn xem cuối cùng tòa sẽ phán thế nào."
Khương Vu không hề nhượng bộ, thong dong cười nói: "Được, vừa vặn tôi mới sắp xếp lại chứng cứ, cũng không ngại cho anh xem một chút trước khi trở lại tòa án."
Hai người nói qua nói lại, căn bản không cho luật sư bên kia cơ hội mở miệng. Cậu ta thở dài một tiếng, uể oải tựa lưng vào ghế.
Xem tình huống hiện tại, Khương Vu đã hoàn toàn khống chế tiết tấu cuộc nói chuyện rồi. Lưu Hạo như kẻ không đầu óc, chỉ biết từng bước đi theo con đường đối phương đã vạch sẵn. Thật sự hết cách.
Cậu luật sư nghĩ Khương Vu hẳn là cố ý. Qua mấy lần tiếp xúc, cô chắc cũng đã thăm dò được tính nết của Lưu Hạo nên mới từng bước khích tướng gã. Như vậy khá giống... gậy ông đập lưng ông. Vị luật sư Khương này dường như cũng đang chờ Lưu Hạo bị kích thích mà dần dần mất bình tĩnh, từ đó hạ quyết định trong lúc xúc động.
Khương Vu từ từ triển lãm thành quả công việc của mình trước mặt mọi người.
- Đây là chi tiết thu vào và chi ra của thân chủ tôi trong mấy năm gần đây. Có thể thấy, trên cơ bản là thân chủ của tôi bỏ tiền ra cung cấp cho chi tiêu hàng ngày của gia đình, cùng với nuôi nấng và giáo dục con gái. Xin hỏi anh Lưu, tiền của anh chạy đi đâu vậy?
Lưu Hạo không nói. Tiền của gã gần như không có qua tay Thường Minh Ngọc, mà phần lớn đi đâu, bây giờ cũng đã rõ ràng.
Khương Vu cười nói: "Để tôi trả lời giúp anh. Trong khi hôn nhân còn đang có hiệu lực, anh đã tẩu tán phần lớn tài sản chung."
- Tôi không có. - Lưu Hạo cãi lại.
Khương Vu bình thản lấy ra chứng cứ Lưu Hạo che giấu tài sản. Sau đó cô tiếp tục nói:
- Còn việc anh Lưu ngoại tình, tin chắc không cần tôi lắm lời nữa, đó đã là chuyện mọi người đều biết rồi. Hơn nữa anh còn nhắc đi nhắc lại với nhiều người rằng đã phác thảo thỏa thuận ly hôn, tự xin tay trắng ra đi. Đây là bản tường trình của nhân chứng tôi bảo lưu lại. Nếu có yêu cầu, tôi có thể cung cấp thêm bản ghi âm, thậm chí nhân chứng cho tòa.
Khương Vu nói xong liền bày tất cả chứng cứ mình đang giữ ra trước mặt Lưu Hạo và luật sư của gã. Lưu Hạo cầm lên xem hết, mỗi một tờ đều có chữ ký và ghi rõ họ tên. Trong đó có hàng xóm, cũng có người thân.
Lúc này Lưu Hạo mới bắt đầu hoảng sợ. Thật ra làm gì có thỏa thuận ly hôn tuyên bố từ bỏ hết tất cả tài sản gì, đó chỉ là vì mặt mũi của gã thôi, để tạo đường ra cho mình, tạo áp lực cho Thường Minh Ngọc mà bịa ra. Đúng là gã từng nói qua với rất nhiều người, nhưng đó chỉ là ra vẻ hào phóng từ bỏ cái vỏ rỗng bên ngoài, đâu có nói muốn bỏ luôn mớ tài sản được che giấu kia. Nhưng ai có ngờ luật sư Khương lại thần thông quảng đại như vậy, có thể moi ra hết. Đúng là tự nâng đá đập vào chân mình, hết thảy những chuyện đã làm giờ lại trở thành chướng ngại vật trên con đường ly hôn của gã.
Khương Vu cười nhạt, tiếp tục nói: "Bây giờ bản thỏa thuận ly hôn tôi và thân chủ cung cấp còn giữ lại cho anh một chỗ bất động sản, vẫn đảm bảo sinh hoạt hằng ngày, ít nhất không hà khắc tới mức yêu cầu anh bỏ hết tài sản. Chẳng lẽ anh lại không hài lòng? Nếu vậy, chúng tôi có thể tôn trọng ý muốn từ bỏ toàn bộ tài sản của anh Lưu."
Đối với việc làm khó dễ của Khương Vu, Lưu Hạo hoàn toàn không có chuẩn bị trước. Gã á khẩu không trả lời được. Luật sư bên kia đang định nói chuyện, Khương Vu lại làm thế ngăn cản: "Cậu chờ một chút, để tôi nói cho hết lời."
Ngay sau đó, Khương Vu lấy từ trong túi xách ra một hồ sơ bệnh án đã hơi ố vàng.
- Cuối cùng, chúng ta hãy xem cái này, tin chắc anh Lưu cũng không xa lạ gì. Thân chủ của tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng. Mỗi khi anh phát sinh quan hệ không chính đáng với người khác, thân chủ tôi đều phải chịu đủ tra tấn về tinh thần.
Lưu Hạo thề thốt phủ nhận: "Tôi... tôi không biết chuyện này."
Khương Vu cảm thấy buồn cười, đúng là màn bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người kinh điển. Cô đẩy chứng cứ trên tay đến gần Lưu Hạo: "Góc dưới bên phải có anh làm người nhà ký tên. Nếu anh Lưu vẫn khẳng định mình không biết, như vậy chúng ta phải mời cơ quan giám định xác minh một chút, xem có phải chữ viết của anh cũng là người khác mô phỏng hay không. Nếu là vậy, tôi có thể miễn phí làm cố vấn luật pháp giúp anh bảo vệ quyền lợi của mình."
Lưu Hạo thấy giấy trắng mực đen đã bày trước mặt, không còn cách nào, đành phải tìm cớ thoái thác: "Chuyện này đã biết bao lâu rồi, tôi không nhớ rõ." . truyện xuyên nhanh
Khương Vu đột nhiên thu lại vẻ mỉm cười, khí thế toàn bộ bùng nổ, đanh thép nói: "Không nhớ rõ? Không, tôi nghĩ hẳn anh phải nhớ rất rõ mới đúng. Anh biết thân chủ của tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng, không thể chịu kích thích quá lớn nhưng vẫn đưa kẻ thứ ba đến nơi hòa giải, đồng thời còn nhục nhã thân chủ của tôi bên đường, thậm chí bạo hành con trẻ ngay trước mặt cô ấy."
Lưu Hạo kịch liệt phản bác: "Cô bịa đặt. Đó cũng là con tôi, sao tôi lại có thể bạo hành chính cốt nhục của mình được."
Cậu luật sư bên kia vừa rồi còn đang nghĩ phải làm thế nào để tìm một đường ra cho vụ ủy thác này, giờ nghe Khương Vu chỉ trích Lưu Hạo mang kẻ thứ ba đến tham gia hòa giải, còn bạo hành con gái, quả thật là trợn mắt há hốc. Mấy chuyện này, cậu ta làm luật sư của Lưu Hạo mà lại hoàn toàn không biết.
Khương Vu đã dự đoán được Lưu Hạo sẽ không dễ dàng thừa nhận. Cô lại tung ra một con bài, mở một đoạn video ngay trước mặt mọi người. Đây là video ghi hình bọn họ chạm mặt nhau trước tòa án hôm đó. Khương Vu gần như đã tìm hết camera xung quanh tòa án mới tìm được một cái có hình ảnh rõ ràng, góc độ thích hợp như vậy.
Trong video, cảnh Lưu Hạo cùng kẻ thứ ba thân mật, cảnh gã chỉ trích Thường Minh Ngọc, cảnh gã túm con gái nhấc khỏi mặt đất cùng hình ảnh Thường Minh Ngọc mới đầu cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tức đến phát run, tất cả đều rất rõ ràng.
Lưu Hạo cũng không thể ngờ chính mình trong video lại là như vậy. Không có tiếng động, không có lời nói, chỉ xem hành động, gã rất giống một tên côn đồ. Mà luật sư của Lưu Hạo nhìn đến những thứ đó lại càng kinh ngạc, không thốt lên được lấy một chữ.
Video kết thúc, Khương Vu cất thiết bị truyền phát vào túi, sau đó chậm rãi nói với Lưu Hạo: "Anh Lưu, anh biết rõ thân chủ của tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng, cảm xúc không ổn định, không thể chịu kích thích quá lớn nhưng vẫn dùng những lời lẽ và hành động kịch liệt như vậy làm ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi thấy anh là ủ mưu đã lâu, muốn thông qua con đường này dẫn dụ thân chủ tôi trong lúc cảm xúc dao động quá lớn mà làm ra chuyện cực đoan. Hành vi của anh đã khiến cô ấy nảy sinh suy nghĩ muốn chết, cũng thực thi hành động tự phí hoài bản thân. Hơn nữa, tôi nghi ngờ anh là cố ý. Tôi thấy trước khi anh khởi tố ly hôn lần nữa, tôi cần khởi tố anh tội cố ý giết người không thành!"
Lưu Hạo ngã ngồi trên ghế, mạnh miệng chỉ vào Khương Vu, quát: "Tôi... tôi nói cho cô biết, tôi không bị dọa đâu. Cô đây là vu khống, vu khống cô hiểu không?"
Khương Vu lại rất bình thản mà nhún vai: "Được thôi, vậy chúng ta chờ xem."
Lưu Hạo lúc này mới biết quay đầu nhìn luật sư của mình tìm sự trợ giúp. Nhưng chuyện đã đến nước này, rơi vào tình thế cực kì bị động, đối phương còn có thể làm gì cho gã đây. Không thấy đối phương đáp lại, Lưu Hạo xoay người, cố trưng vẻ cương quyết: "Cô... đừng cho là tôi sẽ sợ cô. Tôi nói cô biết..."
Lưu Hạo liên tục nói rất nhiều lời. Nhưng chỉ nhìn bộ dạng trúc trắc, nói năng không rõ của gã, Khương Vu biết ngay chuyện này đại khái đã thành công.
Cuối cùng, dưới chiêu vừa đấm vừa xoa của Khương Vu, Lưu Hạo vẫn ký tên lên phần thỏa thuận ly hôn vô cùng hà khắc kia. Khương Vu cũng không sợ gã đổi ý, dù sao cũng đã hù được Lưu Hạo rồi. Ỷ vào gã mang ý niệm bất chính, có tật giật mình, chỉ cần nắm chặt chứng cứ trong tay, không sợ gã không nghe lời.
Thấy thời gian vừa vặn thích hợp, Khương Vu còn bảo Thường Minh Ngọc đi làm thủ tục xin ly hôn ngay trong hôm nay. Lưu Hạo mượn cớ không mang giấy chứng minh mà muốn thoái thác, nhưng Khương Vu cũng không cho gã cơ hội đó. Cô trực tiếp kéo Lưu Hạo đến nơi gã đang ở, tận mắt thấy gã lấy chứng minh, giao ra thẻ ngân hàng và mật mã, sau đó cùng Thường Minh Ngọc đến Cục Dân Chính làm chủ tục.
Công việc của Khương Vu đến đây xem như đã kết thúc viên mãn. Lúc cô đứng bên đường lên xe chuẩn bị đi lại gặp được luật sư ủy thác của Lưu Hạo.
- Luật sư Khương của sở luật Hoa Sách quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay đúng là thụ giáo. - Đối phương nói.
Khương Vu quay cửa kính xuống, cười cười: "Vừa rồi tình huống không quá thích hợp nên không có chào hỏi, còn chưa biết tên cậu."
- Trần Tụng. Trần của Trần Nhĩ Đông, Tụng trong tố tụng.
Khương Vu hứng thú gật đầu: "Tên hay, quả nhiên là trời sinh làm luật sư."
Trần Tụng cười nói: "Không biết có vinh hạnh mời tiền bối dùng bữa cơm không?"
Khương Vu uyển chuyển từ chối: "Hôm nay chắc không được, tôi có hẹn rồi."
- Vậy hôm khác?
- Được.
Đối thoại đến đây xem như đã kết thúc. Một người quay cửa kính lên chuẩn bị khởi động xe, một người quay lưng định rời đi. Nhưng cả hai đột nhiên khựng lại một chút, rồi đồng thời nhìn về phía đối phương.
Trần Tụng lên tiếng trước: "Có thể thỉnh giáo chị một vấn đề cuối cùng không?"
Khương Vu gật đầu.
- Vì sao những án ly hôn chị thụ lí đều không thích kéo đến quá trình tố tụng?
Khương Vu hơi nhướng mày, xem ra người này từng điều tra cô. Khương Vu từ khi chuyển sang làm luật sư ly hôn, cách làm đúng là khác với nhiều người, cô thích giải quyết vấn đề ở giai đoạn hòa giải.
- Luật sư là phục vụ cho đương sự. Chỉ cần có thể đạt được lợi ích lớn nhất thì có qua quá trình tố tụng hay không thật ra không quan trọng lắm. Có đôi khi những cái gọi là chứng cứ cũng không phải để trình lên tòa mà là để tạo áp lực cho đối phương, ép đối phương phải nhượng bộ. Nếu đã đạt được mục đích, chấp nhận hòa giải, lựa chọn thỏa thuận ly hôn không phải hiệu suất sẽ càng nhanh hơn sao? Cần gì phải ép hai người oán hận lẫn nhau phải tiếp tục chung sống chứ? - Khương Vu ung dung nói.
Có một số thứ đối với người ủy thác mà nói là không quá quan trọng, nhưng đối với luật sư, tỉ lệ thắng kiện chính là bảng hiệu mạ vàng. Khương Vu ngay cả quá trình tố tụng còn chưa đi đến, đương nhiên sẽ bị tổn thất một phần lợi ích.
Nhìn vẻ mặt như suy tư của Trần Tụng, Khương Vu cũng cảm thấy tò mò: "Tôi cũng hỏi cậu một vấn đề được không?"
Trần Tụng gật đầu.
- Vừa rồi những cáo buộc cố ý giết người không thành của tôi cùng lắm chỉ có thể hù dọa tay mơ như Lưu Hạo. Nếu có ai nhắc nhở, bảo gã chết cũng không thừa nhận, không biểu hiện chột dạ thì xúi giục tự sát rất khó lấy được bằng chứng, thật ra tôi không thể làm gì được gã. Nhưng còn cậu, tại sao lại không vạch trần tôi? - Khương Vu hỏi.
Trần Tụng nhún vai: "Cho nên tôi không có hoàn thành trách nhiệm của luật sư, cố ý đến trả lại toàn bộ phí dụng. Tôi chỉ tận tâm tận lực với thân chủ thẳng thắn, cũng tôn trọng tôi thôi."
Khương Vu cười cười, ấn còi một chút xem như tạm biệt. Trần Tụng cũng vẫy tay với cô, chuẩn bị rời đi.
Nhân tài mới xuất hiện lớp lớp. Cuộc chạm mặt giữa những người lợi hại nơi tòa án thành phố Kinh Nguyên sau này thật khiến người ta chờ mong.