Lâm Lan đi theo bác sĩ vào phòng khám. Khương Vu và Thẩm Mộ thì đứng sóng vai dựa vào tường, không ai nói thêm điều gì.
Khoác áo khoác của Thẩm Mộ trên người nhưng Khương Vu vẫn thấy lạnh. Không phải lạnh vì mắc mưa ướt mà là lạnh toát từ tận đáy lòng.
Thẩm Mộ đã từng tự nhận mình vô cùng giàu kinh nghiệm trong việc ứng đối những cảm xúc tiêu cực của Khương Vu. Cô cảm thấy bất luận có xảy ra chuyện gì, mình luôn có thể làm Khương Vu vui vẻ. Nhưng lúc này, Thẩm Mộ lại chịu, không có cách nào. Cô không biết nên nói gì mới có thể an ủi được em.
Thẩm Mộ nâng cánh tay, kéo Khương Vu đang đứng bên cạnh vào lòng.
Hai người vì mắc mưa mà đều ướt âm ỉ, vừa ôm nhau chỉ thấy càng lạnh hơn. Nhưng dần dần, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo ẩm ướt truyền đến đối phương, lúc này mới ấm lên đôi chút.
- Hôm nay Lâm Lan tan tầm sớm hơn bình thường một chút, lúc đi còn cố ý đến chào em. Em ấy nói hôm nay là sinh nhật của em gái út đang học sơ trung dưới quê, muốn về sớm gởi tiền về rồi tự tay chuẩn bị một món quà, chờ đến khi ăn Tết sẽ mang về cho em gái. - Lời Khương Vu đột nhiên trở nên nghẹn ngào. Hai mắt cô ửng đỏ, ngẩng lên nhìn Thẩm Mộ. - Chị biết không, tối nay em ấy không thể nào đi đâu khác, chỉ có thể về nhà thôi.
Khương Vu còn nhớ Lâm Lan đã từng nhắc đến gia đình mình. Cha ruột em gặp bất trắc trên đường đi làm, sau đó mẹ mang mấy chị em tái giá. Cha dượng không muốn em tiếp tục đi học, em đành cùng cha mẹ đi ra làm công, cố gắng vì em trai em gái còn đang tuổi đi học. Lâm Lan trông gầy gò, nhỏ nhắn nhưng cũng đang tuổi nụ hoa sắp nở...
Khương Vu đột nhiên thấy lạnh. Thời khắc vô vọng nhất trong đời cũng không phải lúc gặp bất trắc hay vận mệnh bất công mà là khi tất cả những thương tổn bạn phải chịu đựng đều bắt nguồn từ gia đình, từ những kẻ mà bạn xem như người thân.
Nỗi đau ấy, Khương Vu hiểu.
Thẩm Mộ... cũng hiểu.
Cô ôm chặt lấy Khương Vu, vỗ về từng chút rồi nhẹ nhàng ngâm nga bài đồng dao kia:
"Ánh trăng cong cong, ánh trăng tròn tròn, ánh trăng như mặt trẻ con. Ánh trăng lạnh lạnh, ánh trăng sáng sáng, ánh trăng nói bé ngoan mau ngủ."
Giọng Thẩm Mộ trong trẻo, êm dịu, nhẹ nhàng chiếu vào đáy lòng Khương Vu. Cô vùi đầu thật sâu vào lòng chị.
Nếu thượng đế đóng của bạn cánh cửa này thì ngài nhất định sẽ mở cho bạn một cửa sổ khác.
Thẩm Mộ chính là ô cửa sổ đó. Chị đến cùng ánh mặt trời, mang cho cô sự ấm áp và tình yêu thương vô tận.
Cả hành lang bệnh viện an tĩnh đến lạ thường. Thẩm Mộ cùng Khương Vu ôm nhau mà đứng, yên lặng chờ đợi kết quả kiểm tra.
Không để các cô chờ quá lâu, cánh cửa vừa rồi còn đóng chặt lúc này đã được mở ra từ bên trong, cô bác sĩ một mình bước đến, cũng tiện tay khép cửa lại. Cô mang hai người Thẩm Mộ cách xa khỏi cửa, sau đó nhẹ giọng nói: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra cho em ấy, cũng hỏi một số câu. May mà vẫn chưa đến tình huống xấu nhất."
Khương Vu cùng Thẩm Mộ đều biết bác sĩ chỉ cái gì. Vậy cũng xem như trong cái rủi có cái may. Nếu thật xảy ra tình huống xấu nhất, các cô thật sự lo rằng một cô gái trẻ tuổi vừa trưởng thành như Lâm Lan sẽ không chịu được nỗi tủi nhục lớn đến vậy.
Cô bác sĩ lại nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ chưa đến tình huống xấu nhất mà thôi. Trên cánh tay, cổ, lưng, hông, cùng với... ngực đều có dấu vết bị dùng lực xoa nắn. Bây giờ còn chưa nhìn ra nhưng chờ đến khi vết bầm xuất hiện, sợ là sẽ vô cùng rõ ràng. Em ấy vẫn là một cô bé chưa trải việc đời, sợ là... sợ là đã chịu đả kích không nhỏ, cả người đều ngơ ngác. Vết thương trên người có thể biến mất dần theo thời gian, tôi chỉ sợ trong lòng em ấy sẽ để lại nỗi ám ảnh."
Cô bác sĩ không biết tình huống gia đình Lâm Lan, vẫn nghĩ Lâm Lan bị người lạ tấn công, cưỡng bức, chịu thương tổn. Nhưng thực tế, dù Lâm Lan chưa nói thẳng nhưng Khương Vu đã kết luận hiện thực nhất định tàn khốc hơn nhiều.
- Bác sĩ, vậy vết máu trên người cô bé... - Khương Vu lên tiếng hỏi.
Cô bác sĩ "À" một tiếng. Điểm này vừa bị cô xem nhẹ, giờ Khương Vu hỏi, cô cũng giải thích: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua, trên người em ấy không có vết thương. Tôi nghĩ máu đó hẳn không phải của em đâu. Tôi đã giữ mẫu lại cho mọi người rồi. Nếu mọi người muốn báo cảnh sát thì chắc đó cũng sẽ là chứng cứ góp phần xác định nghi phạm. Còn những cái này, thứ tôi có thể cung cấp chính là bản ghi chép sau khi khám tổng quát. Đối với tình huống này, tôi vẫn đề nghị mọi người xin giám định thương tật chuyên môn."
Khương Vu nhận lấy hồ sơ, cẩn thận xem xét.
Thẩm Mộ đứng bên cạnh thay cô nói: "Thật phiền bác sĩ quá."
Bác sĩ cười, nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ: “Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây. Tôi cho em ấy uống ít nước ấm rồi. Để em ấy nghỉ ngơi một chút, chờ đến khi cảm xúc ổn định hơn, hai người có thể đưa về. Trong khoảng thời gian này chắc sẽ cần có người ở bên cạnh, tốt nhất là nên tiến hành giải tỏa tâm lý. Nếu có dấu hiệu mất ngủ, hồi hộp lại cân nhắc việc dùng thuốc.”
Lúc Khương Vu và Thẩm Mộ đẩy cửa đi vào thì Lâm Lan đã khoác một chiếc blouse trắng bác sĩ đưa, cầm ly nước rỗng ngồi trên ghế.
Cô không hề khóc mà chỉ ngơ ngác, xuất thần nhìn về phía trước. Ngay cả Thẩm Mộ và Khương Vu đến bên cạnh cũng không phát hiện.
Khương Vu muốn vỗ vai, gọi tên Lâm Lan một lần. Nhưng chỉ một động tác đơn giản đó cũng khiến Lâm Lan như chim sợ cành cong mà giật bắn người.
Khương Vu vội vàng giữ lấy Lâm Lan, giúp cô đứng vững, để cô nhìn thẳng vào mình.
- Lâm Lan, là chị. – Khương Vu nói.
Thấy rõ là Khương Vu, Lâm Lan lúc này mới buông lỏng thần kinh đang căng chặt, thấp giọng gọi: “Luật sư Khương.”
Tình huống của Lâm Lan trước mắt là tuyệt đối không thể đưa về nhà. Khương Vu để cô bé ngồi xuống ghế rồi bước đến bên cạnh Thẩm Mộ, nói nhỏ: “Em muốn mang Lâm Lan về chỗ của em.”
Thẩm Mộ biết Khương Vu ý chỉ căn hộ nằm giữa Tân Thành và ngoại thành Tân Hương của em. Cô gật đầu. So với mang về khách sạn, cô cũng cho rằng một nơi có chút không khí ấm áp sẽ khiến Lâm Lan cảm thấy an toàn hơn.
Khương Vu chần chờ một lúc rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi bác sĩ nói tình huống Lâm Lan không quá ổn định, em muốn… qua đó ở cùng em ấy mấy hôm.”
Khương Vu và Lâm Lan đã quen biết nhau một khoảng thời gian không ngắn, nhưng đối với Lâm Lan mà nói thì Thẩm Mộ vẫn là một người xa lạ. Khương Vu cũng nghĩ đến việc mang Lâm Lan về nhà mình và Thẩm Mộ, hoặc là để Thẩm Mộ đi qua bên kia ở cùng hai người bọn cô. Nhưng sau khi suy tính cẩn thận, cô vẫn lo nếu có thêm ai khác thì quá trình giao lưu, giải tỏa tâm lý với Lâm Lan sẽ không được thuận lợi. Nên cực chẳng đã Khương Vu mới đưa ra yêu cầu này. Cô vốn cho rằng sẽ khá khó khăn để thuyết phục Thẩm Mộ, nhưng không ngờ chị chưa ngẫm nghĩ bao lâu đã gật đầu đồng ý. Không chỉ vậy, chị còn vì cô sắp xếp tỉ mỉ mọi chuyện:
- Chỗ bên kia của em tuy không cắt điện nước nhưng ăn, mặc, dùng cũng không có chuẩn bị. Thế này, lát nữa chị đưa hai người đi. Giờ em tính xem các em cần cái gì để chị về nhà chuẩn bị rồi mang qua.
Khương Vu nhìn Thẩm Mộ, ánh mắt như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
Thẩm Mộ biết Khương Vu suy nghĩ điều gì, bèn vươn tay vuốt ve mặt đối phương trước khi em kịp mở miệng: “Đừng nói cảm ơn với chị.”
Khương Vu cúi mắt.
- Mau đi xem bạn nhỏ của em đi. Chị lấy xe về chuẩn bị đồ, chốc nữa đến đón hai người.
Động tác Thẩm Mộ rất nhanh. Không để Khương Vu chờ quá lâu, cô đã mang theo quần áo cùng vật dụng hằng ngày của Khương Vu đến, còn chuẩn bị vài bộ đồ cho Lâm Lan, chờ hai người kia lên xe liền mang họ chạy đến nhà cũ của Khương Vu.
Đến nơi, chuyện đầu tiên Thẩm Mộ làm là bảo Khương Vu và Lâm Lan đi thay quần áo ướt.
Lâm Lan không khóc, cũng không nói lời nào, chỉ không chịu để ai cởi quần áo mình.
Khương Vu nhẫn nại, dịu giọng nói: “Lâm Lan, tụi chị không chạm vào em. Em thấy thế này được không, em đi rửa mặt trước, còn tắm rửa vẫn phải đợi. Nếu tắm rồi, báo cảnh sát sẽ không thể lấy được chứng cứ. Tụi chị giữ cửa chờ em bên ngoài, em tự thay quần áo sạch sẽ, nhé? Bây giờ trời lạnh, em vốn đã mắc mưa, nếu vẫn mặc đồ ướt sẽ sinh bệnh.”
Khương Vu nói xong vẫn luôn quan sát thái độ Lâm Lan, thấy cô bé cuối cùng không kháng cự nữa mà khẽ gật đầu.
Lâm Lan đi thay quần áo.
Thẩm Mộ ở lại chuẩn bị giường đệm. Khương Vu vốn muốn giúp một tay, kết quả bị ngăn lại.
- Em đừng chỉ lo cho người khác, đi thay quần áo ướt ra, dùng khăn lông lau tóc một chút. Mấy thứ này để chị làm được rồi.
Thẩm Mộ nói xong, Khương Vu còn định kiên trì, nào ngờ cái người trước giờ luôn làm nũng, chơi xấu là Thẩm Mộ lại đột nhiên thay đổi thái độ. Chị nhíu mày, khí thế sắc bén đến bức người.
- Không nghe lời? – Giọng điệu Thẩm Mộ khá nặng.
Bị mắng.
Khương Vu sửng sốt một lúc mới hồi thần. Cảm giác này từ sau khi bà ngoại qua đời đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện. Cô thông minh, ưu tú, hiếm ai có lí do cũng như tư cách răn dạy cô. Từ sau khi bà ngoại đi, lại không ai có quan hệ đủ thân mật để làm vậy.
Lời giáo huấn gần gũi mà lại nghiêm khắc như thế đúng là đã lâu không thấy, trực tiếp chọc trúng chỗ uy hiếp của Khương Vu, khiến cô ngoan ngoãn vâng lời.
Cô im lặng đi qua một bên thay quần áo Thẩm Mộ đã chuẩn bị tốt rồi dùng khăn khô lau tóc. Động tác trên tay Khương Vu không ngừng, nhưng ánh mắt trước sau đều nhìn về phía Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ lưu loát đổi chăn sạch, trải ga giường mới. Những món cũ thay ra cũng được gấp ngay ngắn để chuẩn bị mang về nhà giặt.
Vừa xong đâu đấy, một cái khăn lông đã trực tiếp phủ lên đầu cô.
Thẩm Mộ vì tiện dọn dẹp đã cột mớ tóc dài lại thành một túm lỏng, rũ sau đầu. Lúc này, không đợi cô kịp phản ứng, dây cột tóc đã bị người tháo xuống, mái tóc dài như thác nước xõa tung trên vai. Một đôi tay mảnh khảnh hơi lạnh dùng động tác có phần ngây ngô, không quá thành thạo cẩn thận lau khô tóc cho cô.
Thẩm Mộ sửng sốt, lập tức dừng hết thảy động tác trên tay, thành thật đứng đó.
Cô về nhà trước, đổi quần áo rồi quay lại bệnh viện đón người. Nhưng động tác có nhanh cỡ nào cũng không kịp xử lý mái tóc ướt. Không ngờ chuyện chính cô cũng không để ý lại có người xem trong mắt, ghi trong lòng.
Thẩm Mộ đột nhiên xoay người, ôm chặt Khương Vu vào lòng.
Nơi cổ Khương Vu có mùi chanh hương thảo thoang thoảng.
Thẩm Mộ rốt cuộc không thể khống chế, hít một hơi thật sâu trên làn da trắng nõn kia. Chờ đến khi cô định lần theo đường cong ưu nhã ấy hôn lên, Khương Vu đã xoay người đi mất.
- Không cho chị hôn. - Giọng Khương Vu rất nhẹ, - Vừa rồi chị còn mắng em.
Mắng em? Thẩm Mộ lắc đầu. Sao cô lại nỡ mắng em chứ, thương còn sợ không đủ nữa là.