Nó không biết mình ngủ từ lúc nào, nhưng trong căn phòng này, giường rất mềm, chăn rất ấm, khiến nó cảm thấy thoải mái.
Khương Vu gọi thật lâu Thẩm Xán mới tỉnh lại. Cô nhóc dụi mắt, lúc này mới ý thức được sự thật rằng mình đã bị ba mẹ đưa đi nhà người khác. Tâm trạng Thẩm Xán nháy mắt lại xìu xuống.
- Bữa sáng làm sandwich và trứng chiên, chúng ta ra ăn nào. - Khương Vu vẫn cười.
Thẩm Xán cảm thấy dì này lúc cười rộ lên vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt kia rất đặc biệt, nó không biết phải dùng từ ngữ thế nào để hình dung, nhưng bị Khương Vu cười nhìn như vậy, trong lòng nó tuy không thích nhưng vẫn khẽ gật đầu, để đối phương giúp mình rời giường, mặc quần áo, chải tóc.
Dường như Khương Vu tết tóc đặc biệt khéo.
Lúc Thẩm Xán ở nhà, ba không làm mấy chuyện này, còn mẹ lại chê phiền nên lần nào cũng cột thành đuôi ngựa đơn giản. Chỉ có hôm gặp cô họ là mẹ mới bỏ công tỉ mỉ chải cho nó một lần. Trước kia thấy các bạn khác tết đuôi sam xinh xắn, nó cũng sẽ hâm mộ, không ngờ hôm nay dì Khương xinh đẹp này lại giúp nó tết tóc thật nhanh chóng, nhẹ nhàng. Nó thậm chí còn không cảm thấy đau. Thật thần kì!
Tóc chải xong, Thẩm Xán vươn tay sờ sờ. Thật ra nó muốn đến trước gương nhìn xem thử, nhưng nó vẫn đang lạnh lùng với Khương Vu, không muốn biểu hiện quá mức gần gũi đối phương.
Khương Vu không rảnh để ý những tâm tư trong lòng tiểu nha đầu này. Cô xoay Thẩm Xán đúng một vòng, thưởng thức tay nghề chính mình.
Được, cũng không tệ lắm, vẫn chưa trả hết bài vở cho bà ngoại.
Có điều Khương Vu vẫn cảm thấy có phần tiếc nuối. Cô và Thẩm Mộ đã nhất trí sẽ đưa cô bé về. Cả hai người đều cảm thấy quyết định của mình trong chuyện lần này có thể đã quá mức qua loa. Còn tương lai, các cô đại khái phải suy ngẫm cho kĩ rồi mới tính toán.
Tóm lại, tay nghề thắt tóc này sợ là phải bỏ không một thời gian nữa.
- Được rồi, chúng ta đi ăn sáng, sau đó dì mang con đi một chỗ. - Khương Vu cười trỏ vào chóp mũi Thẩm Xán.
Động tác này quá thân mật, Thẩm Xán cứng đờ người, sau đó lùi về sau hai bước: "Con không muốn đi đâu hết."
- Con sẽ thích. - Khương Vu cười an ủi.
Trên bàn cơm hôm nay có hơi yên tĩnh.
Thẩm Xán yên tĩnh.
Thẩm Mộ cũng yên tĩnh.
Hai gương mặt một lớn một nhỏ trông giống hệt nhau, đồng thời chù ụ với mình, hiệu quả thị giác đâu chỉ gấp đôi. Khương Vu vừa ăn vừa nhìn hai người kia mà đánh giá, cảm giác này thật rất mới mẻ.
Thẩm Mộ thật sự rất ít khi giận dỗi, Khương Vu cũng không nghĩ chút chuyện cũ hôm qua sẽ làm chị ghi nhớ quá lâu, nhưng Thẩm Mộ hễ bắt đầu cáu kỉnh thì quá nửa là muốn cô phải dỗ mấy hôm mới có thể bình thường trở lại.
Vợ mà, vẫn là để cưng chiều.
Chị muốn được cô dỗ, vậy dỗ thôi.
Khương Vu thanh thanh giọng, mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Lát nữa em đi đưa Xán Xán, chị muốn đi cùng không, tình yêu?"
Tình, yêu.
Cả người Thẩm Mộ như bị điện giật.
Sung sướng.
Khương Vu rất ít khi gọi cô như vậy, em cảm thấy buồn nôn, bình thường vẫn thích gọi thẳng tên Thẩm Mộ hơn. Có điều mỗi khi Khương Vu bày ra giọng điệu làm nũng, kêu một tiếng tình yêu hay vợ, đối với Thẩm Mộ mà nói đều là chí mạng, khó có thể ngăn cản.
Nhưng lần này, Thẩm Mộ nhịn xuống. Cô thậm chí còn vờ như không có việc gì mà trả lời: "Chị bận, không đi được. Nhưng chị đã bảo Minh Di báo cho Nguyên Thần rồi, cậu ta sẽ chờ sẵn ở nhà."
Nói đoạn, Thẩm Mộ cầm điện thoại gửi vị trí cho Khương Vu, xem ra là một tiểu khu ở phía Tây thành phố Kinh Nguyên. Khương Vu nghĩ đó hẳn chính là nhà Thẩm Xán.
Tuy vừa hỏi Thẩm Mộ có muốn đồng hành hay không nhưng Khương Vu cũng không ngoài ý muốn khi nghe được lời từ chối của chị. Thẩm Mộ và Thẩm Nguyên Thần dù không thường gặp mặt nhưng tính theo gốc rễ thì vẫn là thân thích. Chị không ra mặt là tốt nhất. Nghĩ vậy, Khương Vu cũng không tiếp tục nài nỉ.
Thẩm Xán lúc đến là ngồi xe Thẩm Mộ. Chiếc xe thể thao màu vàng, trông rất hào nhoáng, đặc biệt. Ba mang nó ngồi lên đã cảm thán một phen, sờ soạng khắp nơi, bộ dạng hệt như Thẩm Xán khi có được món đồ chơi mới lạ.
Nhưng lần này lại là Khương Vu lái xe. Chiếc xe màu sắc đơn giản, rộng rãi, thoải mái. Khương Vu còn cẩn thận thắt đai an toàn cho cả hai. Nếu bảo Thẩm Xán chọn thì nó nghĩ mình vẫn thích cảm giác ngồi xe này hơn.
Thành phố Kinh Nguyên quá lớn, Thẩm Xán nghiêng người nhìn cảnh sắc không ngừng lui lại bên ngoài cửa sổ, nhìn Khương Vu chở mình đi qua hết ngã tư xa lạ này đến ngã tư xa lạ khác. Nó không biết hiện giờ mình đang ở đâu, cũng không biết mình sắp đi đâu.
Khương Vu chắc là sợ cô nhóc nhàm chán nên vươn tay mở nhạc: "Con thích bài gì? Đồng dao được không?" Cô hỏi, rồi ấn nút phát. Trong xe lập tức quanh quẩn giọng trẻ con ca hát.
Thẩm Xán muốn nói nó mới không nghe mấy thứ này, nhưng cũng muốn giữ vững thái độ lạnh lùng, cho nên mặt thì đầy ghét bỏ nhưng vẫn trưng bộ dáng "tôi cứ không muốn nói chuyện với mấy người đấy", thiếu chút nữa đã chọc cười Khương Vu.
"Gà con, chó con, thỏ con..."
Ca từ cũng thật ngu ngốc.
Thẩm Xán trước sau đều xụ mặt, nhưng Khương Vu lại rất vui vẻ. Nhạc thiếu nhi lưu loát dễ nhớ, chẳng mấy chốc cô đã thuộc lòng, còn hát theo.
Dần dần, đường phố bắt đầu trở nên quen thuộc.
Thẩm Xán thấy ngày càng nhiều nơi mình biết xuất hiện ngoài cửa sổ xe, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ. Khương Vu duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm Xán. Chất tóc của Thẩm Xán rất cứng, cũng như tính tình cô nhóc vậy. Bím đuôi sam buổi sáng vừa tết xong sờ lên hơi đâm tay.
- Đến ngay thôi. - Cô cười nói.
Khương Vu quả nhiên không nói sai. Không lâu sau, hai người đã lái xe vào một tiểu khu. Khương Vu cũng tháo dây an toàn cho mình và cô nhóc.
Nơi này Thẩm Xán quá quen thuộc. Nó thường ngồi xe nhà mình ra vào cánh cổng ở tiểu khu này, thường kéo tay ba mẹ chơi đùa trên con đường nhỏ cây cối xanh tốt nơi đây sau khi ăn xong, còn có thể mơ hồ thấy được tòa nhà nằm ngay giữa, đếm từ dưới lên đến tầng thứ mười hai chính là nhà nó.
Nhà chỉ thuộc về ba, mẹ và nó, không có người xa lạ.
Ở cùng nhau gần một ngày, Khương Vu cuối cùng cũng thấy được một chút vui sướng từ trên mặt Thẩm Xán. Cô nhóc hưng phấn nhìn bên ngoài, sau đó lại thấp thỏm quay đầu, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào cô.
- Con có thể về nhà sao? - Thẩm Xán cẩn thận mở miệng dò hỏi.
Khương Vu cười, chọc chọc gương mặt phúng phính của Thẩm Xán, sau đó chỉ về một hướng: "Con xem đó là ai?"
Thẩm Xán ngước theo phía Khương Vu chỉ, ánh mắt lập tức sáng bừng. Cô nhóc cười gọi lớn: "Ba, là ba."
Rồi cô nhóc vẫy vẫy tay với người kia. Khương Vu cũng phối hợp mở cửa xe, thả cô bé xuống.
Thẩm Xán không cần bất luận người nào giúp đỡ, trực tiếp nhảy từ trên xe xuống, định nhào vào lòng ba mình. Đúng lúc này, Khương Vu lại lên tiếng gọi:
- Xán Xán.
Cô bé dừng bước, quay đầu nhìn Khương Vu với vẻ cảnh giác.
Khương Vu có thể thấy được sự căng thẳng của cô nhóc, sợ giây tiếp theo mình sẽ nói hay làm gì đó đánh vỡ hy vọng về nhà. Cho nên cô cũng không vòng vo, trực tiếp xuống xe, đưa một cái hộp đến tay Thẩm Xán.
Đó là một cái hộp màu hồng phấn, bên ngoài được gói rất tinh xảo.
Thẩm Xán đương nhiên biết đó là gì. Là món quà tối hôm qua Khương Vu tặng nó, cô búp bê xinh đẹp nó rất thích nhưng lại bẻ đầu ngay trước mặt Khương Vu.
- Hôm qua nói rồi, cái này muốn tặng cho con. - Khương Vu buông lỏng tay, chiếc hộp cứ vậy rơi vào lòng Thẩm Xán. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa bé. - Xán Xán, rất vui được biết con. Hy vọng con có thể khỏe mạnh trưởng thành bên cạnh ba mẹ. Dì rất thích con nha.
Thẩm Xán rất thông minh, nó hiểu lời Khương Vu nói, nên bỗng nhiên cảm thấy có hơi hối hận vì hành động của mình hôm qua.
Khương Vu nhẹ nhàng ôm cô nhóc một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị trở lại xe. Thẩm Xán cũng học theo hành động vừa rồi của Khương Vu, đột nhiên gọi: "Dì ơi."
Khương Vu quay đầu.
Thẩm Xán ôm hộp, hơi cúi đầu, như hạ quyết tâm thật lớn mới thấp giọng nói: "Dì, con... con thật ra không ghét dì đâu. Nhưng mà Xán Xán có nhà rồi."
Tuổi còn nhỏ đã có một trái tim tinh tế, hiểu chuyện.
Thẩm Mộ khi còn nhỏ chắc cũng như vậy.
Khương Vu mỉm cười gật đầu, sau đó phất tay chào tạm biệt lần cuối.
Cha Thẩm Xán vừa rồi còn đứng ở xa, lúc này nhìn thấy con gái và Khương Vu liền vội vàng chạy đến.
Thẩm Xán nhìn thấy cha mình lập tức phấn chấn, vui vẻ. Nhưng Thẩm Nguyên Thần nhìn thấy con gái lại vui không nổi.
- Luật sư Khương, chị đợi chút.
Thẩm Nguyên Thần muốn nhanh chân hơn, nhưng một chiếc xe trong tiểu khu đột nhiên chạy đến cản đường, anh ta chỉ có thể hét lớn, hy vọng Khương Vu có thể chờ mình một tí, cho anh ta chút thời gian để cố gắng lần cuối. Con gái khó khăn lắm mới được Thẩm Mộ dẫn đi, cũng không thể bị đưa về nhanh chóng như vậy chứ?!
Nào ngờ khi chiếc xe chặn đường từ từ lăn bánh, trống đường cho Thẩm Nguyên Thần, anh ta nhìn lên đã thấy chỉ có con gái mình ôm hộp đứng đó, làm gì còn chút bóng dáng nào của vị luật sư Khương trong nhà Thẩm Mộ kia.
Thất vọng, thất vọng quá thể.
Thẩm Nguyên Thần tốn công dã tràng, thật sự không tìm được một từ ngữ nào để hình dung tâm trạng mình lúc này.
Đưa Thẩm Xán về xong, Khương Vu trực tiếp lái xe đến Hoa Sách.
Vừa mở cửa bước vào, cô nàng Tiểu Trần đã nói với cô: "Luật sư Khương, có bưu phẩm của chị."
Khương Vu nghe vậy liền cười bước qua. Tiểu Trần đưa cho cô một gói chuyển phát quốc tế. Hai người tán gẫu mấy câu.
- Luật sư Khương, đây là đồ lần trước chị đi đảo Perthden gửi về sao?
Khương Vu gật đầu: "Đúng vậy, mấy món đồ be bé."
Nói xong, Khương Vu mở luôn bưu kiện ngay tại quầy tiếp tân, bên trong có rất nhiều vật phẩm, trang sức mang phong cách địa phương của đảo Perthden.
- Em thích cái nào?
Cô nàng Tiểu Trần cũng không khách khí. Khương Vu hỏi, cô bèn trực tiếp chọn một món thuận mắt, xem như lấy hên.
Khương Vu ôm hộp đi một vòng Hoa Sách xong thì đồ cũng đã vơi quá nửa, cuối cùng ngoại trừ vài vật trang trí thì chỉ còn một quyển album thật dày.
Trở lại văn phòng mình, Khương Vu mở album ra trên bàn làm việc.
Mấy tấm đầu tiên là phong cảnh Perthden. Bãi biển rộng mênh mông vô tận, bờ cát trắng xóa lấp lánh, còn có ánh hoàng hôn đỏ cam lộng lẫy. Về sau, người dần dần nhiều lên. Nhìn gương mặt tươi cười động tình của mình cùng Thẩm Mộ, nhìn trống con cùng những nhạc cụ địa phương quen thuộc trong ảnh, Khương Vu vẫn nhớ như in đêm đó, cái đêm cô và Thẩm Mộ mặc hai chiếc váy đỏ không ngừng nhảy múa xoay vòng. Ánh lửa trại chói lóa cùng nhiệt độ ấy dường như vẫn còn ngay trước mắt.
Khương Vu có một ý tưởng. Cô biết phải làm gì để Thẩm Mộ vui vẻ rồi.