- Hahahaha, rồi rồi, vuốt vuốt, đừng sợ. - Đây đã là tràng cười không biết thứ bao nhiêu của Khương Vu chỉ trong vài phút ngắn ngủi. - Chị còn sợ tối nữa ha.
Thẩm Mộ vỗ vỗ ngực, tức giận nói với Khương Vu: "Chị không chỉ sợ tối mà còn sợ quỷ, nữ quỷ, nữ quỷ xinh đẹp. Thiếu chút nữa đã dọa chị vỡ hết tim gan rồi. Em đây là làm cái gì trong nhà vậy hả?!"
Khương Vu chỉ cười cười, rồi lại tắt đi ngọn đèn điện vừa mở, thắp sáng cây nến trong tay, đưa đến gần mặt, âm trầm cười hai tiếng: "Muốn cho chị một bất ngờ nha."
Thẩm Mộ cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim mình. Cô không tự chủ được mà lui lại hai bước, nhìn gương mặt tươi cười có phần quỷ dị trong ánh nến của Khương Vu.
Bất ngờ? Mất thở thì đúng hơn.
Khương Vu cười đủ rồi cũng không trêu nữa, chỉ một tay cầm nến, một tay nắm lấy Thẩm Mộ đi vào nhà.
- Chờ đến khi chúng sáng lên hết thì chị sẽ không sợ nữa. - Khương Vu cười véo véo tay Thẩm Mộ.
Chúng?
Thẩm Mộ lập tức bắt được chữ này từ miệng Khương Vu. Sau đó cô thấy được Khương Vu bày rất nhiều nến trên sàn phòng ngủ. Em bước qua, ngồi xổm xuống thắp từng cây.
Từng ngọn nến hội tụ lại cùng nhau, trong phòng cũng sáng hẳn lên.
Khương Vu thắp hết nến xong liền ôm gối ngồi một bên.
- Hôm nay em nhận được album từ Perthden gửi đến. Ở đây không có biển rộng, bờ cát, càng không thể đốt lửa trại cả đêm. Thứ em có thể tặng chị cũng chỉ có mấy ánh nến này thôi.
Từng ngọn lửa mong manh vây quanh Khương Vu. Thẩm Mộ không nói gì mà chỉ nâng tay kéo Khương Vu dậy từ mặt đất.
- Ấy, cẩn thận, đụng ngã là nguy... Ưm.
Môi Khương Vu trực tiếp bị Thẩm Mộ hôn lên thật mạnh.
Người này, cô nàng làm người ta vừa thương vừa giận này, em đúng là không nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra khi nhỏ. Không nhớ mình đã từng dũng cảm giữ chặt tay một cô bé, không nhớ mình đã cứu Thẩm Mộ khi đó đang lảo đảo bên bờ vực sâu không đáy.
Nhưng em yêu cô, Thẩm Mộ nghĩ. Khương Vu dùng sự chân thành nhất, thẳng thắn nhất mà yêu cô.
Có nhớ hay không những chuyện cũ còn ý nghĩa gì đâu.
Giờ phút này, Thẩm Mộ chỉ muốn hôn Khương Vu, hôn đến khi em xin tha. Món nợ lần này xem như bỏ qua, từ sau cô không bao giờ nhắc đến nữa. . Truyện Hệ Thống
- Ưm... ưm.
Khương Vu cảm thấy mình sắp ngộp chết. Cô muốn tránh, nhưng không biết Thẩm Mộ lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, ghì chặt cổ cô, khiến cô muốn xoay mặt cũng không được.
Khương Vu giãy giụa càng mạnh.
Môi Thẩm Mộ buông ra trong thoáng chốc, không phải vì muốn tha cho Khương Vu mà là để nói một câu:
- Cầu chị đi.
Khương Vu sửng sốt, kịch bản tổng tài bá đạo gì đây: "Chị đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá hả... ưm."
Được rồi, lại bị hôn.
Cuối cùng, người buông vũ khí đầu hàng vẫn là Khương Vu. Cô phải nói mấy câu xin tha thì mới được thả.
Khương Vu trực tiếp tê liệt ngã xuống giường.
- Chị cố ý. - Cô cả giận.
Trong ánh nến, Thẩm Mộ xoa eo, nhướng mày, bộ dáng vênh váo.
- Không dỗi nữa sao? - Mái tóc Khương Vu xõa tung trên giường. Cô an tĩnh nằm đó, nhưng tay lại không thành thật mà câu lấy ngón út Thẩm Mộ.
- Ừ, thương em còn không kịp. - Thẩm Mộ cúi người sát đến gần. Lần này không còn vẻ ngang ngược khi trước nữa, chỉ nhẹ nhàng mổ lên gương mặt Khương Vu. - Kêu tiếng chị bé nữa chị nghe.
- Chị bé gì cơ? - Luật sư Khương độ ngọt về không lại bắt đầu chanh chua.
Thẩm Mộ ấn chặt đối phương lên giường: "Em đừng có giả ngơ, hôm qua là chính em nói chỉ có một chị bé là chị."
Khương Vu nhắm mắt giả chết.
Thẩm Mộ lại hôn một cái lên môi cô.
- Không kêu đúng không? - Giọng điệu hơi mang vẻ uy hiếp, cứ như nếu Khương Vu không nghe lời, cô sẽ lập tức hôn tiếp như vừa rồi.
- Em đói bụng, đói bụng rồi. - Xem xét tình thế là sở trường của luật sư Khương. Kinh nghiệm hành nghề luật sư nhiều năm dạy cô rằng đừng nên so đo cái được mất trước mắt mà phải xem kết quả cuối cùng. Có đôi khi cần phải lấy lùi làm tiến.
Thẩm Mộ nhìn Khương Vu. Giọng điệu nũng nịu đó, đôi mắt đáng thương đó, Thẩm Mộ cảm thấy mình như bị mũi tên của Cupid bắn trúng tim. Bảo bối nhà cô than đói bụng, thân là chị bé của người ta, có mặt mũi để người ta đói bụng sao?!
- Sao còn chưa ăn cơm? - Thẩm Mộ sốt ruột hỏi.
- Muốn chờ chị về cùng ăn. - Khương Vu nói xong vươn tay vuốt ve gương mặt Thẩm Mộ, sau đó lại câu lấy cổ chị. - Còn chị, chị ăn chưa?
Thẩm Mộ cũng chưa. Cô nhanh nhẹn đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng bếp. Bước xuống đất, ngọn nến còn đang cháy, ánh sáng ấy lập lòe, mờ ảo. Thẩm Mộ trực tiếp thổi tắt hết, mở đèn lên.
- Em muốn ăn gì? Nấu cháo rau củ hay xào đồ ăn? Chị đi xem tủ lạnh còn gì. - Thẩm Mộ nói xong bước ra khỏi phòng ngủ.
- Gì cũng được. - Khương Vu thoải mái đổi một tư thế nằm trên giường, lớn tiếng nói cho Thẩm Mộ mình không kén chọn, còn yên lặng làm một khẩu hình với bóng lưng Thẩm Mộ. - Chị bé của em.
Đương nhiên Thẩm Mộ không nghe được tiếng gọi này. Cô đã sớm quên sạch những lời uy hiếp của mình rồi.
Khương Vu nằm trên giường, vui vẻ mà cười ra tiếng.
Thẩm Mộ làm bữa tối trong phòng bếp, Khương Vu lại xoay người xuống giường thu dọn đám nến đã cống hiến hết mình cho bất ngờ của cô, cẩn thận gom chúng vào một cái hộp.
Thẩm Mộ bưng chén đũa ra, thấy Khương Vu làm vậy bèn hỏi: "Em còn muốn giữ đám nến lại á?"
- Vâng. - Khương Vu gật đầu.
Thẩm Mộ bất đắc dĩ cười nói: "Xem ra sau này chị không thể giận em nữa rồi."
- Sao vậy? - Khương Vu không hiểu.
- Lỡ như đến khi đó em lại bày một đống nến ra, bất cẩn làm cháy nhà thì cái giá phải trả cho đợt giận dỗi này cũng quá lớn. - Thẩm Mộ trêu.
Khương Vu lại không phục: "Không đâu, em rất cẩn thận."
Thấy bộ dạng lém lỉnh khi đối phương phản bác mình, Thẩm Mộ lại tiến sát đến hôn một cái.
Ngọt ngào rất tốt, nhưng chanh chua cũng không tồi.
Ăn tối xong, Khương Vu và Thẩm Mộ cùng nhau nằm trên sô pha, bắt đầu lật xem album gửi từ đảo Perthden.
Các cô tổ chức một hôn lễ bãi biển náo nhiệt dựa theo phong tục lễ nghi địa phương, album ảnh đã ghi lại mỗi một khoảnh khắc trong đêm đó.
Mọi người đều cười hát, nhảy múa, khác hẳn với hôn lễ trang nghiêm, long trọng trong nước.
- Chụp đẹp thật. - Thẩm Mộ cảm thán. Phó nháy cô mời rất biết bắt ánh mắt. Mỗi một tấm ảnh cô cùng Khương Vu cùng xuất hiện đều có thể thấy được hai người liếc mắt đưa tình nhìn nhau, thật tốt.
- Lần sau chúng ta đi Host thế nào? - Thẩm Mộ đề nghị.
Khác với hải đảo Perthden, Host là một thành phố cổ kính ở châu Âu. Nơi đó có giáo đường cũ xưa, là nơi phục cổ truyền thống nhất để tổ chức hôn lễ.
- Còn muốn kết hôn một lần nữa à? - Khương Vu tựa vào vai Thẩm Mộ, ngẩng đầu nhìn chị.
Thẩm Mộ cười nói: "Đâu chỉ một lần. Chị muốn kết hôn với em cả đời. Đi đến những địa phương khác nhau, thể nghiệm những phong tục khác nhau, mặc trang phục kết hôn đủ kiểu dáng của đủ các quốc gia, từ khi tóc đen đến khi tóc bạc. Cả cuộc đời này, chỉ chị và em."
Cả cuộc đời này, chỉ chị và em.
Thẩm Mộ sao có thể nói ra lời yêu thương động lòng như vậy chứ.
Khương Vu nghĩ, cô đã bị Thẩm Mộ đả động, cũng bắt đầu chờ mong có thể cùng chị đi qua mỗi góc của thế giới.
Cái gọi là lãng mạn này một khi đã đến thì một hai ngày căn bản không đủ để xả hết nhiệt tình. Khương Vu cùng Thẩm Mộ mấy hôm liên tiếp gần như đã đi hết nhà hàng lãng mạn ở thành phố Kinh Nguyên. Hai người như cặp đôi đang trong thời cuồng nhiệt, mỗi đêm đều ra ngoài hẹn hò. Quá đáng nhất chính là cả hai rõ ràng ở chung nơi, vào chung nhà, buổi tối còn ngủ chung giường nhưng mỗi lần hẹn hò xong đều phải diễn màn lưu luyến không rời. May mà chỉ có hai người các cô chứ không hẹn thêm ai khác để tra tấn. Nháy mắt, một tuần đã trôi qua.
Hẳn là do mùa đông, trời lạnh, người cũng bình tĩnh hơn nên gần đây số người đầu óc nóng lên dẫn đến ly dị kiện tụng không nhiều lắm. Trong số ít người ủy thác tìm đến Khương Vu, quá nửa cũng chỉ là tư vấn. Sau khi nhận được kiến nghị từ cô, phần lớn có thể thông qua thỏa thuận mà chia tay trong hòa bình.
Gần đến giờ tan tầm, luật sư Khương hiếm khi có thời gian nhàn rỗi để làm việc riêng. Giang Sam đề cử một địa điểm cho cô, nghe nói không khí tốt, hương vị tốt, phong cách cũng lãng mạn, rất thích hợp với các cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt hoặc mới cưới như Khương Vu. Khương Vu gửi địa chỉ cho Thẩm Mộ.
- Đi không?
- Đi.
Đây là hai tin nhắn thường thấy nhất trong đối thoại của các cô thời gian gần đây. Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Tin nhắn gửi đi thật lâu sau Thẩm Mộ mới đáp lời:
- Xin lỗi vợ, hôm nay sợ là không được.
Khương Vu có thể khiến Thẩm Mộ bỏ qua hết thảy mọi thứ.
Nhưng thứ có thể làm Thẩm Mộ bỏ qua Khương Vu...
Không cần phải nghĩ, đương nhiên là bạn chí cốt của chị, Phó Tư Dao.
Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Mộ đã gửi thêm một tin bổ sung nguyên nhân. Khương Vu nhìn tin nhắn, thất thần trong chốc lát, cuối cùng chỉ đáp lại một biểu tượng mặt cười.
Ý định của Khương Vu vốn là cho Thẩm Mộ một nụ cười săn sóc, nhưng gần như tất cả mọi người đều có bóng ma với biểu cảm mỉm cười bình thường ấy của Khương Vu.
Thẩm Mộ bên đây run run, mà Phó Tư Dao bên kia lại tựa vào ghế, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Thù trong giặc ngoài, em trai đau ốm trưởng thành, trong Đằng Hoa cũng nhen nhóm đấu tranh phe phái. Nhưng điều khiến Phó Tư Dao phiền lòng mà chạy đến chỗ Thẩm Mộ để trốn thanh tịnh lại không phải những chuyện đó.
- Tao đưa mày về đi. Mày nói tiếng xin lỗi với Lục Oản, coi như xong. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát. - Thẩm Mộ khuyên nhủ.
- Tao xin lỗi á? - Phó Tư Dao trừng mắt. Khí thế vừa bùng lên, ngay cả Thẩm Mộ cũng cảm thấy không thoải mái. - Tao không đi, tối nay tao đến chỗ mày.
Thẩm Mộ chống cằm ngồi trên bàn làm việc, ngón tay nghịch tóc giết thời gian. Vừa nghe Phó Tư Dao nói vậy, cô lập tức mở miệng từ chối: "Tao kết hôn rồi, mày đến chỗ tao không tiện."
Phó Tư Dao nháy mắt không còn gì để nói.
Nhà họ Phó cô không muốn về. Chung cư ở Thượng Lâm Uyển sống cùng Lục Oản thì không dám về. Bây giờ Thẩm Mộ có gia đình, đúng như lời bạn tốt nói, Phó Tư Dao đi là cực kì không tiện.
Tại sao lại như vậy?
Cô dường như không còn chỗ nào để đi.
- Thay đổi hết rồi. - Phó Tư Dao lẩm bẩm.
Từ khi Phó Tư Dao vào Đằng Hoa, bắt đầu can thiệp vào sự nghiệp của gia tộc, đã rất lâu rồi Thẩm Mộ không thấy vẻ mất mát như vậy xuất hiện trên gương mặt đối phương.
Chuyện của Phó Tư Dao và Lục Oản, cô làm bạn chưa bao giờ nhúng tay. Nhưng hôm nay, nếu thật sự xem Phó Tư Dao là bạn thì cô không thể không nhắc nhở một chút.
- Có khi nào mày nghĩ thật ra không có gì thay đổi hết, chỉ có mày khác thôi không? - Thẩm Mộ nói.
Phó Tư Dao ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ, ánh mắt đầy hoang mang, mất mát.
Cô khác sao?
Thẩm Mộ thở dài, tiếp tục nói: "Mày còn nhớ bộ dáng của mình lúc Lục Oản mới thích mày, còn nhớ bộ dáng của mình khi mới làm bạn với tao ban đầu không?"
Phó Tư Dao khi đó cười đến phóng khoáng mà thẳng thắn. Người khác nhìn vào là biết ngay cô có thật sự vui sướng hay không. Đôi mắt, trái tim cô đều không thâm trầm như bây giờ. Cô sẽ không dùng sự khoa trương đâm bị thương người khác. Cô sẽ rộng mở tấm lòng dũng cảm, nhiệt tình đi về phía này, dùng sự thật tình của mình khơi lên thật tình của đối phương.
Ngay cả Thẩm Mộ cũng không khỏi lâm vào trầm tư. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà Phó Tư Dao đã trở nên rất khác?
Bộ dáng ban đầu sao?
Phó Tư Dao ngồi đó suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến hốc mắt ửng đỏ.