Tập đoàn Đằng Hoa kinh doanh bất động sản, Phó Tư Dao muốn tìm một người ở thành phố Kinh Nguyên trước giờ không phải việc gì khó, nhưng lần này lại hoàn toàn khác, một chút manh mối cô cũng không có.
Lục Oản không có đi bất luận một khách sạn nào, cũng không đến nhà bạn bè xưa kia, ngay cả khả năng thuê nhà ngắn hạn Phó Tư Dao cũng tính đến rồi, nhưng cô cho người hỏi thăm rất nhiều nơi vẫn không hề có tin của Lục Oản.
Em như đột nhiên bốc hơi, không để lại một chút dấu vết.
Phó Tư Dao buồn bực. Lục Oản trước giờ vẫn như trang giấy trắng, trên đó có gì là phô bày hết ra cho cô xem, luôn ngay thẳng không hề có tâm cơ, cho nên chỉ dựa vào bản thân Lục Oản thôi thì tuyệt đối không thể nào dựng nên cục diện trước mắt được. Khả năng duy nhất chính là có người đứng sau giúp đỡ, có người suy nghĩ thấu đáo, lên kế hoạch rõ ràng giấu Lục Oản đi.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Phó Tư Dao, cô đã trực tiếp đi tìm người có khả năng làm vậy nhất.
- Bạn bè với nhau, mày nói tao biết Lục Oản em ấy rốt cuộc ở đâu?
Ai da.
Thẩm Mộ đau đầu. Phó Tư Dao mới sáng sớm đã đến đây, ngồi lì trước mặt cô mãi đến gần nghỉ trưa vẫn chỉ hỏi đúng một câu ấy.
Mà Thẩm Mộ, cũng chỉ trả lời một ý.
- Tao thật sự không biết. – Cô bất đắc dĩ nói.
- Không phải mày thì còn ai vào đây. Em ấy đâu có bạn bè gì. – Phó Tư Dao có phần mất mát.
Thẩm Mộ thật sự rất muốn chọt cái người này một câu, đã biết rõ Lục Oản không có bạn bè, chỉ có mình mày rồi, vậy tại sao lúc người ta còn ở bên cạnh lại không biết trân trọng.
Vốn lời đó đã vọt đến miệng, nhưng nhìn người bạn trước kia khí phách hăng hái, giờ lại ủ rũ cụp đuôi, bộ dáng hoang mang mờ mịt, không biết làm sao ngồi trước mắt, Thẩm Mộ cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, đành nuốt lại những lời đó vào bụng.
- Điện thoại có gọi chưa? – Thẩm Mộ bắt đầu chỉ chiêu.
- Rồi, không ai nghe. Tin nhắn gửi luôn rồi, cũng không trả lời.
Thẩm Mộ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Tao nhớ kịch bản phim mới của Lục Oản còn chưa xong bản thảo.”
- Đúng vậy, cho nên em ấy nhất định vẫn còn ở thành phố Kinh Nguyên. Nhưng sao tao lại không tìm thấy?
- Đúng vậy, sao không tìm thấy được. Gần đây Lục Oản có quen thêm bạn mới nào không? – Thẩm Mộ cũng buồn bực nói.
Im lặng một lúc, Phó Tư Dao vừa rồi còn mơ hồ lúc này dần phục hồi tinh thần, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc mà thâm thúy nhìn Thẩm Mộ.
Cái nhìn đó khiến Thẩm Mộ sởn gai ốc, cô lùi về sau theo bản năng: “Mày… nhìn tao làm gì?”
- Có phải Khương Vu giấu người đi rồi không? Nếu nói bạn mới của Lục Oản thì chỉ có mình Khương Vu thôi.
Phải, không sai, Khương Vu!
Phó Tư Dao ảo não, sao cô lại quên mất người này cơ chứ.
Thẩm Mộ không quá tin tưởng: “Khả năng không lớn…”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Thẩm Mộ đã vuốt lại đầu đuôi mọi chuyện một lần nữa, càng nghĩ càng cảm thấy đó thật sự là chuyện Khương Vu sẽ làm. Lúc trước là với mẹ con Hứa Quế Chi, sau này là với Lâm Lan, Khương Vu đã bênh vực kẻ yếu như vậy không ít lần. Hơn nữa em đúng là thường lơ đễnh biểu lộ cái nhìn không khả quan đối với mối quan hệ của Phó Tư Dao và Lục Oản…
- Sao lại không lớn. Mày phải biết rằng gần đây người bạn hay xuất hiện trong miệng Lục Oản chỉ có một mình Khương Vu thôi, suốt ngày lải nhải cái gì mà chỉ hận gặp được luật sư Khương quá trễ. – Phó Tư Dao nghĩ đến đây, răng đều phải nghiến đến mòn.
Lần này, ngay cả Thẩm Mộ cũng không dám chắc chắn.
Phó Tư Dao nhìn Thẩm Mộ, nghiêm túc hỏi: “Mày không biết thật sao?”
Phó Tư Dao chỉ để lại một chữ ấy rồi lập tức đứng dậy bỏ đi.
- Aiz, vậy cái đi rồi, aiz.
Tên này thật là, đến bất ngờ mà đi cũng đột nhiên. Thẩm Mộ ngồi một mình trong văn phòng, nhìn ra cửa sổ mà thất thần.
Chẳng lẽ là Khương Vu giấu người đi thật?
Thẩm Mộ có chìa khóa nhà cũ của Khương Vu. Ngồi ở Thiên Duyệt suy nghĩ là vĩnh viễn cũng không ra kết quả. Phó Tư Dao đi rồi, Thẩm Mộ nhân thời gian nghỉ trưa, lặng lẽ đến nhà Khương Vu một chuyến.
Mở cửa.
Ngoại trừ tro bụi thì không một bóng người.
Thẩm Mộ cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng suy ngẫm cho kĩ thì cô lại có dự cảm không tốt lắm. Cô cứ cảm thấy nếu là luật sư Khương ra tay thì người ta tuyệt đối sẽ không thể tìm ra đáp án dễ dàng vậy được. Nếu thật sự là Khương Vu thì ngoại trừ nơi này, còn có thể giấu Lục Oản ở đâu đây? Dùng danh nghĩa của mình hoặc bạn bè tìm một chỗ cho Lục Oản sao?
Thẩm Mộ ngồi trên chiếc ghế gỗ trong nhà Khương Vu, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Lục Oản mất tích, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Khương Vu hay không? Nếu có, hôm nay em có thể giấu Lục Oản đi, như vậy phải chăng ngày nào đó em cũng có thể biến mất trước mặt cô, để cô hoang mang tìm kiếm trong vô vọng, không chút manh mối?
Vậy thật đáng sợ.
Nhà Khương Vu có ánh sáng rất tốt. Mặt trời ban trưa hắt nắng vào phòng qua cửa sổ, rõ ràng nên cảm thấy ấm áp nhưng Thẩm Mộ lại rùng mình một cái. Cô phải làm cho rõ chuyện này mới được, sau đó bóp tắt ngọn lửa bỏ nhà trốn đi kia khi nó còn chưa kịp nhen nhóm.
Buổi tối về đến nhà.
Thẩm Mộ nói bóng nói gió hỏi về Lục Oản:
- Hôm nay Phó Tư Dao tìm người, tìm đến chỗ chị luôn.
- A, vậy sao? Tìm ai?
Hai người vừa cơm nước xong, Khương Vu đứng dậy thu dọn bát đũa, Thẩm Mộ lại lẽo đẽo theo sau như cái đuôi.
- Lục Oản đó. – Thẩm Mộ vô cùng hoài nghi Khương Vu đây là đang giả nai. – Em không hiếu kì chút nào sao?
Khương Vu quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Mộ: “Em hiếu kì chuyện của cô ấy làm gì?”
Không chút sơ hở.
Thẩm Mộ vuốt cằm.
“Ào ào.”
Khương Vu mở vòi nước, bắt đầu rửa chén, Thẩm Mộ lại thò đến gần.
- Em nói thật với chị đi, có phải em nhúng tay vào không?
Khương Vu lại không đáp lời. Thấy Thẩm Mộ rảnh rỗi, cô trực tiếp nhét chén đĩa đã rửa sạch vào lòng đối phương: “Đi, cất vào đi.”
Được rồi.
Thẩm Mộ xoay người xếp đồ vào tủ chén ngay ngắn. Khi quay lại, Khương Vu đã lau tay, vươn vai, đi ra phòng khách, căn bản không thèm trả lời mình.
Đây là thật sự có vấn đề nha.
Thẩm Mộ vội tắt đèn trong bếp, đi theo Khương Vu ra phòng khách.
- Phó Tư Dao muốn tìm người thì tìm được chỉ là vấn đề thời gian thôi. – Thẩm Mộ nhắc nhở.
- Ừm, Đằng Hoa lớn mà. – Khương Vu rút chân cuộn trên sô pha, cầm điều khiển bắt đầu nhàm chán chuyển kênh.
Không hề nao núng, đây là rất tự tin vào sự sắp xếp của bản thân. Thẩm Mộ ngồi xuống bên cạnh mèo nhà, để em tựa vào lòng mình, vuốt ve từng chút như đang thật sự ôm hoàng thượng.
Khương Vu hiển nhiên cũng rất hưởng thụ, an tâm dựa vào Thẩm Mộ, chọn một kênh mình cảm thấy hứng thú.
Thẩm Mộ suy tính rất nhiều khả năng, tỉ như mượn thân phận của bạn bè, đồng nghiệp gì đó giúp Lục Oản mướn phòng khách sạn hoặc thuê một nơi ở ngắn hạn. Nhưng suy nghĩ ấy đã bị chính Thẩm Mộ bác bỏ ngay. Khương Vu sẽ không dễ dàng lôi kéo một người không liên quan vào cuộc. Suy cho cùng chuyện này vẫn là đắc tội với người khác, em sẽ không mạo hiểm để đánh cuộc Phó Tư Dao có trút giận lên người ngoài hay không.
Như vậy, không muốn liên lụy ai thì Khương Vu cũng chỉ có thể tự mình ra tay. Em còn cách nào nữa đây?
Thẩm Mộ vờ lẩm bẩm: “Nhưng là bây giờ trốn cũng vô dụng thôi. Kịch bản của Lục Oản còn chưa xong, em ấy vẫn phải giao tiếp với người trong đoàn phim nha.”
Khương Vu dựa đến thoải mái, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ lười biếng: “Đúng là như vậy. Nhưng bên Phó tổng có chút tin tức nào sao?”
Chuyện ngay cả cô còn nghĩ ra, Phó Tư Dao chỉ thiếu chưa lật cả thành phố Kinh Nguyên lên sao lại không biết cho được.
Nhưng biết vậy có tác dụng gì? Căn bản không một ai nói cho cô tin tức của Lục Oản.
Chậc chậc, người tốt được giúp đỡ, kẻ xấu bị ngó lơ. Phó Tư Dao không nghe ngóng được tin tức gì về Lục Oản từ đoàn phim, nói trắng ra cũng chỉ có một khả năng, đó chính là những người quen biết Lục Oản quá nửa đều mang thái độ giống Khương Vu, mà những kẻ có thể bị Phó tổng mua chuộc lại chẳng ai có đáp án cô cần.
Thảm, thật sự quá thảm.
Thẩm Mộ còn đang ai thán cho đồng bọn thì Khương Vu đã lật người, ghé vào lòng Thẩm Mộ. Cô cứ ngẩng đầu như vậy, trên mặt còn treo nụ cười mỉm.
- Thế nào? Muốn dụ em nói ra sao?
Đây là sự thật quá rõ ràng, Thẩm Mộ thậm chí chẳng cần phí sức thừa nhận.
Khương Vu vươn tay véo véo mặt Thẩm Mộ: “Không sao, chị có thể giúp Phó Tư Dao tìm thử xem.”
Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn.
Trước kia Khương Vu cũng từng bình thản đứng trước mặt cô như vậy. Quật cường cứng cỏi, quyết tâm đến cùng.
…
Thẩm Mộ nháy mắt căng thẳng từ ngọn tóc đến móng chân.
Nỗi sợ từng bị luật sư Khương khống chế vẫn còn ngay trước mắt. Người ta bây giờ thậm chí chẳng thèm che giấu mà thoải mái nói rằng chị muốn giúp bạn chị cũng không sao, tìm được người xem như em thua.
Thẩm Mộ cũng không cam lòng yếu thế, ôm người nhích lên: “Lục Oản chỉ cần còn ở lại thành phố Kinh Nguyên thì chắc chắn là có nguyên nhân. Có nguyên nhân thì ắt sẽ có hành động. Dù sao dự án cũng phải làm mà.”
Khương Vu tuy vẫn cười nhưng lời nói đã mang mấy phần cẩn thận: “Bây giờ internet phát triển như vậy, có cái máy tính không phải được rồi sao?”
Không thể nào đơn giản thế được. Nếu có thể tùy tiện giải quyết thông qua internet thì Lục Oản đã sớm rời khỏi Kinh Nguyên rồi, cả thế giới muốn trốn đâu chẳng được, căn bản không cần Khương Vu yểm trợ.
Nhất định cô đã xem nhẹ điều gì đó.
Là gì đây?
Thẩm Mộ còn đang suy ngẫm thì cô mèo đột nhiên không chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng nữa mà rướn người cắn lên cổ cô một ngụm. Phải biết yết hầu chính là nơi mẫn cảm nhất của Thẩm Mộ, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng đã đủ khiến cô giật mình, nói chi cô nàng hư hỏng trong lòng còn vươn lưỡi liếm.
Thẩm Mộ cúi đầu, chỉ thấy cô nàng láu lỉnh vừa đùa dai xong đang cong một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn mình vô cùng chân thành.
Đôi mắt ấy như tỏa sáng, nhiệt liệt mà thẳng thắn, không che giấu điều gì.
Phó Tư Dao… là ai?
Không biết, không quen.
Bạn gái ai thì tự đi tìm đi. Thẩm Mộ giờ phút này chỉ muốn ôm vợ mình lên giường thôi.
Hai người ôm ấp nhau, hôn một đường đến phòng ngủ.
Kéo màn, đèn còn chưa tắt, Thẩm Mộ đã sát đến hôn lên môi Khương Vu.
Đúng, chính là như vậy.
Khương Vu ôm cổ đối phương, đón nhận một cách nhiệt tình nhất.
Nếu chỉ có một mình Phó Tư Dao, Khương Vu tự tin có thể giúp Lục Oản kéo đến hết tháng. Nhưng Thẩm Mộ thì khác, chị quá hiểu cô, biết quá nhiều chuyện của cô. Nếu cho chị đủ thời gian để suy xét, sợ là cô sẽ chẳng còn bí mật gì nữa. Vì thế Khương Vu quyết định tuyệt đối không thể cho Thẩm Mộ thời gian nhàn rỗi để ngẫm nghĩ cẩn thận kế hoạch mình đã vạch ra.