Quả nhiên, không đợi Thẩm Thần mở miệng, Tô Tiêu liền ôn nhu khuyên nhủ: "Thẩm Thần ca ca, em biết anh trong lòng không bỏ được Nam Phong ca ca, nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng. Hiện tại Nam Phong ca ca thích chính là em, em cũng thích anh ấy, chúng em lưỡng tình tương duyệt*, cho nên em hy vọng anh không cần bởi vì lưu luyến mà trở thành kẻ thứ ba."
* Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)
"Tô Tiêu, tiểu tam không phải tôi, mà là cô! Tôi cùng Hoắc Nam Phong ly hôn còn không đến một tháng, hai người các ngươi liền ở chỗ này cử hành lễ đính hôn, nói rằng cô cùng Hoắc Nam Phong đã sớm ở bên nhau!"
"Em không có...... Thẩm Thần ca ca, em là vì có ý tốt, anh không cần xuyên tạc ý tốt của em." Tô Tiêu khẽ cắn môi, khuôn mặt lộ ra một tia ủy khuất, hai tròng mắt thấm lệ.
Như vậy ẩn nhẫn bộ dạng ngoan ngoãn làm Hoắc phu nhân làm khách khứa đều đau lòng không thôi, sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thẩm Thần, giống như là Thẩm Thần khi dễ Tô Tiêu.
Thẩm Thần gắt gao mà nhấp môi, dùng sức nắm chặt bàn tay, ngực càng phập phồng, bên trong nghẹn một hơi, nghẹn đến mức cậu rất khó chịu.
Đêm nay cậu vẫn luôn nhường nhịn, nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mặc dù bị Hoắc Nam Phong giam lỏng ở phòng nghỉ, cậu cũng nhịn, bởi vì cậu không muốn bị người khác chế giễu.
Nhưng hiện tại cậu đã thành trò cười, bây giờ đã không còn phải nhịn cái gì nữa.
Hoắc Nam Phong không phải nói cậu giống người đàn bà đanh đá sao? A, nếu cậu lại nhịn xuống, chẳng phải là có tiếng mà không có miếng là "người đàn bà đanh đá" sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần chậm rãi gợn lên khóe môi, khuôn mặt tinh xảo, nồng đậm trào phúng: "Tô đại tiểu thư, đừng giả vờ. Cô câu dẫn chồng của người khác, còn giả vờ làm người tốt, khác gì kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết!"
"Anh......" Tô Tiêu hiển nhiên không dự đoán được Thẩm Thần lại trước mặt mọi người mắng mình là kỹ nữ, khuôn mặt nháy mắt tái đi, ngũ quan đều có điểm vặn vẹo.
Thẩm Thần không để ý tới nàng, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Hoắc phu nhân, lạnh lùng cười: "Còn có bà! Người luôn mồm mắng tôi không thể nối dõi tông đường Hoắc gia nhưng tôi túi sinh sản bị hao tổn là bởi vì ai? Là bởi vì Hoắc Nam Phong! Lúc trước nếu không phải tôi thay hắn đỡ cho hắn ba nhát dao kia, Hoắc gia các người đã sớm đoạn tử tuyệt tôn!"
"Đoạn tử tuyệt tôn" bốn chữ làm Hoắc phu nhân trong lòng chấn động, sợ điều báo ứng đến thật, chỉ vào Thẩm Thần giận mắng: "Cậu...... Cậu câm mồm! Cậu cư nhiên nguyền rủa Hoắc gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn......"
Hoắc phu nhân tức giận đến ngực đau, môi đều run rẩy, lời nói còn chưa nói xong liền gắt gao mà che ngực lại, giống như là thở không nổi, người phục vụ vội vàng đem Hoắc phu nhân đỡ đến sofa bên kia ngồi xuống.
Hoắc Nam Phong thấy thế, nhíu nhíu mày, một phen nắm lấy tay Thẩm Thần, thô bạo mà đem cậu đẩy đến cửa: "Đủ rồi! Đi ra ngoài! Đừng ở chỗ này làm cho mình mất mặt xấu hổ!"
" Tôi không đi, tôi còn chưa nói xong đâu." Thẩm Thần ra sức ném tay Hoắc Nam Phong ra, hai tròng mắt nhíu lại, không chút sợ hãi nào mà nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong sắc mặt trầm xuống: "Thẩm Thần, cậu an phận cho tôi, chớ chọc tôi!"
Đây là uy hiếp không cần nói cũng biết.
Hai người kết hôn ba năm, Thẩm Thần đương nhiên biết chọc Hoắc Nam Phong sẽ có kết cục như nào, nếu là ngày thường, cậu khẳng định sẽ nhịn xuống cục tức này, nhưng hiện tại cậu một chút đều không muốn nhịn nữa!
Cậu sớm đã bị bức đến góc, cậu chỉ muốn đem những uất ức trong lòng nói ra, không quản cậu bị mất mặt hay không, cậu chỉ muốn làm cho Hoắc gia hôm nay sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ A thành!
Đây đều là Hoắc Nam Phong tự tìm!
"Hoắc Nam Phong, anh đã biết rõ tính tôi. Anh cưỡng bách tôi tới tham gia lễ đính hôn ghê tởm này, làm hại tôi bị các người nhạo báng, tôi đây còn thể diện gì nữa sao."
Thẩm Thần tức giận mà nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong, rất có khí thế, con ngươi xinh đẹp bị lửa giận nhiễm đến hơi hơi phiếm hồng, nhìn rất động lòng người.
Hoắc Nam Phong ngẩn người, trong lòng khẽ nhúc nhích, hầu kết không tự giác mà lăn lộn một chút.
Nhưng mà giây tiếp theo, Thẩm Thần liền nói một câu làm hắn xúc động rất muốn bóp chết người này!
Chỉ nghe thấy Thẩm Thần từng câu từng chữ mà nói: "Hoắc Nam Phong, anh dám làm không dám nhận, thật làm tôi ghê tởm!"
Nói xong câu này, Thẩm Thần cũng không quay đầu lại mà rời đi.