"Cậu phải đi sao?" A Lâm mới vừa rời giường, ngồi ở trước bàn ăn, vẫn còn ngái ngủ, kinh ngạc mà trừng mắt nhìn Thẩm Thần: "Sao lại quyết định đột nhiên như vậy? Có phải Hoắc Nam Phong bức cậu hay không?"
Không đợi Thẩm Thần trả lời, A Lâm liền nổi giận đùng đùng mà mắng: "Vương bát đản! Lúc trước theo đuổi cậu thì chuyện gì cũng làm hiện tại ly hôn, cư nhiên lại đi bức cậu! Hắn tính làm cái gì chứ! Thật muốn đánh chết hắn!"
Thẩm Thần uống cháo, thong thả ung dung nói: "Mặc kệ hắn, tốt nhất là mong hắn bị cậu đánh đến chết đi."
A Lâm thấy cậu vẻ mặt bình tĩnh, bất mãn mà liếc cậu một cái: "Cậu đây là đối tớ châm chọc, đừng cho là tớ nghe không hiểu."
Thẩm Thần đem bát sủi cảo đặt ở trước mặt A Lâm, buồn cười nói: "Là cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ là thật hy vọng có người có thể giúp tớ đánh hắn một trận. Đáng tiếc thể lực của chúng ta so với hắn cách xa, Hoắc Nam Phong lại là người điên, về sau cậu cũng đừng đi trêu chọc hắn, coi như hắn không tồn tại."
"Cậu nói đúng, chúng ta sẽ không cùng với chó điên so đo, làm cho Hoắc gia bọn họ chính mình lăn lộn đi." A Lâm dùng chiếc đũa chọc một miếng sủi cảo, căm giận mà nhét vào trong miệng.
"Woa! Ăn ngon quá!" Ánh mắt A Lâm sáng lên, hướng Thẩm Thần giơ ngón tay cái, "Thần Thần, cậu nói tay nghề cậu tốt như vậy, cậu đi rồi tớ làm sao bây giờ? Cậu đây là mình đói chết sao!"
Thẩm Thần: "...... Cậu lúc trước là sống như thế nào?"
A Lâm một bên vẫn nhai miếng sủi cảo, một bên mơ hồ không rõ mà nói: "Cơm hộp."
Thẩm Thần: "......"
Ăn qua bữa sáng, Thẩm Thần bắt đầu thu thập hành lý.
A Lâm hôm nay không có việc gì làm, đứng ở một bên xem cậu sửa sang lại quần áo, buồn bực mà nói: "Cậu thật sự phải đi sao? Hoắc Nam Phong rốt cuộc là uy hiếp cậu như thế nào?"
"Hắn không có uy hiếp tớ, là tớ không nghĩ lưu lại A thành nữa." Thẩm Thần lấy ra trong ngăn tủ quần áo, nghĩ một lúc mà nói "Tớ tưởng hồi M thành."
M thành là nơi cậu cùng A Lâm học đại học, hai người chính là khi đó chơi với nhau, sau lại cùng nhau tới A thành dốc sức làm việc, hiện giờ mới qua đi bốn năm mà thôi.
Tuy rằng M thành không bằng A thành phồn hoa, nhưng cảnh vật tuyệt đẹp, sinh hoạt tiết tấu chậm, áp lực cũng không giống A thành, là một nơi thích hợp để nuôi dưỡng bảo bảo.
Thẩm Thần hoài song bào thai, muốn tìm nơi an tĩnh chăm sóc bảo bảo, cho nên lựa chọn một thành phố nhịp sống chậm rãi là thích hợp nhất
A Lâm lại cho rằng Thẩm Thần bị Hoắc Nam Phong ép bức, tưởng vì chuyện này mà cậu phải đi xa, vì thế càng thêm kiên định phải tìm cho Thẩm Thần một Alpha ưu tú.
"Đêm qua Tần học trưởng đưa cậu trở về, hai người các ngươi cậu phát triển thế nào rồi?" A Lâm nhìn đến Thẩm Thần, cười hì hì hỏi.
"Không phát triển như thế nào cả" Thẩm Thần vùi đầu sửa sang lại quần áo.
"Nếu không cậu đừng đi, cùng Tần học trưởng kết giao một đoạn thời gian xem, hai người các cậu nhất định có thể thành đôi." A Lâm liên tiếp mà xúi giục Thẩm Thần.
"Tớ thật không có cái tâm tư đấy." Thẩm Thần bất đắc dĩ mà nhìn A Lâm, trong mắt để lộ sự mệt mỏi.
A Lâm muốn nói lại thôi, rối rắm trong chốc lát, xua tay nói: "Vậy thôi, tớ không bức cậu đâu. Tóm lại cậu phải đối tốt với chính mình, đừng lại bị tên vương bát đản Hoắc Nam Phong lừa nữa."
Thẩm Thần cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi, chiều nay tớ đã bay rồi, chỉ sợ không kịp gặp mặt học trưởng của cậu, tớ đã đồng ý mời anh ấy đi ăn một bữa cơm, cậu thay tớ mời anh ấy ăn bữa cơm đi."
"Tớ biết rồi." A Lâm buồn bực mà giúp cậu thu thập đồ vật.
"Đến M thành có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm tớ, đừng luôn là một mình làm hết."
"Còn có, Hoắc Nam Phong nếu là trở về tìm cậu hợp lại, cậu đừng để ý đến hắn, loại người này chính là tiện, nên cho hắn cùng kỹ nữ Tô Tiêu ở với nhau cả đời."
Nghe bạn tốt lải nhải mà dặn dò cậu, Thẩm Thần chẳng những không cảm thấy phiền, ngược lại cảm thấy thực ấm lòng, may mắn thấy chính mình sau khi còn có một người nhiệt tình vì cậu mà lo lắng.
Thu thập xong hành lý xong, Thẩm Thần tìm chủ nhà xác nhận hợp đồng cho thuê nhà một chút, đem này chung cư này thuê cho A Lâm, đem xe của mình cũng cho A Lâm.
A Lâm muốn đưa cậu đi ra sân bay, Thẩm Thần không cho.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, nội tâm cậu có chút sợ hãi, sợ sự việc đó lại tiếp diễn, còn không bằng tự mình đi cho rồi.
"Tớ đi đây." Thẩm Thần ngồi trên xe taxi, hướng A Lâm cười, "Chờ tớ ở M thành sắp xếp ổn thoả, cậu lại tớ đây tìm tớ, tớ làm đồ ăn ngon cho cậu."
"Ok." A Lâm đáp ứng.
Xe taxi vừa ly khai khỏi chung cư không bao lâu, điện thoại trong túi Thẩm Thần vang lên, màn hình hiện một chuỗi dãy số, không có tên, nhưng dãy số này cậu rất quen thuộc, là Hoắc Nam Phong.
Ly hôn xong cậu đem số điện thoại của Hoắc Nam xoá đi, nhưng dãy số này cậu đã thấy ba năm, nhớ rõ thuộc làu, một chốc một lát không thể quên được.
Thẩm Thần không tiếp, cũng không tắt, bật chế độ im lặng, sau đó đem điện thoại nhét trở lại trong túi.
Ở một chỗ khác, Hoắc Nam Phong gắt gao mà nhìn chằm chằm vào đơn từ chức của Thẩm Thần, đó là tin mà Trịnh Văn Sâm vừa gửi cho hắn.
Từ tối hôm qua bắt đầu, tâm trạng Hoắc Nam Phong đã không tốt, sáng nay công ty có cuộc họp theo quý, phòng họp chưa thấy được bóng dáng Thẩm Thần, vừa hỏi mới biết được Thẩm Thần sớm đã từ chức một tuần trước.
Vì thế toàn bộ hội nghị khuôn mặt Hoắc Nam Phong đều trầm, còn đem mấy cán bộ cấp cao mắng một trận, làm cho mọi người thở cũng không dám thở mạnh, mở họp xong liền nhanh chóng chạy thoát.
Hoắc Nam Phong thấy Trịnh Văn Sâm đem tin tức Thẩm Thần phát đến hòm thư của mình, lúc này lại gọi lại cho Thẩm Thần, trong lòng nghĩ nhất định phải đem tao hoá kia giáo huấn một trận, xem cậu về sau còn dám tùy tiện từ chức hay không.
Kết quả gọi năm cuộc điện thoại cũng chưa có người tiếp.
Hoắc Nam Phong sắc mặt càng ngày càng đen, Trịnh Văn Sâm thấy thế, nói: "Anh, anh mặc kệ anh ta. Dù sao hai người đều đã ly hôn, anh ta ở lại tập đoàn chúng ta làm gì. Lần này anh ta rất biết thức thời......"
"Cậu ta nói từ chức liền từ chức, như thế nào không hỏi qua ý kiến tôi? Cậu cho rằng toàn bộ bộ phận thiết kế cậu có thể định đoạt hết sao?" Hoắc Nam Phong tùy tay túm lên tập phần văn kiện ném đến chỗ Trịnh Văn Sâm.
Trịnh Văn Sâm sửng sốt một chút, che lại cái trán, lộ ra biểu tình khó tin: "Anh?"
Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Đừng cho là tôi không biết cậu ở bộ phận thiết kế làm những gì. Ngày thường cậu làm việc nhỏ thì không sao, nhưng nếu cậu làm chậm tiến bộ, ăn cắp ý tưởng, nói năng lung tung, đến lúc đó đừng trách tôi vô tình!"
Trịnh Văn Sâm sắc mặt trắng nhợt, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng nói:
"Anh, em, em không có...... Em chính là nghĩ Thẩm Thần là một thiết kế sư nhỏ nhoi, đi rồi thì tôi, chúng ta không thiếu người."
"Cậu ta chính là tôi cho vào, thiếu không thiếu đều do tôi định đoạt!"
"Là là là." Trịnh Văn Sâm phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng đem Thẩm Thần mắng chết tiệt, lại lo lắng Hoắc Nam Phong một lần nữa đem Thẩm Thần kêu trở về.
Nhìn Hoắc Nam Phong sắc mặt âm trầm, Trịnh Văn Sâm cắn chặt răng, thử nói: "Anh, anh có phải muốn kêu cậu ta trở về không? Bây giờ em lập tức đi luôn."
"Cút!" Hoắc Nam Phong đương nhiên sẽ không thừa nhận tối hôm qua suy nghĩ đến Thẩm Thần cả một đêm, buổi sáng đũng quần ướt đến một mảng, chuyện này truyền ra không biết sẽ bị bao nhiêu người cười chết.
Thấy Trịnh Văn Sâm còn đang bất động, Hoắc Nam Phong tức giận càng nhiều, trực tiếp đem ly cà phê trên ném qua: "Tai điếc sao? Hay là phải chờ tôi kêu người khiêng cậu đi."
"Em liền đây." Trịnh Văn Sâm trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng chạy ra ngoài.
Hoắc Nam Phong ở văn phòng xoay qua xoay lại vài vòng, lại đá ngã bàn trà, thư ký nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào: "Hoắc tổng, xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Nam Phong bỗng nhiên đi nhanh đi ra ngoài: "Việc của buổi chiều hôm nay sắp xếp sang hôm khác!"