Buổi tối 7 giờ, màn đêm đã buông xuống, trên đường xe đi tấp nập, vừa đến lúc tan tầm phố xá đông đúc, phía xa xa đèn đường đã bật lên.
Hoắc Nam Phong mới vừa xã giao xong một bữa tiệc, vội vàng về biệt thự tìm Thẩm Thần, lúc này bị chặn phía trên cầu do có sự cố, phiền đến muốn chết, nhịn không được móc di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Thần.
Loại này tâm tình này cùng năm đó hắn theo đuổi Thẩm Thần có chút tương tự.
Đương nhiên, Hoắc Nam Phong cũng không cảm thấy chính mình nên cùng Thẩm Thần một lần nữa bắt đầu, hắn cũng không có ý khác, chính là tâm ngứa, muốn nghe xem giọng nói của Thẩm Thần.
Kết quả gọi ba cuộc điện thoại, không người tiếp nghe, nhắn tin cũng chẳng ai xem.
Hoắc Nam Phong sắc mặt hơi trầm xuống, từ hộp thuốc lấy ra một điếu.
Không quá hai giây, hắn lại đem điếu thuốc nhét trở lại hộp, nghĩ vẫn là tính, tí nữa nếu ngửi được hắn một thân đầy mùi thuốc, tao hóa kia khẳng định trốn tránh hắn không cho hắn chạm vào.
Đại khái hơn hai mươi phút sau, dòng xe cộ rốt cuộc thông đường, nếu không phải bởi vì biển cấm chạy nhanh, nơi nơi đều là camera theo dõi, Hoắc Nam Phong nhất định phi như bay mà về nhà.
Gần đến 8 giờ, Hoắc Nam Phong trở lại biệt thư, mở cửa vừa thấy, trong phòng đen như mực, ấn xuống chốt mở bật đèn lên mới nhìn thấy Thẩm Thần cuộn tròn ở trên sô pha.
Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi, Thẩm Thần ngủ thật sự ngon, không bị động tĩnh mở cửa của Hoắc Nam Phong đánh thức.
Cậu an tĩnh ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng nõn lại tinh tế, môi là đỏ hồng, môi dưới so môi trên dày hơn một chút, nhìn thật mê người, làm cho người khác rất muốn làm bậy, hôn lấy môi mà không dứt.
Hoắc Nam Phong cơ hồ mê muội mà nhìn chằm chằm người trên sô pha, nghĩ thầm, nếu là lúc tỉnh dậy người này cũng ngoan ngoãn như vậy thật tốt, hắn khẳng định luyến tiếc không cùng cậu ly hôn.
Trong một khoảnh khắc, Hoắc Nam Phong có điểm hối hận khi ký tên vào tờ giấy ly hôn, nhưng cái ý niệm này cũng chỉ là trong nháy mắt, trong chớp mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trên sàn nhà mảnh vỡ bình hoa đã được thu thập sạch sẽ, Hoắc Nam Phong cố tình đi nhẹ bước chân, đi đến trước mặt Thẩm Thần, muốn ôm cậu về phòng đi ngủ.
Ai ngờ tay đụng tới bả vai Thẩm Thần, Thẩm Thần bỗng chốc mở mắt ra, trong mắt còn có chút buồn ngủ cùng mờ mịt, ngay sau đó trở nên thanh tỉnh, một phen đẩy ra Hoắc Nam Phong.
"Đừng chạm vào tôi." Cậu ngồi dậy, lãnh đạm mà nhìn Hoắc Nam Phong, "Tôi tuyệt sẽ không làm tình nhân của anh. Anh quản không được nửa dưới người, liền đi tìm em gái của anh mà làm."
Hoắc Nam Phong khó có thể giữ được bình tĩnh, cũng không sinh khí, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nói: "Vậy được, tôi không chạm vào cậu, tôi cho cậu ba ngày suy xét cẩn thận. Bất quá ——"
"Bất quá cái gì?" Thẩm Thần nhíu mày.
"Ba ngày sau tôi nếu không nghe được đáp án vừa lòng, cậu sẽ biết hậu quả." Hoắc Nam Phong ngữ khí mang uy hiếp, "Tôi kiến nghị cậu ba ngày này nên suy nghĩ kĩ càng là việc gì nên làm, việc gì không nên làm, đâu là điều có lợi, đâu là có hại."
Ngữ khí rõ ràng chính là đang muốn ép buộc cậu.
Thẩm Thần mặt lộ vẻ chán ghét, lười cùng Hoắc Nam Phong sinh khí, rót một chén nước, cố ý đi đến sô pha bên kia ngồi xuống, không muốn cùng Hoắc Nam Phong chung chỗ.
Thẩm Thần không quen nhìn hắn bộ dáng hư tình giả ý phiền chán mà nói: "Không muốn ăn uống."
Cậu xác thật không muốn ăn uống.
Từ lúc biết mình mang thai, trên cơ bản cậu ăn cái gì cũng phun ra cái đó, làm cho cậu cái gì đều không muốn ăn, vì bảo bảo lại không thể không ăn, vất vả đến phát mệt luôn.
Hoắc Nam Phong cũng không biết Thẩm Thần có thai, còn tưởng rằng cậu làm mình làm mẩy, vì thế tự hắn gọi một bàn đồ ăn ngon ở quán Ngọc Tường Viên, tất cả đều là Thẩm Thần thích ăn.
Ngọc Tường Viên là quán nấu ăn đồ Trung Quốc nổi danh ở A thành, mỗi ngày chỉ làm 30 bàn đồ ăn, hơn nữa cần phải có thẻ hội viên, có tiền cũng không có được, cho nên người bình thường gọi món ăn đến tư cách đều không có.
Hoắc Nam Phong cùng lão bản ở quán ăn giao tình không tồi, lại là hội viên cao cấp, một chiếc điện thoại đánh qua, không đến một giờ, Ngọc Tường Viên bên kia liền đem toàn bộ đồ ăn đưa tới cửa tới.
Giống như ở trên bàn cơm, hương vị đều đầy đủ, đặc biệt là kia mùi canh gà, mùi hương thơm nức mũi, thanh mát, ngửi đặc biệt mê người.
Tuy là Thẩm Thần nói không ăn uống, bụng vẫn là phát ra tiếng kêu kháng nghị, nghĩ đến vẫn phải ăn, không thể để bảo bảo bị đói, vì thế dứt khoát mà ngồi ở trước bàn ăn.
Chính là không nghĩ tới cậu mới vừa uống một ngụm canh gà, trong miệng hương vị thơm ngọt còn không chưa tan đi, dạ dày đột nhiên sông cuộn biển gầm, giống như đại náo thiên cung.
"Ưm" Thẩm Thần gắt gao mà che miệng lại, chạy như bay đến toilet.
"Làm sao vậy?" Hoắc Nam Phong sắc mặt biến đổi, theo sát bên cậu, nhìn đến Thẩm Thần đối mặt với bồn cầu nôn khan không thôi.
"Oẹ ——" Thẩm Thần phun ra một hồi lâu, cái gì cũng không phun ra được, mặt trắng đến cùng quỷ giống nhau, khó chịu mà dựa vào bồn rửa tay, bả vai run nhè nhẹ.
Hoắc Nam Phong vẫn là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, trong chớp nhoáng, hắn buột miệng thốt ra: " Cậu mang thai sao?!"
Nói xong chính hắn đều cảm thấy thực khiếp sợ, một phen nhéo cằm Thẩm Thần lên, nhìn chằm chằm cậu, thần sắc phức tạp hỏi: "Cậu có phải giấu tôi mang thai không?"
Trong giọng nói ẩn chứa sự hỗn loạn cùng vài phần mừng như điên.
Thẩm Thần kéo kéo khóe môi, cười nhạo, hỏi lại hắn: "Anh cảm thấy có thể sao?"
Hoắc Nam Phong đáy mắt mừng như điên tan không ít.
Xác thật không có khả năng.
Trên dưới Hoắc gia đều biết túi sinh sản của Thẩm Thần bị tổn thương, đời này đều không thể mang thai, trừ phi ngày nào đó khoa học kỹ thuật tiến bộ, có thể chữa trị cho Omega bị hao tổn túi sinh sản hoặc là cấy vào bào thai.
Nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật còn không có phát triển đến mức đấy, đối với Hoắc Nam Phong mà nói, Thẩm Thần xác thực không có khả năng mang thai.
Nhưng việc cậu vừa rồi có bộ dáng nôn khan rất giống nôn nghén......
Thẩm Thần thấy hắn bán tín bán nghi, trong lòng căng thẳng, lập tức châm chọc nói: "Tôi nếu có thể mang thai, đã sớm có rồi, Hoắc gia các người cũng không đến mức đối với tôi châm chọc mỉa mai. Anh cùng tôi ly hôn, còn không phải là bởi vì tôi sinh không được hài tử sao?"
"Hoắc gia yêu cầu có con nối dõi." Hoắc Nam Phong nói, "Hơn nữa cậu tính tình này...... Hừ, nếu cậu là hiểu chuyện, tôi cũng sẽ không ly hôn với cậu."
Thẩm Thần cho rằng chính mình đã sớm chết lặng, chính là nghe được câu này, ngực vẫn là không thể ức chế mà đau lên, tựa như có người lấy kim đâm bén nhọn chọc vào.
Hắn nhớ tới thời điểm Hoắc Nam Phong cùng mình cầu hôn, nói sẽ cả đời sủng cậu yêu cậu, sẽ không làm cậu chịu nửa điểm ủy khuất, kết quả là mọi ủy khuất đều là do người này mà ra.
Quả nhiên, tình yêu cuồng nhiệt cùng lời ngon tiếng ngọt so với thuốc độc không khác gì nhau, nếu ai nhịn không được dụ hoặc uống lên, hoặc là tự cứu, hoặc là chờ chết.
Thẩm Thần không nghĩ chờ chết.
Cậu chán ghét đẩy tay Hoắc Nam Phong ra, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Nam Phong bắt lấy bờ vai của cậu: "Cậu rốt cuộc sao lại thế này? Dạ dày không thoải mái?"
Thẩm Thần có bệnh bao tử từ rất nhỏ, điểm này trên dưới Hoắc gia cũng đều biết.
Cậu ừ một tiếng, muốn lảng tránh đi việc khác.
Hoắc Nam Phong lại nói: "Ngày mai đi bệnh viện làm kiểm tra, tôi cho Trịnh thư ký sắp xếp cho cậu."
"Không cần." Thẩm Thần cự tuyệt, "Hoắc Nam Phong, tôi không cần anh phải giả bộ quan tâm tôi, thu hồi bộ dạng này mà đi dỗ em gái của anh."
Hoắc Nam Phong không thể nhịn được nữa, vốn dĩ chính là tính tình hoành hành ngang ngược, từ lúc trở về đã nhịn đến bây giờ hắn đã đủ tốt tính.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?" Hắn đem bả vai Thẩm Thần nắm chặt, buộc mặt đối phương đối mặt chính mình, " Có tin bây giờ tôi đánh cậu luôn không?"
Thẩm Thần hơi mỉm cười, bình tĩnh mà nói: "Tôi tin. Đây, anh lần trước không phải đánh tôi hai cái trên mặt sao? Có bản lĩnh thì bây giờ đánh chết tôi đi."