Hoắc Nam Phong ngủ thật sự ngon, hơi hơi nhíu mày. Áo khoác nhăn dúm dó, mặc ở trên người còn không có cởi ra, quần cũng không kéo lên, giở trò đồi bại xong lại lăn ra ngủ ngon lành.
Đổi lạo trước kia, Thẩm Thần sẽ giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, nấu canh giải rượu cho hắn, làm hắn thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, để tránh ngày hôm sau say rượu đau đầu.
Giờ này khắc này, Thẩm Thần ngồi ở mép giường, mặt không biểu tình mà nhìn Hoắc Nam Phong, bỗng nhiên cảm thấy người này thập phần xa lạ.
Rõ ràng gương mặt vẫn là bốn năm trước: Mày dày, mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, thời điểm cong môi lên, luôn cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, sang trọng.
Giờ khắc này, Thẩm Thần bỗng nhiên ý thức được chính mình trước nay không hiểu rõ được con người Hoắc Nam Phong, vốn dĩ bốn năm chung sống cậu cảm thấy mình hiểu rõ, hoá ra chỉ là hiểu vẻ bề ngoài tốt đẹp của hắn thôi.
Con người thật của Hoắc Nam Phong, chính là như bây giờ, tàn nhẫn, bá đạo, ngang ngược, làm việc không từ thủ đoạn, mặc kệ chết sống của người khác, luôn là cao cao tại thượng nhìn xuống người khác.
Nếu là giết người không phạm pháp, cậu thật muốn động thủ giải quyết Hoắc Nam Phong ngay bây giờ!
Thẩm Thần suy nghĩ trong chốc lát, mặc kệ Hoắc Nam Phong nằm trên mặt đất, cậu ôm chăn sang phòng khách ngủ, không muốn cùng Hoắc Nam Phong ở chung một phòng.
Một đêm an bình.
Ngày hôm sau sáng sớm, Hoắc Nam Phong khi tỉnh lại thấy trên người lạnh căm căm, cái gì cũng chưa rõ, một trận đầu đau ập đến, hơn nữa liên tiếp đánh hắt xì mười mấy cái, yết hầu cũng giống như bốc hỏa.
Thực hiển nhiên, hắn bị cảm.
Hoắc Nam Phong cảm thấy thực không thể tưởng tượng, thân thể hắn luôn luôn khoẻ mạnh, đã nhiều năm cũng chưa bị cảm, tối hôm qua bất quá là uống lên chút rượu, túng dục một lát.
Nhớ tới túng dục, Hoắc Nam Phong đảo mắt ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thần đang ở trên bàn ăn buổi sáng,, tối hôm qua tao hóa chính là dùng tay làm cho hắn sảng khoái.
Đại khái là nhận thấy được ánh mắt dâm tà của hắn, Thẩm Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày, không nói cái gì, cúi đầu tiếp tục uống cháo.
Rõ ràng ánh mắt này là sự khinh bỉ, thậm chí mang theo điểm chán ghét, Hoắc Nam Phong lại xem đến cả người khô nóng, yết hầu từng đợt di chuyển.
Hắn muốn đem người này đè ở trên bàn ăn cơm, hung hăng mà thượng một hồi!
Đang nghĩ ngợi, Hoắc Nam Phong đột nhiên hắt xì một cái, nước mũi lập tức chảy ra.
Cái này tâm tư kiều diễm đều không có.
"Tối hôm qua vì cái gì không giúp tôi đắp chăn?" Hoắc Nam Phong kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Thần, một bên dùng khăn giấy dí sát mũi, một bên khó chịu mà oán giận.
Hắn có thói quen say rượu sau đó được Thẩm Thần cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, nhưng sáng nay tỉnh lại hắn lại ngủ ở trên mặt đất, một cái chăn cũng không có, điều hòa còn bật nhiệt độ thấp.
Như vậy không cảm mạo mới là lạ.
"Tôi không có nghĩa vụ chiếu cố anh." Thẩm Thần nói một câu, bỗng nhiên đứng dậy đi đến chỗ cửa, mở ra túi hành lý, từ bên trong lấy một cái khẩu trang mang lên.
Hoắc Nam Phong thấy thế, càng thêm bất mãn: "Làm cái gì đó, tôi có phải virus đâu!"
"Đừng đem cảm mạo lây bệnh cho tôi." Thẩm Thần nói, cậu hiện tại chính là đang mang thai, cảm mạo sẽ rất phiền toái.
Hoắc Nam Phong cười lạnh, cảm mạo mà thôi, đến nỗi như vậy khẩn trương sao, trước kia cũng không gặp qua cậu khẩn trương như vậy.
Bỗng dưng, trong đầu hiện lên bộ dáng tối hôm qua Thẩm Thần ghé vào bồn cầu nôn khan, lại xem hiện tại cong làm như vậy, Hoắc Nam Phong nghiền ngẫm nói: "Cậu thực sự là không có sao?"
Ánh mắt hắn dừng ở trên bụng của Thẩm Thần.
Thẩm Thần theo bản năng mà tưởng có cái gì cản trở, cũng may cậu nhịn được không sờ vào, nhàn nhạt mà nói: "Anh đợi một thời gian, năm sau tôi cùng bạn trai nhất định sẽ có bảo bảo đáng yêu."
Rầm!
Hoắc Nam Phong đem chiếc đũa nặng nề mà đập xuống bàn, trầm khuôn mặt, mắt trừng to, lập tức muốn phát hỏa.
Nhưng nghĩ đến Đường Chu nói, hắn lại nhịn xuống sự nóng nảy này.
"Nhanh cùng bạn trai kia của cậu chia tay, đừng làm cho tôi lại từ ngươi trong miệng nghe được lần nữa, nếu không ——" Hoắc Nam Phong hừ lạnh, điều muốn nói lại không nói.
Đáp lại hắn, là âm thanh Thẩm Thần đi vào toilet đóng cửa lại.
Hoắc Nam Phong thấp giọng mắng một câu, gọi điện thoại cho thư ký, kêu người đưa bộ quần áo sạch sẽ lại đây.
Nửa giờ sau, Hoắc Nam Phong sửa soạn xong xuôi, còn làm cho Thẩm Thần phải thắt cà vạt cho hắn, Thẩm Thần trực tiếp rút đến hắn ngạt thở.
Hoắc Nam Phong nghẹn một bụng hỏa khí: "Trở về lại thu thập cậu!"
Thẩm Thần xem hắn là không khí, làm như không thấy.
Hoắc Nam Phong rời đi, Thẩm Thần một lần nữa tự hỏi về sau đó mình sống thế nào.
Trước mắt thì Hoắc Nam Phong sẽ không buông tha cậu, nhưng cậu một chút đều không nghĩ sẽ làm tình nhân của Hoắc Nam Phong, càng không nghĩ tới để đối phương phát hiện mình mang thai.
Quyền chủ động là ở Hoắc Nam Phong bên kia, Thẩm Thần nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra biện pháp nào. Trừ phi cậu ích kỷ, mặc kệ A Lâm, chú thím cùng với em chết sống, lập tức xa chạy cao bay.
Nhưng cậu làm không được.
"Hoắc Nam Phong, tôi thật sự hối hận khi quen biết anh." Thẩm Thần ngồi ở trên sô pha, ôm đầu gối lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt mà vô lực.
Không biết qua đi bao lâu, một trận tiếng chuông đánh vỡ suy nghĩ Thẩm Thần, là người của buổi đấu giá.
Thẩm Thần ổn định lại tâm trạng, ấn nhận điện thoại: "Xin chào, tôi là Thẩm Thần."
"Thẩm tiên sinh, xin chào, tôi là nhân viên của tổ đấu giá, lúc trước ngài có rao bán hai bản thiết kế, bây giờ đã bán được. Cụ thể khoản tiền sau đó sẽ chuyển được chuyển tới ngài, mong ngài chú ý kiểm tra và nhận. Nếu có vấn đề gì, ngài có thể gọi chúng tôi phục vụ điện thoại, sẽ có chuyên gia thay ngài giải quyết."
Thẩm Thần không nghĩ tới kia hai bản thiết kế kia sẽ nhanh như vậy đã bán đấu giá ra ngoài, kinh ngạc rất nhiều cười nói: "Tốt quá, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu ý tài khoản."
Quả nhiên, cắt đứt điện thoại không bao lâu, Thẩm Thần thu được nhận được hai thông báo, là 30 vạn cùng 50 vạn.
Thẩm Thần sửng sốt, kinh hỉ mà mở to hai mắt, cố ý đếm lại số 0 đằng sau, thật là sáu số.
Không nghĩ tới tác phẩm của cậu có thể bán được cái giá này!
Phải biết rằng mấy năm nay cậu ở Hoắc Thị chỉ là được một cái danh Phó tổng thiết kế hữu danh vô thực, trên thực tế quyền quyết định bộ phận thiết kế đều ở trong tay Trịnh Văn Sâm, cậu thiết kế được bản nào đều bị Trịnh Văn Sâm gạt đi, vô pháp đối đầu, thế cho nên dù cậu có đoạt giải cũng không có danh tiếng gì
Thẩm Thần ở trước lúc có kế hoạch rời đi A thành, ủy thác nặc danh cho nhà đấu giá Tô Lợi giúp cậu bán đấu giá bản thiết kế —— sở dĩ nặc danh, là không nghĩ làm cho mọi người biết đến, để tránh cho phê bình.
Tô Lợi nhà đấu giá có danh ở ở quốc nội, chủ yếu làm về các bản vẽ, rất nhiều thiết kế sư đều ủy thác cho nhà đấu giá để bán đi.
Nhưng nhà đấu giá cũng không phải ai ủy thác đều sẽ tiếp, cũng may Thẩm Thần đã sớm có giải thiết kế, Tô Lợi nhà đấu giá lúc này mới tiếp đơn ủy thác của cậu.
Nói như vậy, có rất nhiều bản thiết thế, như vậy giá cả đều sẽ không cao, bình thường thiết kế sư khả năng cũng chỉ mấy ngàn một bản vẽ.
Mà nay Thẩm Thần hai tác phẩm đều bắt được sáu số, này là đã khấu trừ phí cho nhà đấu giá, Thẩm Thần nhịn không được cùng A Lâm chia sẻ việc kinh hỉ.
Nhưng mà ——
Nửa giờ sau, Thẩm Thần một lần nữa mở ra WeChat, lúc này mới phát hiện hắn một kích động, tin tức phát sai người, chia sẻ cho Tần Mộ Bạch...