Cửa phòng ngủ bị đá văng, Thẩm Thần vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ, tiếng đá cửa làm cậu giật mình, giương mắt nhìn ra phía cửa, Hoắc Nam Phong mang theo khí thế cuồng bạo đầy người xông vào.
Thẩm Thần thấy hai mắt hắn đỏ đậm, hơi thở thô nặng, hung ác giống như dã thú, trên cổ càng nổi gân xanh bạo, cả người nhìn dữ tợn mà cuồng dã.
"Anh làm sao vậy?" Thẩm Thần nhạy bén mà nhận thấy được Hoắc Nam Phong không thích hợp, rất giống bị tin tức tố dụ hoặc khi lâm vào bộ dạng xúc động.
Nhưng cho dù bị dụ hoặc, Hoắc Nam Phong cũng không nên tới nơi này, hẳn là đi tìm Omega kia mới đúng, chẳng lẽ không phải tin tức tố vấn đề?
Ý niệm mới vừa hiện lên, liền thấy Hoắc Nam Phong hùng hổ mà đi tới chỗ cậu. Thẩm Thần giật mình, theo bản năng mà lui về sau, muốn tránh đi ra chỗ khác.
Cậu có loại dự cảm không tốt!
"Lại đây!" Hoắc Nam Phong mệnh lệnh, tròng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, thanh âm khàn khàn đến kỳ cục, phảng phất hàm chứa ý định nào đó.
Tuy là Thẩm Thần đã lấy lại bình tĩnh, lúc này cũng bị hắn làm cho hãi hùng khiếp vía, "Hoắc Nam Phong, anh bình tĩnh một chút, anh hiện tại thật không thích hợp......"
"Tôi biết." Hoắc Nam Phong thế nhưng không có phủ nhận, thậm chí gợi lên khóe môi, lộ ra một mặt cực kỳ tà khí mỉm cười.
Hắn đương nhiên biết chính mình không thích hợp, từ nhà cũ ra tới không bao lâu hắn liền cảm giác được, lập tức liền cho tài xế đi tới biệt thự bên này.
Hắn nhịn cả một đường, nhịn đến muốn nổ tung.
Trước mắt có thể giúp hắn giải quyết vấn đề chỉ có thể là người này, Hoắc Nam Phong lười đến nói thêm câu vô nghĩa, mấy bước chân vọt tới trước mặt Thẩm Thần, động tác tựa như mãnh thú xuất động bắt giữ con mồi!
Một trận trời đất quay cuồng, Thẩm Thần bị hắn đè ở trên giường, nam nhân thân hình cường tráng, giống như tường đồng vách sắt, Thẩm Thần giãy giụa vài cái cũng không nhúc nhích được.
"Hoắc Nam Phong!" Thẩm Thần tim đập thật sự mau, thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài "Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất buông tôi ra, nếu không anh sẽ hối hận!"
"Không làm cậu bây giờ tôi mới hối hận!" Nói Hoắc Nam Phong kề mặt vào cổ Thẩm Thần.
Thẩm Thần cắn chặt răng: "Là ngươi bức ta!"
Giây tiếp theo, Hoắc Nam Phong vùi đầu vào xương quai xanh của Thẩm Thần ——
Bốp!
Một lực lớn mà đập vào vai hắn, đau nhức làm dục vọng mãnh liệt trong thân thể lui tán.
Hắn đầy mặt kinh ngạc mà nhìn Thẩm Thần dưới thân, không dự đoán được người này sẽ ra tay tàn nhẫn.
Thẩm Thần gắt gao mà dao găm, sắc mặt tái nhợt, môi mắm chặt, thời điểm cùng Hoắc Nam Phong đối diện, cậu đột nhiên đem người đẩy ra, Hoắc Nam Phong lăn xuống giường.
Mùi máu tươi gay mũi ở trong không khí tràn ngập, máu tươi rất mau từ bả vai Hoắc Nam Phong chảy ra, theo dao găm một giọt một giọt mà rớt trên sàn nhà.
Giờ khắc này sắc mặt Hoắc Nam Phong cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Thẩm Thần, từ kẽ răng thốt mấy chữ: "Cậu đủ tàn nhẫn!"
Thẩm Thần không có để ý đến hắn, dị thường bình tĩnh mà gọi cho bệnh viện, nói xong sau mới đối Hoắc Nam Phong nói: "Tôi nói, anh sẽ hối hận."
Hoắc Nam Phong thấy cậu làm thương mình sau còn bình tĩnh như vậy, không khỏi mà cười lạnh: "Cậu có phải ở trong lòng đã nên kế hoạch giết chết tôi không?"
"Không có." Thẩm Thần ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng ở bả vai Hoắc Nam Phong tràn đầy máu tươi, dừng một chút, muốn nói cái gì rồi lại nhịn xuống.
Hắn không nên vì Hoắc Nam Phong lo lắng, bị thương như vậy khẳng định không chết được.
Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần đối với mình bị thương không chút nào để ý, nghẹn khuất rất nhiều sinh ra vài phần ủy khuất, rồi lại hung tợn mà trừng mắt với cậu: "Cậu mẹ nó vì không muốn cho tôi chạm vào, lại đâm tôi một nhát."
Thẩm Thần nhấp môi không nói.
Cậu không cho Hoắc Nam Phong chạm vào, không đơn thuần chỉ là vì chính mình, mà còn là vì bảo bảo trong bụng, đó là người thân máu mủ ruột thịt duy nhất trên đời này của cậu.
Bác sĩ dặn dò qua, ba tháng đầu mới có bảo bảo không nên làm chuyện phòng the, cho nên cậu tình nguyện làm bị thương Hoắc Nam Phong, cũng sẽ không mạo hiểm để hắn làm việc này.
Trong phòng ngủ an tĩnh một lát, Hoắc Nam Phong đột nhiên hỏi: "Cậu từ khi nào thì bắt đầu đề phòng tôi?"
Bằng không Thẩm Thần như thế nào sẽ để dao nhỏ dưới gối.
Thẩm Thần không có phủ nhận:
"Trước hai ngày, lúc anh uống say."
Hoắc Nam Phong cắn răng: "...... Rất tốt."
Lần tới hắn nhất định sẽ đem tay Thẩm Thần trói lại trước!
Khu biệt thự này gần trung tâm, trường học cùng với giao thông thuận lợi, Thẩm Thần điện thoại gọi cấp cứu còn không đến năm phút, nhân viên bệnh viện vội vàng chạy tới.
Bởi vì Thẩm Thần ở trong điện thoại nói Hoắc Nam Phong cảm xúc táo bạo, như là bị tin tức tố Omega dụ hoặc, cho nên nhân viên y tế chạy tới trước tiên tiêm cho Hoắc Nam Phong một liều an thần.
Hoắc Nam Phong dục vọng cuối cùng có thể giảm bớt, nhưng còn cần đi bệnh viện làm kiểm tra cùng với xử lý trên vai thương, mà là Thẩm Thần là người gọi cấp cứu, cũng bị yêu cầu đi theo đến bệnh viện một chuyến.
Thẳng đến khi ngồi ở xe cứu thương thượng, Thẩm Thần mới phát hiện chính mình vừa rồi tay nắm dao nhỏ run đến lợi hại, phía sau lưng ẩm ướt, quần áo dán vào da có chút khó chịu.
Đến bệnh viện, bác sĩ trước tiên xử lý vết thương cho Hoắc Nam Phong, rồi sau đó rút máu kiểm tra một chút, phát hiện Hoắc Nam Phong trong cơ thể có chứa thuốc kích dục.
Loại thuốc này là dành cho Alpha sử dụng.
Tức khắc bác sĩ nhìn Hoắc Nam Phong bằng ánh mắt có chút phức tạp, ý vị thâm trường mà nói: "Hoắc tiên sinh, tôi biết cậu ở trước mặt người thương muốn thể hiện bản thân. Chỉ là có bệnh kín nói nhất định phải kịp thời chạy chữa, mà không phải dựa vào thuốc để đạt tới mục đích, điều này sẽ chỉ làm thân thể của cậu chịu thương tổn mà thôi."
Thẩm Thần ngồi ở bên cạnh, thiếu chút nữa phát ra tiếng cười.
Hoắc Nam Phong sắc mặt trông rất khó coi, từ xanh rồi lại trắng cuối cùng là đen mặt, một quyền nện ở bàn làm viện bác sĩ nói: "-- Tôi, không, có, bị, bệnh.!"
"Rồi rồi, cậu đừng kích động." Bác sĩ vội vàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Như vậy, tôi sẽ kê đơn cho cậu, cậu uống để đem thuốc đẩy ra ngoài đi."
Hoắc Nam Phong mặt đầy âm trầm mà tiếp nhận đơn thuốc, nếu không phải xem ở đối phương là bác sĩ, hắn nhất định đánh cho đến khi đối phương có bệnh thì thôi.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Nam Phong vào phòng bệnh để giải trừ thuốc, đem điện thoại cùng ví đều ném cho Thẩm Thần, Thẩm Thần đành phải ngồi ở trên hành lang chờ hắn.
Một giờ sau, Hoắc Nam Phong mới từ phòng bệnh đi ra, sắc mặt thế nhưng có vài phần trắng bệch, hơn nữa bả vai chỗ mất máu quá nhiều, môi đều mất đi huyết sắc, có thể thấy được lần giải trừ thuốc này lợi hại đến thế nào.
Thấy Thẩm Thần ngồi yên ở ghế dài bệnh viện, Hoắc Nam Phong một phen nhéo cằm cậu lên, hung tợn mà nói: "Lần sau cậu tốt nhất nên đâm vào tim tôi đâm tôi chết đi, bằng không tôi sẽ làm đến khi cậu khóc mới thôi!"
Thẩm Thần yên lặng nhìn hắn, không có ra tiếng, đôi mắt có chút hồng, bả vai gầy nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Nam Phong cho rằng cậu bị chính lời này hù dọa, lại thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lúc này mới buông ra tay: "Được rồi, đừng giả bộ một bộ dạng thương nữa.."
Thẩm Thần bỗng nhiên đứng lên, nâng lên tay, tay cầm một bức ảnh cũ hỏi: "Đây là ai?"
Hoắc Nam Phong sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Thần cười, nhẹ giọng hỏi: "Tôi cùng hắn lớn lên rất giống nhau có phải hay không? Ha, này mặt sau còn có chữ viết, Tôi yêu cậu nhất. Hoắc Nam Phong, hắn là anh yêu nhất sao?"