Đàm Hinh tỉnh giấc, lấy đôi dép lê mang vào phòng tắm, nhìn vào gương mỉm cười. Trải qua một đêm ngủ sâu, hôm nay thần sắc đã khôi phục không ít.
Sau khi rửa mặt, cô cầm lấy điện thoại trên bàn xem tin nhắn, có một tin đến từ Nhã Nhã.
"Hôm nay ba dẫn em đến nhà chị chơi đó."
Cô nhìn lướt qua đồng hồ, nhắn đã được nửa tiếng, vậy hẳn còn một tiếng nữa mới đến.
Chú hai luôn ở chung với ông nội của cô. Ông nội cô thời trẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm, chỉ là vài năm trước bỗng bị tai biến đến độ không nhận ra đám con cháu. Người nhà muốn ông tịnh dưỡng ở trung tâm thành phố, nhưng kiểu gì ông cũng không đồng ý, vì nơi đó có bà nội - người ông yêu nhất.
Bà nội cô đi được hơn mười năm, nên ông vẫn đợi mãi, tưởng chừng như không thể đợi được nữa, nhưng ông vẫn đợi.
Nên vì vậy sợ rằng không ai chăm sóc ông, vừa vặn chú hai cũng không thích làm việc ở công ty, chú hai liền dọn vào nhà lớn để chăm sóc ông.
Sau khi nhớ lại những chi tiết này, Đàm Hinh xuống nhà dùng bữa sáng. Nhưng vừa xuống phòng ăn, cô lại thấy đến tận ba người, cha mẹ cùng... Quý Yến đang cười nói rôm rả.
Quý Yến đang uống sữa, trước mặt cậu ta còn bày ra trứng ốp la và bánh mì nướng, còn có cả nước chấm tự chế của dì Lâm. Nhìn thấy Đàm Hinh, cậu ta nhướn mày:
"Xin lỗi nha, tớ đang dùng bữa sáng của cậu, dì Lâm đang chuẩn bị phần mới đó."
Đàm Diệu Uy cười nói: "Nhiều năm rồi Quý Yến không đến nhà cùng ăn sáng với chúng ta, lúc nhỏ thì ngày nào cũng đến còn chọc ghẹo Tiểu Hinh. Có một lần, con còn lén quết mù tạt lên bánh mì của Tiểu Hinh, con bé không biết liền ăn hết sau đó lại vừa sặc vừa khóc."
Diệp Lam cũng cười theo: "Từ nhỏ Tiểu Hinh cũng đâu có đáng yêu, bộ dáng lúc đó thật thảm họa."
Quý Yến sững sờ, nhìn sang cô: "Có sao?"
Đàm Hinh đảo tròng mắt, kéo ghế ra ngồi xuống: "Tớ không nhớ."
Cô lấy một ít nước chanh để uống, bởi vì vừa mới rời giường nên tóc còn hơi rối xõa tung trên vai, lộ ra vẻ lười biếng dịu dàng. Ngón tay tinh xảo trắng nõn cầm lấy ly thủy tinh nhẹ nhàng.
Quý Yến có hơi sợ sệt, cúi đầu nhấp một ít sữa bò: "Hôm qua ở KTV..."
Đàm Hinh ngước mắt lên nhìn cậu ta. Quý Yến có chút không hiểu nhíu mày lại: "Lúc tớ ngủ thiếp đi, mở mắt ra thì đã ở nhà rồi, tớ về nhà bằng cách nào vậy?"
"..."
Đàm Hinh bỏ ly nước chanh xuống, nghiêm túc hỏi: "Cậu không nhớ gì sao?"
"Nhớ cái gì?"
Quý Yến xoa đầu: "Tớ chỉ cảm thấy đau đầu, giống như say rượu,..."
Đàm Hinh không thể tin được, loại nước nồng độ thấp như vậy mà say, đúng là trò cười.
Quý Yến vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy tớ về bằng cách nào, sao một chút cũng không nhớ."
Đàm Hinh nói: "Hát xong tớ không đi cùng cậu, cậu trở về bằng cách nào sao tớ biết được."
Quý Yến nhíu mày lại, không hỏi nữa. Cảm giác mất đi một phần ký ức thật khó chịu mà dường như cậu cảm thấy cô đang che giấu điều gì.
Đàm Hinh nói với cha mẹ: "Hôm nay chú hai dẫn Nhã Nhã đến chơi, chắc cũng sắp đến rồi."
Diệp Lam nghe được, nói với Đàm Diệu Uy: "Hôm nay em phải ra ngoài, anh ở nhà tiếp Diệu Đình và Nhã Nhã nha."
Đàm Diệu Uy bất mãn: "Công ty cũng rất bận, anh cũng không có thời gian. Nhưng sao dạo này em rất hay bận rộn, trong công ty cũng không gặp về nhà cũng biến mất dạng."
Diệp Lam cười châm chọc: "Đàm tổng không phải có rất nhiều thời gian sao, em nào dám bận? Dù sao không phải việc đưa người khác vào hộ khẩu nhà mình."
Đàm Diệu Uy trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Sao phải nói chuyện này trước mặt tụi nhỏ chứ, không thể hiểu nổi em."
Đàm Hinh quay sang Quý Yến: "Tớ dẫn cậu ra ngoài, có chút chuyện muốn nói."
Quý Yến gật đầu.
Hơi lạnh tỏa ra khắp phòng, vừa ra khỏi cửa đã có một trận cuồng phong quét đến. Mới chỉ hơn tám giờ, ánh nắng đã chói chang như vậy, hai người liền đứng dưới tán cây nói chuyện.
Đàm Hinh nói: "Cậu biết chuyện nhà tớ?"
Nếu như là mấy ngày trước, cậu sẽ cười châm chọc cô mấy câu. Quý Yến nhìn cô, bộ dáng mặc váy ngủ thùng thình màu trắng trông chẳng mạnh mẽ tý nào, sợi tóc còn vương trên tai lộ vẻ mỏng manh, yếu đuối khiến người ta sinh ra một chút thương tiếc.
Cậu biết cậu không thích Đàm Hinh, nhưng ít ra cậu muốn bảo vệ cô.
Cậu gật đầu: "Bạn của mẹ tớ gửi đến một tấm hình, chú Đàm và một cô gái trẻ nhìn thoáng qua rất thân mật, là nữ phục vụ chúng ta gặp ở nhà hàng Tây."
Nói đến đây, ánh mắt cậu có chút u ám: "Hôm đó dạy dỗ cô ta vẫn còn nhẹ chán."
Đàm Hinh khẽ cười: "Không lẽ cậu nghĩ cha tớ nuôi tình nhân nhỏ ở ngoài."
Quý Yến sững sờ, không ngờ tới cô có thể nói thẳng như thế.
Đàm Hinh dựa vào thân cây, cười nói: "Cô gái đó là Đàm Hiểu San, người chị trên lý thuyết của tớ. Mẹ chị ấy hôm qua đến nháo nhà tớ một trận, muốn đưa chị ấy nhận tổ quy tông, vào hộ khẩu nhà tớ. Như vậy, cậu hiểu rồi chứ?"
Quý Yến nhìn thẳng vào mặt cô, không lên tiếng.
Đàm Hinh hỏi: "Cậu thấy tớ đáng thương sao?"
Quý Yến chống tay lên thân cây, nhốt Đàm Hinh vây ở giữa. Cậu nói khẽ: "Sao cậu lại thờ ơ như vậy, dáng vẻ này của cậu khiến tớ rất đau lòng."
Đàm Hinh nghĩ Quý Yến là một tên khốn nạn. Cô không còn phản ứng bởi vì đau khổ đã đến cực hạn, từ lâu đã không còn cảm thấy thất vọng nữa. Mà một phần góp vào, chính là Quý Yến.
Cô nói: "Đây là chuyện nhà tớ, tớ nói với cậu là hy vọng cậu đừng làm chuyện không có ý nghĩa. Bức tường bảo vệ của tớ rất mạnh nên cậu không cần lo."
Cô nâng tay chống lên ngực Quý Yến, đẩy nhẹ cậu ra. Quý Yến nhìn cổ tay mảnh dẻ đang chống trên ngực mình, làn da mịn màng mang chút hơi lại, khiến cậu nghĩ đến mãi cũng không buông tay nữa.
Cậu ra vẻ du côn: "Không được, tớ vẫn sẽ lo lắng nha... Ai bảo cậu là Đàm Hinh chứ."
***
Chiếc xe hơi màu xám bạc đang dừng trước cửa Đàm gia, cửa sổ kéo xuống lộ một cái đầu nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Nhã Nhã hưng phấn: "Chị ơi, anh Quý Yến! Hai người chơi gì vậy? Em cũng muốn chơi."
Sau đó cô bị Đàm Diệu Đình nhấn đầu vào xe.
Ba cô nói: "Trẻ con không nên nhìn"
Đàm Nhã Nhã mất hứng, làm loạn trong xe: "Con muốn nhìn thấy anh Quý Yến hôn hôn chị! Con muốn nhìn mà baba."
Giọng của cô phát ra khá lớn. Đàm Hinh cảm thấy không được tự nhiên: "Còn không buông tay."