Đàm Diệu Đình về nhà lớn vào đêm tối. Còn Đàm Nhã Nhã ở lại nhà của Đàm gia mấy ngày, Đàm Hinh vì chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới nên không có thời gian chơi cùng cô bé. Ngược lại Quý Yến thường xuyên đến nhà rủ tiểu cô nương đi đánh game.
Lúc thi cuối kỳ, cậu ta khó lắm mới có một số điểm tương đối cao nên Quý An Quốc cũng không quản nhiều nữa.
Cô đang giải đề thì Đàm Nhã Nhã đẩy cửa bước thò cái đầu nhỏ vào phòng: "Chị, em vào được không?"
Đàm Hinh cười nói: "Được chứ, vào đi."
Sau đó theo sau Đàm Nhã Nhã là Quý Yến cũng bước vào phòng.
Từ khi học cấp ba thì Quý Yến không đặt chân vào phòng của Đàm Hinh nửa bước. Dù sao cũng không còn nhỏ nữa, không thể vô tư không khoảng cách như lúc trước được.
Cậu ngồi trên ghế sa lon hỏi: "Nghỉ học rồi sao cậu còn làm bài tập?"
Đàm Hinh nói: "Năm sau là năm cuối rồi, ngay cả Dư Hạo cũng bị ba cậu ta bắt đến trường luyện thi, cũng chỉ có cậu vẫn nhàn nhã."
Việc thi riêng vào Đại học S cô tạm thời không muốn nói với cậu, chí ít chưa thi đậu thì cô không định nói.
Quý Yến bĩu môi, dáng vẻ rõ ràng là chẳng nói được gì.
"Vậy cậu dạy kèm cho tớ đi."
Nếu là Đàm Hinh trước kia thì một hai đều đồng ý. Nhưng hiện tại, cô không thể nào đồng ý với cậu ta.
"Tớ không phải giáo viên, thi Đại học chứ không phải là thi lên lớp. Tớ không giúp cậu hệ thống kiến thức được, đến lúc đó thì cả hai chúng ta đều chậm tiến độ học tập."
Cô nói đến vấn đề này, Quý Yến cũng không có cách nào bắt cô phải kèm cặp. Kỳ thật cậu căn bản không quan tâm đến học hành, chỉ là cậu cảm thấy luôn muốn ở bên cạnh cô.
Đàm Nhã Nhã ngồi trên ghế chơi rắn tham ăn, không bao lâu thì rắn đụng đầu vào tảng đá khiến cô bé dỗi, quăng cả máy chơi game.
Quý Yến ngồi cạnh giúp cô vượt ải, vừa chơi vừa nói: "Cuối tháng này có tiệc sinh nhật, cậu nhớ giúp tớ khiêu vũ đấy."
Một điệu Van cũng không dài, Đàm Hinh gật đầu: "Được, chỉ cần cậu không chê."
Tóm lại cô chỉ muốn học xong rồi dọn ra ngoài, tránh đến việc nhỏ nhặt cũng phải dính đến cậu ta. Mẹ cô những ngày gần đây đều ra ngoài, hẳn là chuẩn bị thủ tục bí mật ly hôn. Đàm Diệu Uy đương nhiên cũng có ý nghĩ nếu Diệp Lam đem 20% cổ phần của tập đoàn Thành Hâm đi thì vị trí Tổng giám đốc của ông ta sẽ lung lay.
Kiếp trước ông ta đồng ý đơn giản như vậy vì Diệp Lam nói sẽ chuyển cổ phần cho con gái, mà Đàm Hinh vẫn sống ở Đàm gia cho nên Đàm gia vẫn là cổ đông lớn nhất. Nhưng lần này, Đàm Hinh muốn rời đi cùng mẹ, như vậy càng khiến Đàm Diệu Uy đau đầu.
Quý Yến thấy cô đồng ý liền tỏ ra vui vẻ, tay vừa ngừng một chút thì rắn lại đụng vào tảng đó. Nhã Nhã ngồi một bên nhìn cậu một cách khinh bỉ.
***
Một tuần sau, Đại học S nghênh đón các thí sinh đến dự thi.
Đàm Hinh không nghĩ đến sẽ gặp Phương Lập Tân ở đây, cậu ta đổi mắt kính thành kiểu dáng mới - kính không gọng, so với lúc ở trường cảm thấy càng chín chắn âm trầm, thấy cô thì liền đến gần.
"Cậu cũng thi vào Đại học S sao?"
Đàm Hinh gật đầu, trong lòng tự hỏi, ở kiếp trước cô nhớ rõ là Phương Lập Tân học ở Đại học H.
Phương Lập Tân hỏi: "Quý Yến có biết cậu thi ở đây không?"
Đàm Hinh nói: "Chưa chắc đậu nên tớ không nói."
Phương Lập Tân cao hơn cô rất nhiều, lúc nói thì cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra một cảm xúc phức tạp khó hiểu khiến cô có chút không thoải mái.
Cô miễn cưỡng cười cười: "Cố lên nhé."
Sau đó thì vào chỗ của mình. Phương Lập Tân vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi cười của mình, gật đầu, "Cố lên"
Cuộc thi chia làm hai buổi sáng và chiều, giữa trưa Diệp Lam đến đón Đàm Hinh dùng cơm, thuận tiện dẫn cô đến gặp cha của em họ- Hoắc giáo sư của Đại học S.
Đàm Hinh hỏi: "Không sợ người ta nghi ngờ sao?"
Mẹ của cô không nhịn được cười nói: "Con bé ngốc, đại học là dựa vào quan hệ và khả năng của bản thân. Chuyện này rất bình thường, với lại thành tích của con không tệ không cần đến Hoắc gia giúp đâu. Chỉ là chúng ta đến thăm người thân thôi, nghĩ chi nhiều."
Đàm Hinh đành phải gật đầu, cô luôn dựa vào chính mình ít khi cần đến sự giúp đỡ của người khác. Diệp Lam vào nhà ăn của trường tìm chỗ ngồi.
Lúc hai mẹ con họ đến phòng ăn thì thấy cô họ Hoắc Phương và Hoắc giáo sư đã đến, ông năm nay đã gần 70 vẫn còn mặc Âu phục thắt cà vạt, tinh thần có vẻ rất tốt.
(Mình chỉnh lại một chút là cô họ chứ không phải em họ như các chương trước nha ^.^)
Tuổi của ông đáng lẽ sớm đã về hưu nhưng với lời mời đặc biệt của Đại học S, chủ yếu là để lấy danh tiếng. Ông còn được Chính phủ thêm tiền trợ cấp, ở trường rất được sinh viên tôn kính.
Hoắc Phương không có con gái nên rất thích Đàm Hinh, nhìn thấy cô liền đứng dậy ôm lấy. Bà giới thiệu với cha mình: "Cha, đây là Tiểu Hinh, cha còn nhớ không? Khi còn nhỏ cha từng bế nó suốt đấy."
Hoắc lão sư chậm rãi lấy mắt kính từ túi quần, nhìn kỹ Đàm Hinh rồi cười: "Trong con bé có vẻ rất thông minh."
Hoắc Phương bỗng bật cười: "Tiểu Hinh không chỉ thông minh đâu, năm cấp 2 đều là học sinh xuất sắc, năm cấp 3 luôn đứng nhất lớp, nằm trong top 3 nhân tài của khoa học tự nhiên trung học đấy."
Ông Hoắc lúc này mới gật đầu: "Có tương lai đó, nhưng sao cháu lại muốn học đại học sớm như vậy?"
Hoắc Phương thấy sắc mặt Diệp Lam khác thường, liền chào hỏi mới câu rồi giải thích cho ông lão, trong nhà xảy ra chút chuyện. Con gái nên sớm lên Đại học mới ổn định và xử lý tốt mọi chuyện.
Ông Hoắc cũng không phải người cổ hủ, cũng hiểu được chuyện nhà giàu luôn có khúc mắc, ông cũng không hỏi nhiều nữa.
Đàm Hinh ít nói, lại nói chuyện từ tốn nhã nhặn khiến người lớn đều yêu thích. Không lâu sau, ông Hoắc cũng bắt đầu quý mến cô.
"Đúng lúc trường có phân ông vài buổi giảng dạy tự chọn cho sinh viên mới vào, buổi chiều thi tốt. Nếu đậu thì học kỳ sau con có thể nghe ông giảng rồi."
Đàm Hinh cười, gật đầu: "Vâng, để nghe được ông Hoắc giảng thì con nhất định phải cố gắng."
Ông Hoắc nở nụ cười hài lòng. Sau bữa trưa, bốn người chào tạm biệt, Hoắc Phương đưa ông về trường học. Buổi chiều thi lúc 2h, Diệp Lam để Đàm Hinh ngủ trên xe một lúc.
Đàm Hinh nghỉ ngơi xong, vừa mới tỉnh một chút đã thấy tin nhắn của Quý Yến.. ngôn tình hài
"Tớ muốn gặp cậu, cậu đang ở đâu?"
Đàm Hinh tỉnh hẳn: "Tớ đang ở bên ngoài, khi nào về nhà rồi nói."
Tin nhắn bên kia nhanh chóng gửi đến: "Không còn thời gian nữa, cậu nói địa điểm đi."
"..."
Đàm Hinh không hiểu "Không còn thời gian" mang nghĩa gì, nhưng khiến Quý Yến gấp gáp như vậy có thể là chuyện quan trọng. Cô nói: "Tớ đang tham dự cuộc thi ở Đại học S, còn bốn mươi phút là bắt đầu."
"Chờ tớ đến."
Diệp Lam thấy cô đang gửi tin nhắn liền hỏi: "Ai vậy con?"
"Là Quý Yến."
"Tiểu Hinh, con biết chuyện trong nhà đúng không, dì Đậu lúc trước..."
Đàm Hinh ngắt lời: "Mối tình đầu của cha."
Diệp Lam sững sờ, không biết nói gì nữa.
"Trước kia cô ta là người yêu của cha con, mẹ lúc đó còn rất trẻ nên dễ bị tình cảm chi phối. Mẹ tìm đến cô ta, lừa rằng cha đã đồng ý kết hôn với mẹ rồi đưa phí chia tay cho cô ta. Cô ta đã tin liền ôm tiền rời đi, nhưng mẹ không nghĩ tới cô ta đã mang thai. Giờ hai mẹ con họ trở về, nhìn cha con có thể biết được ông ấy không thể dứt tình cũ được."
Trên đời này làm gì có vĩnh viễn, sai lầm năm đó theo thời gian bộc phát, trở nên không cách nào cứu chữa. Đàm Diệu Uy đến tuổi này, tình cảm sớm không còn nhưng chỉ còn hồi ức. Mà mối tình đầu năm đó, lại khiến ông khắc sâu.
Diệp Lam chán nản: "Tiểu Hinh, có lẽ mẹ và cha con sẽ không vượt qua nổi đoạn tình cảm này. Mẹ nghĩ sẽ sắp xếp cho con một tương lai tốt đẹp sau khi ly hôn, nếu không mẹ sẽ cảm thấy rất có lỗi."
Đàm Hinh ôm lấy bà, nói khẽ: "Con đều nghe theo mẹ."
Diệp Lam thả lỏng tinh thần: "Mẹ còn sợ con không nỡ xa Quý Yến, may mà con gái thông minh. Quý Yến dù không tệ nhưng mẹ cảm thấy nó có chút vô tâm vô tình, sự tự do của nó không thể cho con hạnh phúc."
Đàm Hinh nhớ lại nội dung câu truyện, ngay từ đầu anh ta đã không thích cô rồi.
Hai mẹ con hàn thuyên vài câu, còn 15 phút nữa là đến giờ thi. Diệp Lam lái xe về công ty, còn Đàm Hinh mang theo dụng cụ đến phòng thi, lại đúng lúc nhận được tin nhắn.
"Chỗ nào ở Đại học S?"
Đàm Hinh nhắn lại: "Phía đông của Đài phun nước, tớ chỉ còn 15 phút."
Bên kia chưa trả lời, Đàm Hinh nhìn lên đồng hồ đeo tay, 20 giây sao bỗng thấy Quý Yến đi tới. Người con trai nhìn qua khá chật vật, vạt áo thấm đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Gương mặt anh tuấn nhanh chóng được người khác chú ý, nhưng cậu ta lại bước nhanh đến trước mặt Đàm Hinh.
Đàm Hinh nhíu mày: "Chuyện gì mà cậu vội vã như thế..."
Chưa dứt lời, cô đã bị ôm chầm lấy, sức mạnh như muốn siết cô nhập vào thân thể mình. Tiếng trầm thấp của người đàn ông vang lên, lộ ra một chút bức bách.
"Tôi cho rằng chúng ta có cả đời, cho nên lần trước mới buông tay em, nhưng sự thật không phải. Đàm Hinh, thời gian của tôi không còn nhiều, chẳng mấy chốc lại rơi vào trạng thái ngủ say không biết khi nào tỉnh lại. Em nghe tôi nói đây, tôi thích em."
Anh bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: "Không đúng--- là tôi yêu em."
Đàm Hinh sửng sốt: "Cậu lại uống rượu"
Quý Yến xoa mi tâm, không vui hỏi: "Em cho rằng tôi uống say nên nói nhảm?"
Sau đó anh ta bỗng dưng dừng lại.
"Chocolate nhân rượu, lúc nãy tớ đã ăn chocolate nhân rượu."