Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 66: Trước bữa tiệc



Người đó chậm rãi đi đến, sau tròng kính là một đôi mắt đen không chứa một gợn sóng, cúi đầu nhìn Đàm Hinh.

"Đã lâu không gặp."

Ánh mắt anh ta không bức người, thậm chí còn bao hàm một tia ôn nhu, nhưng với Đàm Hinh, chỉ cảm thấy đáng sợ.

Cô cố gắng khắc chế xúc động muốn chạy trốn mãnh liệt, khẽ ừ.

Nói là đã lâu không gặp, thật ra cũng chưa đến một tháng, mà cô nhớ mang máng, lần trước bọn họ đã chia tay không vui cho lắm.

Phương Lập Tân không thể nghi ngờ là thợ săn có kiên nhẫn nhất, kiên nhẫn trải lưới, kiên nhẫn thiết lập cạm bẫy, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Cô cau mày, đang muốn nói chuyện, Quý Yến ngăn chặn trước cô, cong môi cười một tiếng, hỏi: "Tình hình Phương gia bây giờ, thời gian này anh còn chơi, không có vấn đề sao."

Ánh mắt Phương Lập Tân như cũ nhìn chằm chằm vào Đàm Hinh, không để ý mà nói: "Một chút phiền phức nhỏ mà thôi."

Hai người này nhìn nhau, mùi thuốc súng trong đó đã tràn ngập.

Đàm Hinh giật góc áo Quý Yến, dùng ánh mắt hỏi anh, "Có chuyện gì vậy?"

Quý Yến chỉ đem bàn tay tinh tế mềm mại của cô gái, bao trong lòng bàn tay của mình, cười nói: "Chúng ta đi vào đi."

Anh không chịu nói, Đàm Hinh cũng không hỏi đến, khẽ vuốt cằm.

Chờ bọn họ đi vào, sắc mặt Đào Tĩnh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thấp giọng nói: "Tạ Hoàn đã về thủ đô rồi."

Phương Lập Tân không nói chuyện.

Đào Tĩnh nói: "Trước khi đi anh ấy nói với tôi, nhất định phải cẩn thận anh."

Phương Lập Tân tựa hồ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẫn là ngữ điệu không chập trùng, nói: "Kỳ thật không cần, tôi tạm thời sẽ không làm gì, huống hồ, cho dù tôi muốn làm, chỉ với cô cũng không ngăn cản được."

Đào Tĩnh từ trong cốp sau lấy ra mấy thùng xốp, nhẹ nhõm chất một chồng, một tay nâng lên đi vào trong.

Lúc đi ngang qua Phương Lập Tân, cô nói: "Tạ Hoàn kiêng nể anh là thân thích họ ngoại, không thể làm gì anh, nhưng tôi sẽ không, nhân lúc bây giờ tôi còn có kiên nhẫn giảng đạo lý với anh, dừng tay lại đi."

Phương Lập Tân nhìn bóng lưng của cô, giật giật khóe môi, dừng tay lại? Anh sớm đã không còn đường lui rồi.

Huống chi, người ra tay trước, không phải anh.

Anh nhìn trên màn hình điện thoại cuộc gọi vẫn chưa nhận, đè xuống phím tắt máy, sau đó nhanh chân bước vào trong biệt thự.

***

Trong đại sảnh, Dư Hạo đang cùng một nữ sinh đánh bi-a, mà Khổng Giai Giai ngồi một góc trên ghế sa lon chơi điện thoại, người không biết, còn tưởng rằng hai người kia mới là một đôi.

Khổng Giai Giai nhìn thấy Đàm Hinh, mặt lộ vẻ kinh hỉ, tiến lên chào đón: "Tiểu Hinh, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Giai Giai."

Dư Hạo cũng buông xuống gậy, đi tới chế nhạo nói: "Hai vị thật đúng là thong thả tới chậm nhit, biết chúng ta đợi bao lâu không."

Quý Yến nói: "Không phải nơi này do cậu chọn?"

"Đó là cậu đem hoa khôi của chúng ta vào tròng, tự mình làm một bữa tiệc lớn không đáng, " Dư Hạo nhìn về phía Đàm Hinh, cười đùa hí tửng nói: "Tiểu Hinh lại đẹp lên rồi."

Đàm Hinh cười một tiếng.

"Cám ơn."

Quý Yến nhíu mày liếc mắt nhìn anh ta, Dư Hạo bĩu môi, không đúng sao.

Nữ sinh hướng bọn họ gật đầu, mỉm cười nói: "Chào mọi người, tôi là Chương Tuyết, là bạn của Dư Hạo, thường xuyên nghe cậu ấy nhắc đến mọi người, rất hân hạnh được làm quen."

Mặc dù cô ta không xinh đẹp như Khổng Giai Giai, nhưng cả một thân toát lên thư hương ý vị, thanh nhã trang dung, Khổng Giai Giai bỗng nhiên có một chút tục khí.

Khổng Giai Giai không phản ứng, đại khái đã sớm quen thuộc với việc này.

Lúc này, Đào Tĩnh một tay nâng bốn, năm cái thùng xốp đi tới, vẻ mặt loli đáng yêu làm công việc của nam tử hán, một điểm không hài hòa đều không có.

Cô hỏi: "Phòng bếp ở đâu?"

Dư Hạo nhìn đến ngây người, chỉ cho cô một phương hướng, nhỏ giọng hỏi: "Vị này là..."

Đàm Hinh nhịn không được cười, lôi kéo Đào Tĩnh giới thiệu: "Đây là Tĩnh tử, bạn cùng phòng đại học bạn, cũng là người nhà của tớ."

Cô đối với quan hệ Diệp Lam cùng Đào tiên sinh không hề kiêng dè.

Bọn họ ly hôn sau mới quen biết, vốn không có kiêng dè gì phải che che lấp lấp, ngược lại khiến cho người ta miên man bất định.

Đào Tĩnh cũng thoải mái nói: "Tôi là chị của tiểu Hinh."

Dư Hạo bật cười, nói: "Người chị tốt, so với người kia kia đáng tin cậy hơn nhiều. Tiểu Hinh không biết đâu, khi cậu dọn đi, nhà của cậu liền thành trò cười của Hoàng Lâm uyển, cha cậu đem hai mẹ con kia trở về, thật sự là vứt hết mặt mũi của Đàm gia."

Dư Hạo là một cái loa biết đi, biết một chút chuyện đã hận không thể chiêu cáo thiên hạ mới thỏa mãn.

"Sau đó, cha cậu mang người phụ nữ kia đi đến tiệc rượu Vương gia, bà ta đeo trang sức giả, mà cái thật vừa vặn ở trên cổ Vương phu nhân. Lúc ấy cha cậu sắc mặt rất khó coi, nếu không phải mẹ tớ ngăn lại, tớ nghĩ sẽ chụp ảnh gửi cho cậu xem."

"Còn có một lần, bà ta đem CoCo số lượng có hạn mặc lộn tùng phèo, thành tiêu điểm toàn hội trường, bà ta còn rất đắc ý."

Đàm Hinh sững sờ, lần trước cô còn ở Đàm gia, có cô giữ cửa, mẹ con Đậu Linh rất thuận lợi gia nhập xã hội thượng lưu.

Mà lần này, Đàm Hinh dọn ra ngoài, lấy năng lực của Đậu Linh, nghĩ đến trong một đám danh viện làm gì có chỗ tốt, cơ hồ không thể nào.

Hai mẹ con kia có thể đem bán tháo một cây dương cầm giá trên trời, tất nhiên cũng có thể tiêu tốn số tiền lớn để mua một bộ đồ giả, cho dù mua được hàng hiệu, cũng không đáng giá.

Thì ra đây là tác dụng của nữ phụ, so với cô tưởng tượng còn lớn hơn, trợ giúp bọn họ lột xác, sau đó lại bị đá một cái bay ra ngoài.

Thật sự là dùng rất tốt. Truyện Dị Năng

Dư Hạo còn tại nói: "Cũng không biết trong đầu Đậu Linh chứa cái gì, bị người ta lừa gạt đi đánh bài, người ta rõ ràng muốn bẫy bà ta đương nhiên phải bị thua thiệt rồi, nghe nói thua đếnmấy ngàn vạn, cha cậu nếu còn có thể nhẫn, tớ phải phục ông ấy rồi."

Đàm Hinh liền giật mình, nói: "Bọn họ không phải là bởi vì vụ bê bối mới bị đưa đi sao?"

"Cái tin tức loại giải trí kia, dùng tiền là có thể đè xuống, thiên kim của tập đoàn Thành Hâm muốn vớt lên còn không dễ dàng sao. Nguyên nhân chân chính là cha cậu không muốn quản bọn họ nữa."

Điều này cũng không ngoài ý nghĩ của Đàm Hinh.

Đàm Diệu Uy chính là người như vậy, lúc ông ta đặt người vào trong lòng có thể chiều đến tận mây xanh, khi ông không thèm để ý thì người đó chính là đất bùn, có thể tùy ý chà đạp.

Mẹ con Đậu Linh chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ta, ông ta có thể khoan nhượng lâu như vậy, đại khái cũng vì nguyên nhân giận dỗi Diệp Lam.

Lúc bọn họ trò chuyện bát quái, Quý Yến nâng mắt, Phương Lập Tân âm u nhìn anh, Quý Yến cong môi cười một tiếng, chỉ vào phòng bếp.

Hai người nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Quý Yến kéo ống tay áo lên, đem đồ ăn ướp lạnh trong thùng bỏ vào trong tủ lạnh, Phương Lập Tân tựa cạnh cửa, không nói một lời.

Quý Yến động khóe môi, nói: "Không nói với Hinh Hinh sao, chuyện anh dùng tiền nợ đánh bạc khống chế Đàm Hiểu San cùng Đậu Linh, anh đoán nếu Hinh Hinh biết, sẽ cảm kích ngươi, hay càng chán ghét anh."

Anh, rất công bằng, vừa vặn đâm trúng tâm của Phương Lập Tân.

Đáp án là gì, bọn họ đều rất rõ ràng.

Phương Lập Tân nói: "Quý Yến, bây giờ anh mới muốn không đếm xỉa đến, có phải đã muộn rồi không, Đàm Hiểu San là bị ai bức lui khỏi ngành giải trí, là ai công bố đem bọn họ thiếu nợ. Đàm Hinh biết, anh là người tâm ngoan thủ lạt như thế này sao."

Quý Yến không để ý nói: "Biết cũng không sao, bất luận điều gì gây bất lợi cho cô ấy, tôi đều sẽ thanh trừ sạch sẽ, cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết."

Anh chậm rãi tiến lên, dừng trước mặt Phương Lập Tân, âm thanh lạnh lùng nói: "Mà anh khống chế mẹ con Đàm Hiểu San, cũng không phải muốn giúp Hinh Hinh hả giận, anh đang muốn lợi dụng bọn họ làm gì?"

Phương Lập Tân hừ khẽ, "Hiện tại hỏi điều này có ý nghĩa sao, hai người họ đều bị tiễn ra khỏi nước, bất luận mục đích của tôi là gì, đều không có ý nghĩa nữa rồi."

"Chiêu này rút củi dưới đáy nồi của anh, rất triệt để."

Quý Yến lộ ra một vòng cười lạnh, tản mạn nói: "Quá khen."

Phương Lập Tân lấy mắt kiếng xuống, hững hờ lau, "Còn chưa kết thúc, anh còn chưa thắng, tôi cũng còn chưa thua."

Nói xong, đeo kính lên, quay người đi ra ngoài.

***

Thời gian cơm trưa còn khá xa, Dư Hạo cùng Phương Lập Tân trong phòng chơi đánh bi-a, Chương Tuyết ngồi ở một bên xem.

Đào Tĩnh ngáp một cái, Đàm Hinh biết cô luôn luôn thích ngủ, hôm nay lại dậy sớm khó tránh khỏi mệt rã rời, liền đưa cô lên trên lầu đi ngủ.

Ra khỏi phòng, Khổng Giai Giai cười nói: "Nhìn hình thức các cậu ở chung, thật không biết ai mới là chị gái."

Đàm Hinh cong môi, nói: "Tớ rất thích chăm sóc Tĩnh tử."

Khổng Giai Giai khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Tiểu Hinh về sau nhất định sẽ là một người mẹ tốt."

"... Có đúng không."

Khổng Giai Giai gật đầu, nói: "Đương nhiên, bởi vì cậu có lòng thương người rất lớn, lại rất biết chăm sóc người khác, về sau con của cậu nhất định sẽ được giáo dục rất khá."

Con à.

Đàm Hinh chưa bao giờ nghĩ đến cái đề tài này, dù là ở kiếp trước, vẫn thế này.

Hạnh phúc đã từng cách cô rất xa, cho nên cô không dám suy nghĩ, hiện tại thì hạnh phúc đem cô lấp kín đến thật chặt, để cô phải suy nghĩ.

Nếu như cô cùng Quý Yến có con, sẽ như thế nào.

Loại ý nghĩ này vừa sinh ra, ngực liền ngăn không được sự rung động, còn có một tia ngượng ngùng lặng lẽ.

Dù sao vẫn còn quá sớm.

Khổng Giai Giai thấy cô bất giác vành tai phiếm hồng, bật cười, nói: "Xem ra sau này cậu cùng với Quý Yến, thật rất hạnh phúc, còn nhớ lần trước gặp mặt, rõ ràng cậu còn rất kháng cự mà."

Đàm Hinh nói: "Trước đó có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết."

"Thật sự đây cũng là điều tốt."

Hai người đi xuống quầy bar lầu dưới, Khổng Giai Giai rót một chén nước trái cây cho Đàm Hinh, mặt khác rót một chén Brandy, mùi cồn khá nồng khiến đại não trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.

"Thật ra, trước kia tớ rất không thích cậu."

Đàm Hinh nhấp một miếng nước trái cây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô không phải người ngu, đương nhiên có thể cảm giác được.

"Kỳ thật cũng không thể nói chính xác là không thích, nói là ghen ghét thì đúng hơn một chút, tất cả mọi người thích cậu, dù là Quý Yến, còn... những người khác. Tớ cảm thấy ông trời đối tới quá không công bằng, đem vận mệnh tốt đẹp đều cho cậu, mà tớ, luôn luôn bị vận rủi quấn thân. Khi đó, tớ thật hi vọng có một người có thể thích mình."

Đàm Hinh nhận ly rượu của Khổng Giai Giai, nhàn nhạt uống một hớp nhỏ.

"Dư Hạo đối cậu không tốt thật sao?"

Khổng Giai Giai nói: "Anh ấy tốt với tớ không tốt, tớ đã không còn quan tâm nữa rồi, hiện tại tớ đã biết rõ, mặc kệ người khác nhìn tớ như thế nào, đầu tiên, tớ phải thích chính mình đã."

"Chuyện trong nhà cậu đã giải quyết chưa?"

Khổng Giai Giai gật gật đầu, "Xem như rồi đi, anh tớ chạy bọn cho vay nặng lãi, lúc trước cuối cùng cũng tìm được người trở về. Sau này mặc kệ là bán quan tài, hay là đi trộm đi đoạt, tóm lại những số tiền còn lại đó, anh ta là người trưởng thành, đã làm sai chuyện hẳn tự mình phải gánh chịu hậu quả."

Đàm Hinh gật gật đầu, cô biết, sự tình nhất định so lời nói của Khổng Giai Giai còn khó khăn hơn rất nhiều.

Nhưng cô gái này đã đủ kiên cường đối mặt hết thảy.

Đàm Hinh hỏi: "Vậy cậu dự định chia tay cùng Dư Hạo sao?"

Khổng Giai Giai gật đầu, "Anh ấy là mối tình đầu của tớ, tốt nhất vẫn là chia tay trong hòa bình, sau này nhớ lại cũng không tính là quá tệ."

Đàm Hinh nâng chén, cùng cô đụng một cái, nói: "Mong cậu có thể tìm được người thích cậu, cậu cũng thích người ấy."

"Ta cũng mong cậu cùng Quý Yến hết thảy đều thuận lợi."

***

Phòng bếp.

Quý Yến lật nắp nồi, một mùi thơm nồng bay ra, anh cong môi, tự đắc nói: "Quý Yến, mày thật sự là thiên tài."

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở.

Anh nhìn đến, là Đàm Hinh, trên gương mặt cô gái hiện ra vết đỏ ửng khả nghi, đi thẳng đến chỗ anh.

"Sao thế..."

Đàm Hinh nhào vào trong ngực anh.

Quý Yến hơi sững sờ, trong hơi thở cô gái chứa đầy mùi rượu tỏa ra khắp nơi, anh nâng khuôn mặt cô lên, hỏi: "Em uống rượu?"

Đàm Hinh gật gật đầu, duỗi ra ba ngón tay, nói: "Chỉ, chỉ uống hai chén."

Quý Yến nói: "Đây là số ba."

"..."

(Ji: không biết Đàm Hinh say có quậy không nhỉ???:D)