Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 44: Ly hôn với tổng tài bá đạo (7)



Cái video này như một quả bom làm nổ tung thế giới tinh thần của cô Út không còn một mảnh, chỉ nghe bà sụp đổ khóc lóc kể lể: “Cái này, chuyện này không có khả năng! Tiểu Tuấn từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, nó làm sao lại đi hút… hút cái thứ đó chứ!”

Lão phu nhân cũng chịu sự khiếp sợ không nhỏ, sau đó than thở, vỗ vỗ bàn tay cô Út nói: “Tiểu Uyên không làm việc xằng bậy, nó đã đưa cho cô xem, khẳng định là có thật.”

“Chị dâu, chị cũng biết, Tiểu Tuấn ngoan như vậy, nó làm sao dây vào cái này chứ, dám chắc là nó bị dụ dỗ!” Nói xong cô Út hung hăng giương mắt nhìn về phía Kỳ Uyên, phảng phất trách cứ anh vì sao công bố chuyện này trước mặt mọi người, nhiều hơn chính là hoài nghi động cơ của anh.

Lão phu nhân đã là một củ gừng già, tự nhiên có thể xem hiểu ánh mắt của cô Út, lập tức không vui, nghĩ thầm con của cô không học cái tốt, thế mà còn đổ lên đầu con tôi, quả thực có bệnh!

Không khỏi hừ lạnh: “Cô nhìn Tiểu Uyên làm gì? Không lẽ còn trách cứ Tiểu Uyên công khai chuyện này sao??”

Trong tức khắc cô Út giống như một quả cà tím bị sương làm cho ỉu xìu, “Em … em… hu hu hu…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lão phu nhân còn nói thêm: “Bây giờ có khóc cũng vô dụng. Việc cấp bách chính là nghĩ cách để Tiểu Tuấn từ bỏ cái thứ kia. Nếu để chuyện này nghiêm trọng hơn đến lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được!”

Phản ứng bất mãn của lão phu nhân với cô Út đã đến cực điểm, cũng sẽ không mở miệng nói Kỳ Uyên giúp đỡ giải quyết, những chuyện không tốt như thế bọn họ cách càng xa càng tốt.

Ăn cơm tối, Kỳ Uyên đưa Trần Mộc về nhà, nghĩ tới thời gian bình an rất dài sau này, tâm tình của Kỳ Uyên rất tốt, trên cả đoạn đường về còn ngâm nga hát nữa.

Trần Mộc cảm thấy tò mò, hỏi anh, “Nhà cô Út xảy ra chuyện này, anh không nghĩ cách giúp đỡ à?”

Kỳ Uyên khinh thường cười lạnh: “Em không thấy ánh mắt hoài nghi vừa rồi của bà ta à? Trong lòng không chừng cảm thấy tôi hãm hại con trai bảo bối của bà ta, cô Út nói Kỳ Tuấn ngoan ngoãn, cũng chỉ có mỗi bà ta cho là vậy. Người nhà họ Kỳ ai mà không biết, Kỳ Tuấn chính là trước mặt thế này, sau lưng lại là thế khác. Khi về tứ hợp viện ở với cô Út, không ai thèm để ý đến, tên này, là một kẻ không đáng để đồng tình.”

Trần Mộc nhíu mày, nghĩ thầm đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, ngoài mặt nhà họ Kỳ xem như hòa thuận, nhưng sau lưng cũng có không ít lục đục.

“Cho nên anh chọn lúc này đưa video cho cô Út xem là cố ý sao?” Cô hỏi.

Kỳ Uyên hào phóng thừa nhận, đương nhiên, “Bà ta muốn tìm phiền toái cho chúng ta, tôi sẽ không để cho bà ta thoải mái, có qua có lại.”

Nói cho cùng, người đàn ông này cũng là vì che chở cho cô.

Trong nháy mắt trong lòng Trần Mộc như bị rót một cân mật, ngọt đến phát dính.

Giải quyết hết những nhân vật phiền toái trong nhà, hai vợ chồng nhỏ cũng nghênh đoán buổi ghi hình tập 2 của chương trình . Tập này đưa năm cặp vợ chồng đi quay ngoại cảnh, nhóm ảnh đế ảnh hậu xuất hiện trước ống kính, có thể nói là quy mô cực lớn, đến lúc phát ra nhất định có thể kiếm đủ lưu lượng.ôi>

Buổi sáng ngày ghi hình, công ty Kỳ Uyên có một hợp đồng rất quan trọng mà anh cần phải đích thân ký, vì thế chậm trễ một chút thời gian. Trần Mộc sợ đến trễ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho tổ tiết mục, nên tự mình đi đến nơi ghi hình trước, đến khi Kỳ Uyên làm xong việc sẽ tới gặp cô ở đó.

Nhưng khi cô đến nơi ghi hình mới phát hiện, cô là người đầu tiên xuất hiện, nghĩ lại cũng đúng, trong số khách mời, già vị của cô là thấp nhất, là người đầu tiên xuất hiện cũng rất bình thường.

Nơi được chọn để ghi hình ngoại cảnh là một trang trại lớn ở ngoại ô tên Nông gia nhạc, chiếm diện tích rất lớn, cơ sở vật chất đầy đủ, là một nơi tham quan được hoan nghênh, lần này tổ tiết mục phải bỏ ra một số tiền rất lớn, sảng khoái mà bao trọn trang trại.

Vì là người đến đầu tiên, đạo diễn tổ tiết mục tranh thủ lúc rảnh rỗi nói chuyện với cô một hồi, sau đó vợ chồng Lâm ảnh đế cũng đi từ xa đến, đạo diễn dẫn theo cô chào hỏi với Lâm ảnh đế. Lâm ảnh đế không biết Trần Mộc, chỉ khách khí bắt tay với cô, ngược lại Lâm phu nhân lại rất nhiệt tình, cười nói có xem qua phim Trần Mộc đóng, diễn rất tốt.

Tiếp theo sau chính là ngôi sao ca nhạc Cảnh Địch cùng với vợ là An Mễ, hai người mặc đồ thể thao đôi, nhìn rất gần gũi.

Người vừa giành giải nam chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình Cao Thiên cùng với vợ là Tăng Vũ là nhóm thứ tư xuất hiện, Tăng Vũ cũng là diễn viên có danh tiếng khá cao, cực kỳ xinh đẹp, khi cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ, để lại ấn tượng rất sâu với người khác.

Khoan thai tới muộn chính là ảnh hậu Quách Lê Lê, trước đó Trần Mộc cũng nghe đạo diễn nói qua, chồng của cô ấy là Mạc Húc cũng là một phú hào (*) có tiếng.

(*)富豪 – Phú hào; người giàu có và có thế lực. (Theo Từ điển Hán Nôm.)

Nghe được hai chữ phú hào, Trần Mộc tự nhiên nhớ đến Kỳ bá tổng, giống như giá trị bản thân Kỳ Uyên, trong vòng phú hào ở Kinh thành cũng được xếp ở top trên những người giàu có danh tiếng.

Khách mời đã lần lượt đến đông đủ, Kỳ Uyên còn chưa tới, ít nhiều Trần Mộc có chút nóng vội, lúc gọi điện thoại cho anh, lại do Quách Tử nhận điện, “Bà chủ, bây giờ ông chủ vẫn chưa đi được, ký xong hợp đồng ông chủ sẽ lập tức tới. Để tránh chuyện kẹt xe trên đường, tôi đã liên hệ với máy bay trực thăng xong xuôi rồi, đợi lát nữa bay thẳng đến ngoại ô.”

Trần Mộc: …. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Những sắp xếp trước của bọn họ đã hết sức thỏa đáng, cô cũng không tiện thúc giục thêm, chỉ có thể quay đầu đi đến thương lượng với đạo diễn, “Đạo diễn, ông xã của tôi có thể đến trễ một chút, trước hết cứ bắt đầu hoạt động đi, đừng chờ anh ấy.”

Máy quay đã mở, nhưng tiết mục khẳng định cũng đã sắp xếp những hoạt động khác, thời gian của những ảnh đế ảnh hậu ở đây đều rất quý giá, không thể vì chờ một mình Kỳ Uyên mà chậm trễ công việc của mọi người.

Đạo diễn có chút khó khăn, người khác đều có đôi có cặp, duy chỉ mình Tr ần Mộc cô đơn lẻ bóng, mà đây lại chính là tiết mục của hai vợ chồng. Tiết mục sắp xếp để khách mời tiến hành những hoạt động có ngọt ngào vây quanh, chỉ mình Tr ần Mộc không có cách nào hoàn thành.

Bóng dáng Quách Lê Lê đã trang điểm xong xuôi, đi tới vừa vặn nghe được đối thoại của hai người, lập tức xem vào: “Đạo diễn, nói ghi hình xong trong hai ngày, tối ngày mai tôi có một hoạt động khác rất quan trọng, thời gian đến tôi phải đi ngay.” Nói bóng gió, ý là thúc giục đạo diễn nhanh chóng bắt đầu tiết mục.

Trần Mộc cũng gật đầu đồng ý: “Không sao cả, đến lúc đó ít quay về phía tôi thôi.”

Đạo diễn: …

Những minh tinh khác hận bộ phận hậu kỳ cho mình thêm chút ống kính, cô thì ngược lại, chủ động yêu cầu giảm bớt ống kính, loại yêu cầu đặc biệt như vậy, là lần đầu tiên đạo diễn nhìn thấy.

Quách Lê Lê nghe cô nói xong, chỉ nhíu mày, ngạo mạn cười: “Thật hiếm có khi Trần tiểu thư biết chuyện như thế.”

Trần tiểu thư: …

Đạo diễn do dự một chút, mới quyết định bắt đầu tiến hành các hạng mục hoạt động, hôm nay đều là ảnh đế ảnh hậu, đắc tội ai cũng không tốt.

Vì không có người cộng tác, Trần Mộc dứt khoát đứng bên ngoài quan sát, rất nhiều tiết mục giành cho hai người đều chỉ đứng một bên nhìn, Lâm ảnh đế thấy vậy đề nghị để nhân viên công tác thay thế vị trí của Kỳ Uyên trước, để Trần Mộc cùng tham gia ghi hình, nhưng lại bị Trần Mộc khéo léo từ chối, cô nói đùa: “Không ai có thể thay thế được ông xã của tôi.”

Với cái lý do cô đưa ra mọi người chỉ có thể cười trừ, không nói gì nữa. Cũng may là không lâu lắm, Kỳ Uyên gửi cho cô một tin nhắn, nói anh sẽ đến nhanh thôi, lúc này Trần Mộc mới thở phào.

Trong lúc ghi hình, cô có đi toilet một lần, không ngờ gặp được Quách Lê Lê, cô ta đang nhìn vào tấm gương trên bồn rửa tay để chỉnh lại trang điểm, xem ra ảnh hậu có yêu cầu rất nghiêm ngặt với trang điểm cùng dung mạo của bản thân.

Hôm nay mặc dù Quách Lê Lê đến phim trường tham gia hoạt động ở trang trại, như cả người cùng với trạng thái biểu hiện ra lại không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, thật giống như cô ta hoàn toàn không nguyện ý xuất hiện ở chỗ này.

Trần Mộc không biết có phải mình quá nhạy cảm không, cô luôn cảm thấy Quách ảnh hậu đặc biệt không thích cô. Từ lúc cô ta xuất hiện đến bây giờ chỉ nói với cô có hai câu nói thôi mà câu nào cũng đầy âm dương quái khí, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

“Quách lão sư.” Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trong giới này Trần Mộc vẫn là hậu bối, gặp mặt vẫn lên chủ động chào hỏi.

Trong gương Quách Lê Lê liếc cô một cái, lập tức cười lạnh một cái: “Kỳ tổng còn chưa tới sao? Giá đỡ cũng lớn thật, nhưng mà cũng thật là bình thường, nhưng anh ấy lại là một ông chủ lớn nha!”

Trần Mộc: ….

Trong lòng có chút ngoài ý muốn, không có camera ghi hình, Quách ảnh hậu khi nói chuyện riêng cũng thật là không hề dễ nghe.

“Có một hạng mục hợp tác quốc tế, anh ấy không thể không có mặt, làm chậm trễ thời gian của mọi người, thật sự rất xin lỗi.”

“Chúng tôi cũng không dám so đo với Kỳ tổng.” Quách Lê Lê cất hộp trang điểm, quay đầu nhìn Trần Mộc, ánh mắt không hề thân thiện dò xét từ trên xuống dưới, “Thì ra Kỳ tổng thích kiểu người như vậy, hình dung như thế nào nhỉ, cháo trắng rau xào?”

Trần Mộc: ….

Trong khoảnh khắc này, Trần Mộc mơ hồ đoán được địch ý của Quách Lê Lê đến từ đâu, nghĩ nghĩ, cô cười trả lời: “Bây giờ tất cả mọi người đều quan tâm đ ến việc chăm sóc sức khỏe. Cháo trắng rau xào cũng là một lựa chọn tốt, dù sao ăn thịt cá nhiều cũng ngán, còn dễ sinh ra nhiều bệnh nhà giàu, tránh xa một chút cũng tốt.”

Quách Lê Lê: ….

Biết rõ là Trần Mộc trả lời lại một cách mỉa mai, nói cô ta là thịt cá đầy dầu mỡ, Quách Lê Lê cũng không thể tiếp tục nói thêm, lời này nếu nói thêm, không khác nào đứng ra nhận đó là chính mình!

Nhịn đến mức muốn nội thương, liền nghe Trần Mộc nói tiếp: “Nhưng mà chỗ này là toilet thật sự không thích hợp để nói đến ăn uống. Nếu như Quách lão sư thật sự cảm thấy hứng thú với đề tài này, không bằng chúng ta ra ngoài tiếp tục thảo luận?”

Trên mặt Trần Mộc treo tươi cười như đang tắm mình trong nắng xuân, nhưng trong mắt của Quách Lê Lê đang thẹn quá hóa giận, lại là khiêu khích tr@n trụi, quả thực không biết trời cao đất dày!

Liền nghe cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng có thể chen chân vào nhà họ Kỳ thì cô có thể hất mũi lên trời. Nhà họ kỳ là hào môn, Mạc gia cũng không kém, đắc tội tôi, cô cũng đừng mong có ngày sống dễ chịu, chờ xem đi!”

Trần Mộc: ….

Đây quả thật chính là ác nhân cáo trạng trước (*)! Từ đầu tới cuối giống như một con người bị kinh hãi rồi lại xù lông nhím, nhưng mà cô ta là Quách ảnh hậu nha!

(*)恶人先告状 – Ác nhân cáo trạng trước; thành ngữ,có nghĩa là người làm điều xấu lại đứng lên cáo trạng trước. (Theo Baidu)

Nhìn thấy bóng lưng giận đùng đùng bỏ đi của Quách Lê Lê, Trần Mộc cũng không xoắn xuýt quá lâu, chủ yếu là cô thực sự quá mót rồi, có chút nhịn không nổi, cơ bản là đi toilet, không ngờ phải đấu võ mồm với Quách ảnh hậu một phen, đúng là không hiểu được!

Nhưng mà lời vừa rồi của Quách Lê Lê ghét bỏ cô là cháo loãng rau xào, ngược lại có chút ý vị sâu xa, cô ta còn nói ‘Thì ra Kỳ tổng thích loại này’. Nói cách khác, trước đó, Quách Lê Lê đã từng tiếp xúc qua với Kỳ Uyên, hoặc tự mình bò lên giường, hoặc là muốn những người bạn khác giới thiệu cho Kỳ Uyên. Tóm lại, trước đó hai người bọn họ đã từng qua lại.

Nghĩ đến điểm này, Trần Mộc lại nghĩ tới người yêu cũ của Kỳ Uyên, xem ra Kỳ Uyên trước khi bọn họ xuyên đến, sinh hoạt cá nhân của nguyên chủ cũng rất muôn màu muôn vẻ.

Lúc Trần Mộc vừa đi ra khỏi toilet, lại thấy trợ lý Tiểu Tuệ đang vội vàng chạy tới từ phía đối diện, “Chị, Kỳ tổng đến, anh ấy… anh ấy thế mà ngồi trực thăng đến!”

“Chị có nghe được âm thanh.” Biểu lộ của Trần Mộc bình tĩnh trả lời, nhưng khóe miệng sớm không khống chế được mà cong lên.

Đợi đến khi hai người đi ra tới bãi đất trống, Kỳ tổng đã xuống máy bay, tiêu sái (*) đi đến chỗ đám người. Kết quả người đầu tiên đi đến nghênh đón anh, không phải đạo diễn cũng chẳng phải Trần Mộc, lại là bóng dáng của ông chủ Mạc chồng của Quách ảnh hậu cao lãnh (**).

(*)潇洒 – Tiêu sái; dùng để diễn tả cách cư xử tự nhiên hào phóng, không cứng nhắc không bị ràng buộc. (Theo Baidu)

(**)高冷 – Cao lãnh; ngôn ngữ mạng, có nghĩa là cao quý và quyến rũ. (Theo Baidu)

Không phải là nói nhà họ Mạc cũng không kém sao? Vậy thì cái biểu lộ của Mạc Húc như đang yết kiến một nhân vật lớn là như thế nào?