Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 52: Nói chuyện yêu đương cùng lão đại ác ma (4)



Trần Mộc cũng được coi là người tốt tính, công việc bị đổi ba lần bốn lượt, nhưng cũng không nói gì. Dưới cái nhìn của cô, có việc để làm thì ngày ngày trải qua mới không nhàm chán, cho nên khi Kỳ Uyên chịu không nổi chuyện cô bị người khác dòm ngó mà đưa cô về làm thư ký bên người, cô cũng không có ý kiến gì, thu dọn đồ đạc đi theo.

Thế giới mới này là dò Kỳ Uyên một tay sáng tạo nên, nhưng anh cũng không có làm gì đặc thù. Anh muốn cho Trần Mộc một cuộc sống yên ổn chân thực, cho nên những việc vặt hàng ngày, đều phải dựa vào cố gắng của bọn họ hoàn thành, chẳng hạn như cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Mặc dù điểm xuất phát của anh tương đối cao, nhưng vẫn phải tốn tâm tư ở sự nghiệp.

Bình thường đi làm, Kỳ Uyên có thể chuyên tâm mà nhanh chóng hoàn thành công việc làm ăn, điểm ấy ngay cả bản thân anh cũng thật sự rất hài lòng, mặc kệ là công việc hay cuộc sống hàng ngày, đều rất thành thạo.

Nhưng từ khi có thư ký, Kỳ Uyên phát hiện dường như mình càng đi xa trên con đường làm hôn quân.

Mặc dù mặt ngoài có thể duy trì bình tĩnh nhất quán nhưng trong lòng lại ngo ngoe động đậy, lại không hề an phận.

Chẳng hạn như: Hôm nay thư ký lại mặc váy ngắn, đôi chân trắng ngần, chậc chậc… Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chẳng hạn như: Hôm nay thư ký mặc áo cổ cao nhưng vẫn không giấu được dấu hôn trên cổ, cái này làm cho anh nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt trên giường tối hôm qua, chậc chậc…

Chẳng hạn như: Hôm nay thư ký đổi màu son mới, nhưng anh vẫn thích nhất dáng vẻ của cô khi không tô son, bờ môi mỗi lần nếm đều ngọt, chậc chậc…

Chẳng hạn như….

Tóm lại mặc dù đang làm công việc đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhưng trong đầu Kỳ lão đại, mỗi một khắc đều là gió lốc mang mùi sắc dục.

Trần Mộc rất nhanh thích ứng với công việc mới, phát hiện nội dung công việc không khó, cái khó khăn duy nhất mà cô cảm thấy lại đến từ thái độ công tư không rõ ràng của ông xã cô.

Chẳng hạn như: Khi cầm văn kiện để anh ký tên, anh nói ký tên cũng được, trước hết em hôn anh một cái đi, kết quả hôn qua hôn lại, hai người lại tiến vào căn phòng nghỉ…

Chẳng hạn như: Mặc váy mới đi làm, anh lại nói ăn mặc gợi cảm như vậy, chính là muốn quyến rũ anh, kết quả nói nói, hai người đi vào căn phòng nghỉ…

Chẳng hạn như: Hoàn thành một đơn hàng lớn, anh cao hứng nói muốn hôm nay ăn mừng một trận, thế là hai người đi vào căn phòng nghỉ…

Chẳng hạn như: …..

Trần Mộc phát hiện, nội dung công việc của cô chủ yếu không phải là thay Kỳ tổng chỉnh lý các loại văn kiện, mà chính là thay Kỳ tổng gia tăng tần suất sử dụng căn phòng nghỉ!!!! Trong một thời gian ngắn cô có thể nhịn, nhưng cứ như thế mãi, không nói đến ảnh hưởng đến công việc, ngay cả cơ thể cũng không chịu nổi.

Thế là một ngày nào đó, ngay lúc Kỳ Uyên chuẩn bị một lần nữa lấy việc công làm việc tư, kiếm cớ lừa người đi vào trong phòng nghỉ, Trần Mộc tại chỗ móc ra thư từ chức, khó có được một lần bá đạo nói: “Anh đi tìm thư ký khác đi, em không chơi với anh nữa!”

Kỳ Uyên: ….

Kỳ lão đại ấm ức, thế mà lại bảo anh đi tìm thư ký khác? Cái này không phải là quá mức hào phóng rồi không! Cô không yêu anh sao? Bao nhiêu gian nan lúc trước đều có thể cùng nhau vượt qua, bây giờ thời gian an nhàn ngược lại lại không vượt qua được??

“Em không chơi với anh, muốn chơi với ai??” Sau khi Kỳ lão đại ấm ức xong, liền nhanh chóng ăn dấm không thể giải thích, không lẽ ngày ngày ở với anh, cô cảm thấy chán ngấy rồi sao? Nhưng mặc kệ là như thế nào, anh đến chết cũng không ly hôn!

Trần Mộc trợn trắng mắt, tức giận nói: “Em không chơi với ai cả, em chơi một mình!”

Hai mắt Kỳ lão đại tỏa sáng, ý vị thâm trường nhìn cô, “Một mình em chơi cũng được, nhưng nếu chơi nhớ cho anh xem!”

Trần Mộc nhíu mày, cảm thấy lời anh nói có chút là lạ, cô chưa kịp hiểu hết lại nghe anh nói tiếp: “Cần đạo cụ nào bây giờ anh lên mạng mua cho!”

Trần Mộc: ….

Đối mặt với cái đầu đầy suy nghĩ đen tối của anh, Trần Mộc chỉ một mực nhanh nhẹn dứt khoát xoay người trực tiếp bỏ đi.

Sau khi chủ động từ bỏ công việc, Trần Mộc quyết định không còn vì chuyện công việc mà phiền não nữa, dù sao Kỳ lão đại rất biết kiếm tiền, thẻ ngân hàng trong tay cô có thể sử dụng vô hạn, cô quyết định ra khỏi nhà, đi ra ngoài xem thế giới mới này.

Kể từ khi tiến vào thế giới giả thuyết này, mỗi ngày cô đều sứt đầu mẻ trán làm nhiệm vụ, đối với cô mà nói ấn tượng về toàn bộ thế giới rất mơ hồ. Về sau còn muốn sinh sống ở nơi này, cô vẫn nên đi tham quan nhiều hơn cảm nhận nhiều hơn một chút.

Thế là một ngày nào đó, khi Kỳ lão đại cần cù chăm chỉ làm việc một ngày về nhà, chờ mình không phải là một cô gái nhuyễn ngọc ôn hương (*) mà là một bức thư băng lãnh vô tình (**).

(*)是软玉温 – Nhuyễn ngọc ôn hương; thành ngữ, thường được dùng để chỉ cơ thể mềm mại thơm ngát của những cô gái trẻ. (Theo Baidu)

(**)冰冷无情 – Băng lãnh vô tình; lạnh lùng tàn nhẫn. (Theo Baidu)

“Ông xã, em đi chơi rồi, anh giữ nhà tốt nhé, chờ em trở về, ngoan, ------ Yêu anh, bà xã.”

Kỳ lão đại xem hết bức thư, lập tức nghiến răng nghiến lợi, yêu anh mà em còn chạy loạn!!!

Kỳ Uyên lập tức đứng ngồi không yên, như thế này coi sao được, bà xã của anh thế mà chạy mất?? Thế mà bỏ anh mà chạy mất??

Thở phì phò đi đi lại lại trong phòng vài vòng, chờ đến khi tỉnh táo, lại bắt đầu lo lắng, cô gái này, muốn đi ra ngoài cũng không thèm thương lượng qua với anh một chút, cứ như vậy tùy tiện đi ra ngoài, nếu gặp phải người xấu thì sao? Cộng thêm cô còn chưa quen thuộc với cảnh vật xung quanh, đi lạc thì làm sao??

Nghĩ tới đây, anh liền lấy đi dộng bắt đầu gọi điện thoại, ra lệnh cho toàn bộ thủ hạ nhất thiết phải truy ra được tung tích của bà chủ.

Dày vò một lúc cũng đến đêm, Kỳ lão đại phòng không gối chiếc càng cảm thấy cô quạnh, không được ôm bà xã, chỉ có thể ôm gối nằm của bà xã, hy vọng mận có thể giúp giải khát (*), kết quả sau khi nghe được hơi thở của bà xã lưu lại trên gối, lại làm cho chính bản thân mình cứng rắn.

(*)梅止渴 – Điển cố có nguồn gốc từ Tam Quốc, khi tất cả những người lính đều khát nước, Tào Tháo nói phía trước có một rừng mận, chua chua ngọt ngọt có thể được dùng để giải khát. Thường được dùng như một hình ảnh ẩn dụ của một mong muốn không thể đạt được, mà phải dùng tưởng tượng để an ủi. (Theo Zhidao)

Không được, anh không thể nằm nhà chờ chết được, chỉ nhớ đến cô thôi đã có thể hành hạ anh đến chết rồi!

Kỳ Uyên bỗng nhiên vỗ trán một cái, bản thân mình có thể điều khiển hệ thống, sau đó dùng hệ thống tìm người, như thế hiệu suất mới có hiệu suất cao, quả nhiên là hồ đồ. Nghĩ như vậy anh vội vàng đứng lên đi về thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ lão đại thu thập hành lý vội vàng ra cửa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra Trần Mộc cũng không có ý giấu giếm hành tung, dù sau thì ra khỏi nhà chỗ nào cũng phải xài tiền, chỉ cần dùng thẻ, là có thể để cho Kỳ Uyên biết, hơn nữa cô còn đem theo điện thoại, lúc nào cũng có thể định vị được. Nhưng với cái lý do thứ nhất, trên người cô có tiền mặt, không dùng đến thẻ, cái này làm cho trợ lý của Kỳ Uyên không có cách nào ngay lập tức tra ngay được.

Lần này đi du lịch, trước khi đi cô đã tra qua tư liệu, cô không du lịch theo tour, mà đi tự túc, chuẩn bị một nơi ở vài ngày, sau đó tùy tiện đi xung quanh tham quan một chút.

Ngày đầu tiên lên đường, cô đi đến ngủ một đêm trong một khách sạn ở khu Lăng Sênh. Bình thường ở nhà, chỉ cần trên giường, kiểu gì Kỳ Uyên cũng tràn đầy tinh lực mà giày vò cô, nếu không cũng sẽ kéo cô vào ngực anh mà ngủ, người anh chẳng khác nào một cái bếp lò, thật lâu rồi cô còn chưa thử qua mùi vị một mình đơn độc nằm ngủ trên giường rộng hai mét.

Ngày hôm sau, Trần Mộc ngủ cho đến khi tự mình tỉnh, rửa mặt xong thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, ngâm nga hát đi ra cửa.

Ngay cửa của khách sạn có không ít cửa hàng bán thức ăn sáng, Trần Mộc chọn một cửa hàng có bữa sáng đặc sắc, lúc này cửa tiệm đã kín hết chỗ, Trần Mộc chỉ có thể ngồi ở một cái bàn đặt bên đường. Lúc chờ đồ ăn mang đến, có người đi tới, nhìn bên trong một lúc, sau đó nhìn Trần Mộc hỏi, “Tôi có thể ngồi đây không?”

Trần Mộc ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện đó là một cậu trai trẻ đâu chừng hai mươi tuổi, dáng dấp trắng nõn sạch sẽ, rất rực rỡ.

Bàn không đủ, ngồi cùng một bàn là chuyện phổ biến, Trần Mộc không ngại gật đầu.

Người đàn ông này cũng nói rất nhiều, kể từ lúc ngồi xuống, vẫn luôn tìm chủ đề nói chuyện với Trần Mộc, Trần Mộc vừa trả lời có lệ, vừa nghi hoặc, tên đàn ông này chỉ đơn thuần là đến ngồi cùng bàn sao?

“Thật ra vừa nãy ra khỏi cửa đã thấy cô, cô ở phòng 105, tôi ở phòng đối diện.” Người đàn ông nói.

Đợi một hồi lâu, bữa sáng của Trần Mộc cũng được mang ra, cơ bản là đồ ăn thơm ngào ngạt, nhìn thật ngon miệng, nhưng bởi vì bên cạnh có một người đàn ông nói líu lo không ngừng, làm cho ý muốn ăn của cô giảm đi nhiều.

“Cô cũng tới đây du lịch à, một mình sao? Nhà ở chỗ nào? Tôi từ bên kinh thành tới…”

Trần Mộc: …..

Cô chính là bị bắt chuyện.

Người đàn ông này lảm nhảm một hồi lâu, rốt cuộc cũng nói ra mục đích, “Nếu không chúng ta kết bạn cùng nhau đi chơi đi.”

Kết quả hắn vừa nói xong, lập tức thấy eo bị một ngoại lực đánh trúng, đau đến mức ngũ quan đều bị bóp méo, tiếp theo ngay cả người cả ghế đều bị ngã trên mặt đất.

Đối mặt với biến cố trước mắt, Trần Mộc cũng có chút giật mình, ngẩng đầu xem xét, liền thấy Kỳ Uyên một ngày không gặp, đã đứng trước mặt cô.

Kỳ Uyên đạp ngã người ta, còn cảm thấy chưa hết giận, “Muốn làm bạn với vợ tôi cùng nhau đi chơi sao? Thằng nhóc thối, cậu chán sống rồi!!”

Người đàn ông bị đá ngốc luôn, nhìn đến người đàn ông cao lớn, đen tối trước mắt, hoảng sợ nói, “Không có không có, hiểu lầm, hiểu lầm thôi….”

Kỳ Uyên bóp nắm đấm vang lên răng rắc, “Không phải thì cút đi.”

Người đàn ông đã quên mục đích mình tới đây là gì, nghe được những lời này, vội vàng đứng lên bỏ chạy.

Trần Mộc nhìn màn hài kịch trước mặt, trong lúc nhất thời không muốn ăn nữa, để đũa xuống nhìn Kỳ Uyên nói: “Anh tới đây làm gì?”

Kỳ Uyên tức giận hừ hừ hai tiếng, ngồi vào chỗ người đàn ông vừa rồi đã ngồi nói: “Bên ngoài sắc lang nhiều như vậy, anh có thể không tới sao?”

Sự xuất hiện của Kỳ Uyên cũng không ngoài ý muốn của Trần Mộc, chỉ không nghĩ tới việc anh có thể đuổi tới nhanh tới vậy. Nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt mệt mỏi rã rời, Trần Mộc đem đồ ăn sáng mình vừa ăn một miếng đẩy qua cho anh, “Anh ăn đi.”

Kỳ Uyên cũng không khách sáo, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

“Anh đến khi nào?” Trần Mộc hỏi.

“Nửa đêm lái xe qua.”

Trần Mộc: ….

Ăn sáng xong hai người cùng nhau trở về khách sạn, Kỳ Uyên nhìn hoàn cảnh xung quanh, thỏa mãn gật đầu, sau đó liền bắt đầu thả rèm của tất cả cửa sổ bên trong gian phòng.

Trần Mộc đang ngồi trên ghế salon, chờ anh chất vấn, kết quả anh đến không nói gì, liền trực tiếp động thủ, làm cho cô nhìn cũng không thể nào hiểu được.

“Anh muốn làm gì?” Cô không hiểu hỏi.

Kỳ Uyên đóng kỹ màn cửa, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, mới chậm rãi yết ớt trả lời câu hỏi của cô, “Làm em!”

Trần Mộc: ….

Trong đầu người này ngoại trừ làm chuyện đó, còn có gì khác nữa không??

Kỳ Uyên không chờ cô phản ứng, bắt đầu động tay cởi qu@n áo cô.

Trần Mộc vặn vẹo uốn éo nói: “Em không muốn!”

“Không phải là dành cho em, cái này chính là trừng phạt cho chuyện em tự mình bỏ nhà đi.”

“Vậy anh có nghĩ qua vì sao em lại phải trốn không? Anh dừng tay, có thể nói đạo lý được không?”

“Nói đạo lý có hữu dụng không? Làm liền xong việc! Một mình em tới đây không phải là muốn có trải nghiệm mới sao? Hiện tại anh sẽ cho em trải nghiệm đặc biệt.”

Cô không hiểu ra sao, “Trải nghiệm cái gì??”

“Trải nghiệm ** ở một nơi lạ lẫm!” Kỳ lão đại tổng kết.

Trần Mộc: ….

Có quỷ mới muốn cái trải nghiệm loại này.

Kết quả mấy ngày kế tiếp, Trần Mộc không thể nào thuận lợi đi ra ngoài tham quan, mà bị ép buộc ở trong khách sạn, mỗi ngày trải nghiệm cảm giác không hề giống nhau.

Đợi đến khi hai người tinh bì lực tẫn, nằm song song trên giường nghỉ ngơi, Kỳ Uyên ôm cô hài lòng nói: “Thật ra ngẫu nhiên ra ngoài du lịch, cảm giác cũng không tệ. Lần sau chúng ta đi biển, đi thảo nguyên, rừng rậm. Trong thiên nhiên rộng lớn mà thỏa thích làm, nghĩ một chút thôi lại cứng lên rồi.”

Trần Mộc: …

Nhưng mà kế hoạch không theo kịp thay đổi, bởi vì mấy ngày nay lướt sóng quá mức, cũng không lâu sau, Trần Mộc phát hiện mình mang thai, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, bọn họ không thể đi bờ biển, đi thảo nguyên hay rừng rậm….