Ly Nhân Tâm Thượng Thu - Hành Chi

Chương 2



4.

Sân đã nhỏ như vậy, phòng ở cũng nhỏ không kém, thêm hai lang quân đường đột đến, dường như lại càng chật chội.

Ta mời hai người họ tới nhà chính ngồi, sai A Đào mang điểm tâm đến, nàng nhìn ta nửa ngày, đôi mắt nhỏ chớp chớp, ta chợt nhớ ra trong nhà cũng không có món điểm tâm nào, nước đường càng không bàn tới.

Ta đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, rửa sạch bùn đất ở chân, tìm đôi guốc gỗ đi vào, tới phòng bếp tìm một lượt, không có thứ gì cả, ngay cả nước ấm bây giờ cũng mới được đun.

Ta dựng một bếp lửa nhỏ dưới mái hiên ngồi ủ rượu. Mưa dần nặng hạt hơn nhưng trời không quá lạnh.

“Trong nhà không có nước đường, ta hâm nóng rượu mời hai vị lang quân uống tạm! Rượu cũng là a thúc mua khi ở đây, là Xuân Nhật Túy, coi như thích hợp trong dịp này, mong hai vị lang quân đừng ghét bỏ.”

Ta quay đầu nhìn bọn hắn, hai người ngồi xếp bằng, nói vài câu chuyện phiếm về chữ viết ở trên tường.

“Có rượu là tốt rồi, Ngũ nương có thể cho hỏi chữ trên tường là người phương nào viết không? Cũng không thấy đề tên."

“Tùy tâm làm”, bốn chữ này, là nét bút của ta.

Rảnh rỗi không có gì làm liền tùy tiện viết.

A ông của ta cực kỳ yêu thư pháp, trong nhà dù là lang quân hay nữ nương cũng đều từng theo học qua, cách viết của ta không phải quá đẹp, nhưng cũng không phải là kém cỏi nhất.

“Chữ viết bình thường, lực bút chưa đủ. Nét bút mặc dù đã đủ nhưng nhìn sơ qua có chút chưa lưu loát, còn cần phải luyện tập nhiều hơn.”

Viên Thận đánh giá, hắn làm chuyện gì cũng thể hiện vẻ nghiêm túc.

Là cho người ta cảm thấy bản thân dù làm tốt cũng không thể coi là tốt, hắn đều sẽ nói lại một cách trung thực nhất, cũng không có bất kỳ thành kiến cá nhân nào.

“Ngũ nương thụ giáo, sau này tất nhiên sẽ luyện tập nhiều hơn.” Ta cười đáp lại hắn.

Hình như hắn có chút sửng sốt, liếc mắt nhìn ta một cái, lại hơi cúi đầu xuống, ánh mắt né tránh, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài.

Có thể thấy, không chỉ có người để hở ngực kia mới đẹp nha!

“Hóa ra là chữ viết của Ngũ nương? Chữ viết rất đẹp, chẳng qua Thất lang thư họa xuất sắc, quan điểm có chút khắt khe hơn so với người khác.” Bùi Tiềm buông tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ.

Ta đem rượu đã hâm nóng rót vào chén, chén rượu làm từ sứ thô nhám, không thể nói là đẹp, nhưng vẫn mang chút vẻ mộc mạc dễ nhìn.

“Hôn sự giữa ngươi và ta tạm thời hoãn lại, ý của Ngũ nương thế nào?” Sau khi uống hai chén rượu, Bùi Tiềm mở miệng hỏi ta.

Hắn thích cười, khi cười khóe mắt liền hiện lên những nếp gấp tinh tế, là những nếp hấp mà chỉ những người thích cười mới có.

“Ta cũng không có ý kiến gì, hoặc nếu Nhị lang cảm thấy cọc hôn sự này thật sự khó xử, đợi qua một chút thời gian nữa thì hủy bỏ cũng được.”

Những lời ta nói ra đều nghiêm túc, đã muốn hủy thì hủy hẳn thôi! Chỉ là sau khi hủy bỏ hôn sự, ta cũng phải nghĩ biện pháp để tạm thời tránh việc lập gia đình.

5.

Hai người dường như không nghĩ ta sẽ nói ra những lời như vậy, ngây người nhìn chằm chằm vào ta.

Ta lại rót thêm rượu cho họ, tùy ý để bọn họ nhìn.

“Sau khi hủy hôn người định thế nào?” Người hỏi chính là Viên Thận.

Mặc dù mới quen biết chưa lâu, nhưng qua cử chỉ lời nói của hắn cũng nhìn ra được hắn là người nghiêm túc và chân thành.

Hắn có một đôi mắt quạnh quẽ nhưng không nhiễm bụi trần, một người như vậy, ta không đành lòng đối phó cho có lệ.

“Nhị lang thật sự vì hỏng đầu mà quên ta sao? Hay là ngươi có nữ nương nào mà mình thương mến, hay là không thực sự vừa ý cọc hôn sự này? Bất luận là lí do gì, đã muốn trì hoãn hôn sự, hiện giờ lại đích thân tìm tới cửa, ta đoán cuối cùng sẽ có một ngày cọc hôn sự này sẽ bị hủy bỏ. Đã là chuyện sớm hay muộn, ta biết còn hơn không biết, biết sớm còn hơn biết muộn."

“Nữ nương cũng không chỉ có một con đường là xuất giá. Trong nhà a mẫu nuôi ta lớn đã không hề dễ dàng, vốn ta muốn nghe lời nàng mà thành thân cùng Nhị lang, hiện giờ Nhị lang đã không muốn, tự bản thân ta cũng sẽ không cưỡng cầu.”

“Thân sống trong thời thế loạn lạc, một nữ nương như ta không dám nói mình muốn sống thế nào thì sống, mà chỉ mong sống sao cho thoải mái hơn, coi như là không phụ công ta sinh ra trên cõi đời này.”

Đây là suy nghĩ trong lòng ta, liền thẳng thắn nói ra.

“Không ngờ Ngũ nương lại nghĩ như vậy, là hai người chúng ta mạo phạm rồi.” Bùi Tiềm nâng chén kính ta, ta nâng chén rượu uống một hơi.

Trong lòng sinh ra một chút hảo cảm với hắn, ít ra cũng không phải kẻ bên ngoài phong lưu, bên trong thì cổ hủ.

Thiện cảm này không liên quan gì đến việc ta có muốn lấy hắn hay không.

Viên Thận nhíu mày nhìn ta, ánh mắt hắn sáng trong, ta tùy ý để hắn nhìn.

"Ngươi có tiền bên người không? Thế đạo hỗn loạn như vậy, muốn sống thoải mái cũng không dễ dàng gì.", Viên Thận nói.

Hắn chạm đến chỗ đau của ta, ta có tiền, nhưng vẫn quá ít.

“Có, nhưng cũng không nhiều.” Ta nghĩ mình nên đỏ mặt, vừa thề son sắt rằng sẽ sống một cuộc sống tự tại, nhưng lại không có tiền phòng thân.

Bọn họ rời đi vội vàng như lúc mới đến.

Ngày thứ hai Bùi gia phái một tỳ nữ đến, nói đúng hơn là Bùi Tiềm phái tỳ nữ đến.

Nàng tên Chúc Đào, dáng người vừa cao vừa gầy, hai má phúng phính lại mang theo một nét hấp dẫn riêng.

Hóa ra đây là Bùi gia, ngay cả tỳ nữ cũng khác với những gia đình khác.

“Đây là của lang quân nhà ta tặng cho người, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng có thể sai người đến tìm ngài.” Nàng mỉm cười đưa cho ta một cái bọc to.

Ta đã đoán được bên trong là thứ gì cũng không từ chối.

Dù hắn có tâm muốn bù đắp hay thật lòng giúp đỡ, tấm lòng này ta đều nhận.

6.

Ngày trôi qua vô vị nhạt nhẽo, nhưng ta đã có được tự do.

Thứ Bùi Tiềm đưa qua ngày đó chính là một túi vàng, một bọc vô cùng lớn.

Ta vừa tròn mười sáu tuổi, cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, tiền đột nhiên tới khiến ta cảm thấy bất an.

Số vàng này hiện giờ là mạng sống của ta, nếu đánh mất nó, sau này ta biết lấy gì để trả lại cho Bùi Tiềm?

Ta muốn dùng tiền để đẻ ra tiền.

Tư Mã gia thống trị thiên hạ, thế gia vọng tộc lại quản giáo Tư Mã gia.

Thế sự hỗn loạn, muốn buôn bán làm ăn, cũng không phải chuyện gì dễ dàng.

Ta dẫn theo A Đào ra ngoài hai lần, quan sát tỉ mỉ huyện này, mở cửa hàng bút lông và mực tàu là kiếm được nhiều tiền nhất.

Ta tìm một người môi giới, thuê một gian cửa tiệm, cùng A Đào ra ra vào vào mấy ngày, mới chỉnh trang lại xong cửa tiệm.

Ta tự mình trông coi, buôn bán ở mức bình thường, nhưng cũng thừa sức nuôi sống ta và A Đào. Cuộc sống trôi qua chậm rãi như vậy, chỉ cần không ngừng tiến về phía trước đến cuối cùng sẽ có thể đến được đích.

Tiết thượng tỵ* ngày hôm đó, buôn bán đặc biệt tốt, đến khi vãn người, ta mới ra ngoài xem xét.

*Tết Thượng Tỵ, là lễ tết vào ngày Tỵ đầu tiên của tháng 3 âm lịch. Tương truyền đây là ngày sinh của Hiên Viên Hoàng Đế, vì vậy người Hán lễ bái tổ tiên vào ngày này, sau đó phong tục lễ bái tổ tiên này được lan ra khắp các nước Á Đông.

Không khác gì so với Bác Lăng, có lẽ tất cả nữ nương trong thành đều dậy sớm ăn mặc chỉnh tề, lúc này đều ra đường dạo phố

Theo phong tục, ngày 3 tháng 3 phải xuống nước tắm gội, cúng bái tổ tiên, chỉ có điều bây giờ lại thành cái cớ để lang quân và nữ nương dạo chơi mua vui mà thôi.

Ngươi xem, nương tử nhà ai có tỳ nữ theo sau cầm biết bao nhiêu giỏ quà trên tay? Trong giỏ đều đầy ắp hoa và trái cây, không biết là nữ lang nhìn trúng lang quân nhà nào, muốn đem giỏ quà ném qua.

Nếu quả chưa bị quăng hỏng thì nhặt lên đem bán cũng là một việc tốt.

“Nữ lang, chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả, nếu ngươi nhìn trúng lang quân nào, biết dùng cái gì đây?" A Đào hỏi.

"Chỉ cần nhặt bừa đồ trên mặt đất rồi ném nó đi là đủ."

Chỉ trong chốc lát, xe ngựa của các vương công quý tộc từ các thế gia đại tộc đã đến.

Nữ lang thế gia đa phần ngồi trong xe, có màn che ngăn lại, nhất thời không thấy rõ diện mạo.

Phần lớn các lang quân trong nhà đều mặc tiên y cưỡi ngựa, thoải mái tùy ý đón nhận ánh mắt từ người bên ngoài.

Mỗi khi có một đội ngũ đi qua, liền sẽ có người xoi mói một lượt, nhìn người nhìn ngựa lại nhìn huy hiệu gia tộc.

Cũng không quá khác biệt so với Bác Lăng trước kia, chẳng qua lúc đó ta cũng được ngồi trong một cái xe ngựa.

Hiện giờ chỉ là một người phàm tục xuất hiện, khiến các thế gia đại tộc khinh thường, vậy ai thèm quan tâm đâu?

Cái gọi là thế gia, chẳng qua là sinh ra đã hưởng hết thuận lợi, bọn họ không biết ai nuôi sống họ, cũng không biết nỗi khổ của người khác.

Vừa không có việc làm, cũng không kiếm ra tiền.

Chỉ là một đám người tầm thường chỉ biết hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí mà thôi! Nếu gặp chuyện gì khó, cũng chỉ biết bỏ chạy tán loạn.

Lời nói của a ông, ta khắc sâu trong lòng.

Xe ngựa của Bùi gia đi tới, Bùi thị ở Hà Đông tên tuổi vang dội, có ai là không biết?

Bùi gia sinh ra nhiều mỹ nhân, cho tới bây giờ người ta vẫn truyền nhau rằng Bùi Thái Bảo thời niên thiếu là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ.

Xe ngựa của Bùi gia vừa đến, trái cây và hoa được ném ra ngoài không thương tiếc, kèm theo đó là tiếng cảm thán của nhóm nữ lang, thực sự quá ồn ào.

Chính là lang quân cưỡi trên con ngựa trắng kia nhìn rất quen mắt.

Những người khác ăn mặc thoải mái, hắn vẫn như cũ buộc chặt cổ áo, nhíu mày, trông rất nghiêm túc lại thiếu kiên nhẫn.

Người ngoài cưỡi ngựa toát ra phong thái nhàn nhã, chỉ có hắn đoan chính nghiêm túc cưỡi ngựa.

Viên Thận? Hoặc hắn mới chính là Bùi Tiềm?

Vì để không phải cưới ta, ngay cả thay tên đổi họ hắn cũng sẵn sàng làm.