Cửa tiệm không thể đóng cửa, đương nhiên A Đào phải ở lại. Bùi Tiềm cho ta mượn một người làm chưởng quầy, bảo ta trả tiền công cho hắn, chỉ là không biết tiền kiếm được mấy ngày nay có đủ để trả cho hắn hay không.
Khoảng giữa tháng năm chúng ta bắt đầu xuất phát, ta mua một con ngựa tốt, bó ngực lại, đóng giả làm nam tử, mang theo một bọc quần áo nhỏ sau lưng.
Theo lời ta nói, Bùi Tiềm đã dẫn theo khoảng hai mươi người, hơn nữa bộ dáng nhìn qua cũng không dễ đối phó, bọn họ không giống hộ vệ, đều ăn mặc giống mấy kẻ lưu manh.
Bùi Tiềm ngồi trong xe ngựa, xe ngựa nhìn qua trông cực kỳ bình thường, chỉ khi nhìn vào trong xe mới biết được, bên trong hẳn có thể chứa được càn khôn.
Con ngựa kéo xe có nước da thâm màu rám nắng, cao to khỏe mạnh, là một con ngựa tốt.
Ước chừng hắn cũng không hoàn toàn nghe theo ý kiến của ta, hành trang gọn nhẹ là cưỡi ngựa mà đi chứ không phải là ngồi xe ngựa mà đi nha!
Màn xe khép hờ, ta nhìn hắn đoan chính ngồi trong xe ngựa, đọc sách uống trà, chỉ vậy thì cũng thôi đi!
Cước trình của ta, một ngày cưỡi ngựa đi ba trăm dặm cũng không tính là nhiều, nhưng thêm xe ngựa của Bùi Tiềm lại đi vô cùng chậm chạp, ngày đầu tiên cũng không đi nổi hai trăm dặm, còn chưa đến được nổi trạm dịch.
Đêm đến, chúng ta tìm một khu rừng gần con suối cạn, dòng nước chỉ còn đọng lại ít nước, nhưng để nấu cơm, uống nước cũng coi như vừa đủ.
Mấy tên lưu manh đang uống rượu nấu cơm, ta nhìn cách họ dựng bếp nấu cơm, hiển nhiên đều là những người thành thạo, thường xuyên ra ngoài.
Nếu không có những thanh kiếm và đoản đao thắt bên hông mỗi người bọn họ, hẳn sẽ trông giống những tay đầu bếp lành nghề.
Bùi Tiềm xuống xe ngựa, ban ngày cực kỳ nắng nóng, mặc dù bầu trời đã tối đen, bên trong rừng vẫn liên tục oi bức.
Bùi Tiềm là công tử thế gia, hẳn là chưa từng bị đồ mồ hôi đến mức ướt nhẹp quần áo đi?
Hắn lại gần ta, ta nhìn thấy áo trắng của hắn dính sát vào lưng, bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Hắn nói mình phải đi ra ngoài một chút.
Ta nhìn cái bọc trong tay hắn, đoán rằng hắn muốn tìm nơi để rửa mặt thay quần áo.
Hắn vừa rời đi, ngay lập tức đã có người đuổi theo.
Ta nghĩ về những hộ vệ ăn mặc như mấy kẻ lưu manh kia, ta chợt nhận ra rằng, Bùi Tiềm cũng không phải chỉ đơn thuần là một công tử thế gia.
Có lẽ hắn lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng chuyện thế sự hắn cũng nắm rất rõ ràng.
Hắn không chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh.
Ta ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, nhìn những người đó vớt miếng thịt bỏ vào nồi nước sôi, chờ thịt được luộc chín, lại cho thêm mấy loại nấm linh tinh vào trong nồi, đến khi mọi thứ đã chín, lại đổ thêm muối ăn hấp thành bánh, cũng coi như là mỹ thực chốn rừng núi hoang vu này.
Ta bưng bát ngồi chồm hổm chờ bên cạnh, Bùi Tiềm vẫn chưa quay lại, còn phải chờ hắn mới được ăn cơm.
Bọn họ hẳn là được Bùi Tiềm phân phó từ trước, nên cũng không hỏi gì ta mấy.
Chỉ là trời sinh tính tò mò, bọn họ nhìn ta, lại thấy ta cười tủm tìm không nói lời nào, có người hỏi ta mấy tuổi? Gốc là làm nghề gì? Có công phu hay không?
“Mười sáu, biết một chút quyền cước công phu, vốn làm thương nhân đi theo thương đội. Đừng nhìn tuổi tác ta nhỏ, sức lực nhất định không hề kém cạnh các huynh.”
Ta lại nghe bọn họ tán gẫu mấy câu chuyện phiếm, nhưng họ tuyệt nhiên không đề cập gì đến Bùi gia hay Bùi Tiềm.
Đây là phẩm chất của những thị vệ mà thế gia dày công tu dưỡng bên mình, chỉ là không biết những người hôm nay Bùi Tiềm mang theo, là toàn bộ người của hắn hay chỉ mới một phần.
Ta cũng không hỏi nhiều, nghĩ xem khi nào Bùi Tiềm mới quay trở lại, ta đã đói bụng lắm rồi.
Khi Bùi Tiềm trở lại, tóc hắn rối tung, vẫn còn chưa khô hoàn toàn.
“Mang theo cơm, ăn cùng ta ở trên xe ngựa đi!”
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, ta cho rằng hắn đang nói chuyện với ta.
Trong xe ngựa thực sự rất rộng rãi, đem chiếc bàn nhỏ kia thu gọn lại còn có thể đủ chỗ cho hai người ngủ.
Hắn nhìn đồ ăn nóng hổi trong bát thì nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục cầm lấy chiếc đũa chậm rãi ăn.
Ta ăn rất nhanh, một chén rất nhanh đã thấy đáy, ta lại lấy thêm một chén nữa. Hắn nhìn đi nhìn lại chiếc bát còn lại một nửa của mình, lại nhìn đi nhìn lại chiếc bát của ta.
“Ngươi là một nữ lang, còn có thể ăn như vậy sao?” Là thật sự ngờ vực trong lòng.
Hắn sống hơn hai mươi bốn năm qua, hẳn là chưa từng gặp qua nữ lang nào có sức ăn như vậy?
13.
Ta nhanh chóng ăn thêm một chén nữa, xem như dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của hắn.
Cơm nước xong hắn muốn uống trà, uống trà xong lại muốn đi dạo vài vòng.
Trước khi ngủ, còn muốn đọc sách.
Ta quấn chăn ngồi tựa vào xe ngựa, vầng trăng chỉ còn lại một nửa đọng ở phía chân trời, những người còn lại hoặc ngồi hoặc nằm vây quanh xe ngựa.
Tất cả số tiền mang theo đều ở trong cỗ xe ngựa này, hắn lại là chủ nhân của xe ngựa, tất nhiên là quan trọng.
Ta nghe tiếng hắn lật một trang sách, sau đó lại lật sang trang khác, không nhanh không chậm.
“Công tử nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải gấp rút lên đường.” Ta nhẹ giọng nói.
Một lúc sau, đèn trong xe vụt tắt, đoán chừng là hắn đã ngủ.
“Nếu ngươi muốn thì vào trong xe ngủ đi!”
Rất lâu, lâu đến mức ta gần như ngủ quên, hắn đột nhiên nói, có vẻ là đang ngái ngủ, thanh âm có chút trầm khàn.
Ta tất nhiên là một ngàn một vạn lần muốn rồi, trong xe được lót thảm, lại có gối đầu, nằm ngủ tất nhiên là thoải mái hơn.
“Cái đó, đắc tội rồi.”
Ta cởi giày bước vào xe ngựa, hắn tựa vào một bên nằm ngửa, hai tay ngay ngắn đặt trước ngực.
Bên cạnh còn đặt một cái gối đầu, ta quấn chăn, nghiêng người nằm xuống, thở ra một hơi, thật thoải mái nha!
“Ngươi quả thật không giống với người khác.”
Hắn thấp giọng nói.
“Đúng vậy! Suy cho cùng ta cũng không thực sự được coi là một nữ lang thế gia mà! Những nữ lang mà ngươi gặp qua ước chừng chỉ giới hạn trong bạn thân hay họ hàng. Chỉ cần ra ngoài ngươi sẽ biết, nữ lang trên thế gian này không phải ai cũng giống nhau.”
Nữ lang thế gia chân chính tuyệt đối sẽ không cùng nằm chung với nam tử trong xe, bởi vì các nàng để ý đến thanh danh của chính mình và gia tộc hơn, cho dù là nam tử mà các nàng cực kỳ thích, cũng sẽ nhất quyết không làm như vậy.
“Ngươi yên tâm ngủ đi! Không cần nghĩ tới mấy thứ thanh danh linh tinh gì đâu, nếu người ngoài biết ta và ngươi ngủ cùng một chỗ, dĩ nhiên sẽ nói là ta chiếm tiện nghi của ngươi.”
Ta ngáp một cái, mơ mơ màng màng thiếp đi.
“Đúng vậy, đúng là ngươi chiếm tiện nghi của ta, nhưng ta lại không cảm thấy thiệt thòi một chút nào…”
Không biết lời này là ta ngủ mơ hay là do chính hắn nói.
Nửa đêm, bên ngoài xe có động tĩnh, ta tỉnh, Bùi Tiềm cũng tỉnh.
Thế đạo không an ổn, vừa mới ra khỏi thành, liền bị theo dõi.
Trong xe tối om, ta nằm sát Bùi Tiềm, hắn đặt ngón trỏ ở trên môi, ta hiểu được ý của hắn, không cho ta nói chuyện.
Hiện giờ kẻ trộm hay thổ phỉ cũng không khác nhau là mấy, đều là đến vì tiền bạc.
Ta gật đầu, khẽ đẩy màn xe, hộ vệ đã vây quanh xe ngựa. Không có nhiều người tới, ước chừng tầm năm sáu mươi người, vì bầu trời tối đen nên không thể thấy rõ y phục của bọn họ, cũng không thể nhìn rõ vũ khí họ mang theo.
Nhưng những hộ vệ không hề hoảng sợ, đúng là có thể làm nên trò trống mà.
Rất nhiều người nghèo không thể chịu đựng được nữa, liền lên núi làm thổ phỉ. Bọn họ không quan tâm đến tính mạng mà chỉ muốn tìm miếng ăn.
Ta muốn đi ra ngoài, Bùi Tiềm không cho phép.
Hắn nhẹ nhàng túm lấy cổ tay áo ta, ta quay đầu lại nhìn hắn, tóc hắn còn đang rối loạn, ánh trăng chiếu xuống, là vẻ tuấn tú không nói thành lời.
Vì sao lúc trước ta lại cảm thấy Viên Thận đẹp hơn hắn nhỉ?
“Ta ra ngoài xem mọi chuyện có ổn không.” Ta nhẹ nhàng nói với hắn.
“Ngươi đừng đi, để ta ra ngoài xem.”
“Không được, ngươi hiểu rõ an nguy của ngươi quan trọng thế nào, nếu ngươi có chuyện gì bất trắc, ta phải tội đáng ch.et cũng không có gì chối cãi.”
Ta kéo nhẹ, góc áo theo tay hắn tuột ra ngoài.
14.
Ta nhìn đám người vây một vòng bên ngoài, có già có trẻ, thứ cầm trong tay đều là dao phay, cái rìu, cái cuốc, ai cũng mang dáng vẻ xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi.
Nếu không phải vì quá đói, tại sao người tốt lại phải đi làm thổ phỉ?
Chính là bị thế đạo bức bách mà thôi!
Ta vào xe ngựa, mở bọc đồ của mình, bên trong có hơn mười cái bánh hấp.
“Ngươi có thể nói với mấy vị huynh đài một tiếng không? Lấy thêm mấy chiếc bánh hấp còn thừa lại ra, ngày mai đến thị trấn, ta lại chạy đi mua thêm.”
Đôi mắt hắn nhìn ta, sâu thẳm lại chuyên chú.
“Thế đạo loạn như vậy, cũng còn rất nhiều người như vậy, ngươi có thể cứu được bao nhiêu? Bảo vệ được mấy người?”
“Nếu thực sự cùng đường bí lối, ngay cả bản thân ta cũng không cứu được, càng không nói tới chuyện cứu người khác.”
“Chỉ là hiện giờ những người này đang ở trước mắt ta, ta không đành lòng.”
“Có lẽ hôm nay ăn được mấy cái bánh này, không quá mấy ngày bọn họ có thể ch.et vì đói, nhưng mà ngay lúc này, ta đã tận lực, chỉ làm chuyện trước mắt có thể làm, những gì ta có thể làm vào lúc này chỉ có như vậy.”
Đây là lời nói từ sâu trong lòng ta, ta không phải Bồ Tát, không thể phổ độ chúng sinh, nhưng hôm nay cứ như vậy mà nhìn bọn họ ch.et, lòng ta lại không thể an ổn.
Điều này cũng chẳng liên quan đến việc có lòng thiện lương hay không, ta không cố gắng cứu bọn họ, ta chỉ cố gắng làm cho tâm mình nhẹ nhõm.
“A Đại, mang bánh hấp còn thừa lấy ra đi.”
Hắn cao giọng kêu, ban đêm ở đây tĩnh lặng như vậy, thanh âm của hắn lại bình tĩnh, tạo cho người ta cảm giác an tâm không thể giải thích được.
Ta nhảy xuống xe ngựa, đem bánh hấp trong lồng ngực mang ra.
"Chúng ta đã lấy hết lương thực mang theo bên mình, bọn họ đều là hộ vệ có võ công, trong tình trạng này, làm sao các ngươi có thể đánh lại bọn hắn? Cầm lấy lương thực này đi, ước chừng còn có thể trụ thêm được mấy ngày."
Ta không thể nói gì để khuyên bọn họ, sau này hãy sống sao cho tốt, hay dừng việc cướp bóc lại.
Nếu bọn họ có thể sống tốt, tất nhiên đã không đi tới bước này.
Khi chúng ta không thể đồng cảm với người khác, vậy lấy tư cách gì để khuyên người khác phải thiện lương?
Ai cũng biết, còn sống mới là quan trọng.
Bùi Tiềm và những người khác chuẩn bị kỹ lưỡng hơn ta rất nhiều. Bọn họ tiếp nhận bánh hấp rồi từ từ biến mất vào khoảng không.
“A phụ, ta muốn ăn một miếng.” Là một đứa nhỏ, trong giọng nói còn mang theo tiếng nuốt nước miếng.
“Giữ lại rồi chia ra ăn dần cũng không muộn.” Giọng nói của nam tử yếu ớt, không biết là đã nhịn đói mấy ngày.
Thế là ta lại quay về xe ngựa nằm.
Ta nằm ngửa mặt, hai tay gối ở sau đầu, đôi mắt mặc dù nhắm lại nhưng không hề buồn ngủ.
Chúng ta rời thành được bao xa? Đã có bách tính đi làm thổ phỉ, thiên tai nhân họa*, ai có thể tránh được?
*thiên tai nhân họa là thiên tai và thảm họa do con người tạo nên
“Công tử, thế đạo này còn bất ổn hơn so với trong tưởng tượng của ta.”
“Nếu thật sự có một ngày loạn thế tranh hùng*, ngươi định thế nào?”
*giành thế chủ động
“Thiên hạ đại loạn, làm gì có ai không lo lấy thân mình? Chỉ là ta không muốn nghĩ xa như vậy, tính toán mỗi một bước đi trước mắt cho thật tốt, về phần có thể đi đâu, bất luận lúc đó có chuyện gì xảy ra, ta cũng đều vui vẻ chấp nhận.”
Hắn trở mình, ta biết hắn đang nhìn ta, cũng không muốn mở mắt.
“Ngươi thực sự không giống nữ lang một chút nào.”
“Bình thường dáng người ta cao lớn thô kệch lắm sao?” Ta đùa với hắn.
“Không liên quan đến diện mạo, ngươi gan dạ sáng suốt, tính tình cũng không giống. Ta thấy những nữ lang bên cạnh đều là thân mặc áo gấm đầu đeo trâm ngọc, cách ăn mặc mỗi ngày đều khác nhau, nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi như vậy."
“Ta không thích như vậy sao? Chỉ là nhà ta nghèo, ta chỉ có một tấm vải gấm được mua từ mấy năm trước, đồ trang sức duy nhất có giá trị là một cái vòng tay bằng vàng, nhưng lại rỗng ruột.”
“Ta chưa từng nghe tới, Thôi thị lại sống trong cảnh khốn cùng như vậy.”
“Nhà của ta chỉ là nhánh bên, phải dựa vào ruộng đất mà sống, a mẫu chưa từng bỏ đói chúng ta, dĩ nhiên là rất giỏi.”
“Viên gia Lục nương cùng từng tới tìm ta, cách nói chuyện mặc dù khiến người ta vô cùng cáu giận, nhưng có một vài lời nàng nói cũng không sai. Nếu không phải nhánh bên của Thôi gia không có nữ lang tuổi tác phù hợp, dù thế nào cũng không tới lượt ta gả cho ngươi.”
“Gia thế nhà ta quả thật không đủ để xứng đôi với công tử, ngươi muốn từ hôn, ta cũng không có lời nào để nói.”