Ly Nô - Bồ Tát Man

Chương 22



Tạ Ải Ngọc không ra khỏi cửa, ở trong phòng cả ngày.

Y suy tư hồi lâu, vào khoảnh khắc cuối cùng y cũng hiểu được, tình cảm của mình dành cho "em trai" Tạ Yểu không còn là sự trêu đùa nhất thời như trước kia nữa, mà nó đã dần biến thành một loại dục vọng kỳ dị.

Tuy Tạ Yểu và y không có quan hệ huyết thống, nhưng loại dục vọng này cũng khiến y mang cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Nhưng bản tính y vốn phản nghịch, cái xấu đã ăn sâu vào trong cốt tủy, nên y cảm thấy điều đó cũng chẳng có gì đáng kể.

Nếu Tạ Yểu ở đây, chắc hẳn trong lòng sẽ vô cùng kinh hãi, cảm thấy y và cha ruột của y không có điểm gì giống nhau dù chỉ một chút.

Y nhìn chằm chằm vào ngọn nến lung lay hồi lâu, cuối cùng giơ tay che lấy ánh nến, nhẹ nhàng thổi tắt nó.

Căn phòng lập tức tối đen, y ngân nga một giai điệu không tên, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút.

Vài ngày sau, Tạ Yểu đang cắt tỉa hoa cỏ trong sân, y lại đến thăm.

Tạ Ải Ngọc vấn mái tóc dài lên, cài một cây trâm gỗ, từ xa cậu đã nhìn thấy, cảm giác rất quen thuộc, đến khi lại gần mới nhận ra đó là cây trâm gỗ cậu đã tặng cho Tạ Ải Ngọc. Cậu dừng tay lại, cầm kéo trong tay, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Ải Ngọc, nói với vẻ khá hằn học: "Huynh lại đến đây làm gì? Đừng có say xỉn rồi phát điên, ở đây không có ai cho huynh cắn đâu."

Tạ Ải Ngọc cười nói: "Thù dai thật đấy, không phải đã để em đá trả lại rồi sao?"

Một cú đó đá rất mạnh, hiển nhiên cậu đã tích tụ oán hận từ lâu.

Tạ Ải Ngọc vừa nhắc đến chuyện này, Tạ Yểu liền nhớ lại cảm giác sảng khoái sau khi cơn giận qua đi — Cậu đã muốn đá Tạ Ải Ngọc một cú thật mạnh từ lâu rồi.

Nhưng cú đá đó không thể so sánh với những gì Tạ Ải Ngọc đã làm với cậu đêm hôm ấy. Thế là cậu lại tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ, không để tâm đến câu nói mang ý cầu hòa của y, lạnh nhạt nói: "Cú đá đó tính cho chuyện khác. Mới sáng tinh mơ đã chọc ta, không đá huynh thì đá ai?"

Bên hông y vẫn còn vết bầm tím hình dấu chân, là Tạ Yểu đá, cho đến bây giờ vẫn chưa tan, có thể thấy cậu đã dùng lực mạnh đến mức nào.

Tuyết Ly không biết đã trở về từ lúc nào, nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tường son đỏ, lại làm cho bản thân dính đầy bùn đất, thấy Tạ Ải Ngọc đến, thế là nhảy nhót chạy qua, đạp một chân lên ủng của y, để lại một dấu chân hình hoa mai, sau đó lả lướt rời đi.

Y cúi xuống lau dấu chân đó đi, khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhưng khi y nhìn thoáng qua Tạ Yểu, y lại cười thầm, khiến Tạ Yểu lòng mang nghi ngờ y lại đang mưu tính ý đồ gì xấu, liền dịch vài bước, tránh xa y một chút.

Người đang mưu tính ý đồ xấu quả thật không có ý tốt gì khi đến đây, dùng ngón cái quệt lên mặt cậu, trên khuôn mặt trắng trẻo liền có thêm một vệt màu đất. Cậu giơ tay lau một phen, cây kéo trong tay kêu cạch cạch, như một lời cảnh báo, mà Tạ Ải Ngọc kịp thời rút tay về, lộ ra nụ cười tinh nghịch.

"Tuyết Ly chạy mất rồi, tất nhiên phải bắt một người bù lại cú này chứ, em nói có đúng không?" Tạ Ải Ngọc từ tốn nói: "Đừng chơi xấu nha, Yểu Yểu."

Tạ Yểu phản bác: "Ta chơi xấu gì chứ, huynh đừng có vu khống ta."

Tạ Ải Ngọc nói: "Được, là ta vu khống em, là ta chơi xấu."

Hôm nay Tạ Ải Ngọc cứ như uống nhầm thuốc vậy, cậu lại lặng lẽ tránh xa thêm một chút, trong lòng cậu bỗng nổi lên mối nghi ngờ, luôn cảm thấy y không có ý tốt.

Thái độ này thực sự rất khác thường, khác hẳn với sự thân thiết thường ngày, khiến Tạ Yểu cảm thấy bực bội khó chịu vô cớ.

Tạ Ải Ngọc lại không nói lý do tại sao, nên cậu cũng chẳng còn tâm trạng hỏi nữa — Muốn nói hay không thì tùy, ta cũng chẳng quan tâm. Cậu nghĩ.

Thế là cậu lại cầm cán kéo, mở ra đóng vào kêu cạch cạch, nhìn chằm chằm vào phần đầu nhòn nhọn, rất muốn cắt rách miệng Tạ Ải Ngọc.

Cậu quay người định đi, Tuyết Ly thấy vậy, muốn nhào vào cậu, nhưng bị Tạ Ải Ngọc chặn lại. Tạ Ải Ngọc cười với Tuyết Ly, dùng chân đẩy nó ra xa, còn lén giẫm lên chóp đuôi nó một cái, khiến Tuyết Ly tức giận kêu meo meo, liên tục khè y.

Tạ Yểu nhíu mày nói: "Huynh bắt nạt Tuyết Ly làm gì? Ta chỉ về phòng cất cái kéo thôi, có phải là không quay lại đâu. Nợ nần còn chưa tính xong, huynh tưởng một cú đá là xong chuyện rồi hả?"

Nói xong, cậu đẩy cánh tay đang chặn trước mặt ra, về phòng cất kéo, chẳng mấy chốc đã quay ra.

Tạ Ải Ngọc đang trêu chọc Tuyết Ly trong sân, thấy Tạ Yểu ra ngoài, nhất thời không để ý, bị Tuyết Ly cào cho một vuốt. Tạ Yểu tặc lưỡi, trách mắng: "Tuyết Ly, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có cào y!"

Tuyết Ly làm như cái gì cũng không nghe thấy, cào xong một vuốt này, lại lẻn ra khỏi cổng.

Tạ Yểu thở dài, bảo Tạ Ải Ngọc vào nhà.

Trong sân, cây bạch quả bỗng nhiên bị gió thổi qua, rụng rất nhiều lá, xào xạc rơi xuống, vàng rực đầy đất.

Tạ Ải Ngọc đứng dưới tàng cây, mím môi mỉm cười, trên người cũng phủ đầy lá bạch quả.

Nhưng khi Tạ Yểu nhìn thấy nụ cười của y, lại cảm thấy hoảng hốt vô cớ.

*

Trong nhà khá bừa bộn, đêm qua Tạ Yểu lật xem sách vở, căn phòng nho nhỏ chất đầy sách và thoại bản. Cậu dọn ra một chỗ trống, để Tạ Ải Ngọc ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh, liên tục nhìn vết cào trên mu bàn tay y.

Vết cào không sâu, chỉ là vài vết mờ nhạt, làm xước qua lớp da bên ngoài một chút, rỉ ra chút máu.

Tạ Yểu trách: "Huynh rõ ràng biết Tuyết Ly ghét mình, vậy mà cứ cố tình chọc nó, không cào huynh thì cào ai."

Tạ Ải Ngọc mím môi không nói gì, chỉ đột ngột nắm lấy tay cậu, nắm chặt, đan mười ngón tay vào nhau.

Tạ Yểu kinh hãi, như thể bị nóng phỏng tay, vội vàng ném tay ra, tức giận nói: "...Huynh lúc nào cũng kỳ cục như vậy!"

Tạ Ải Ngọc bị cậu ném ra, nhẹ nhàng bảo: "Yểu Yểu, ta chỉ muốn nắm tay em... cũng muốn hôn em."

Tạ Ải Ngọc không quan tâm đến những điều đó, y nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt Tạ Yểu, đúng như y đã phỏng đoán.

Kinh hãi vì y là đoạn tụ, cũng kinh hãi vì y thế mà lại coi thường luân thường đạo lý, không có chút xấu hổ nào — Dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa họ vẫn là anh em như cũ.

Có huynh trưởng nhà ai, lại mang những tâm tư như vậy đối với em trai chứ?!

Gò má Tạ Yểu dần ửng đỏ lên, ngực phập phồng không ngừng, cố gắng hết sức làm dịu sóng gió kinh hoàng trong lòng, nhưng lại phát hiện mình không tài nào bình tĩnh lại được, muốn lập tức chạy ra ngoài, muốn gọi những thị nữ hay tôi tớ trong sân, cho dù là Truy Vân hay Sơn Hạc cũng được — Nhưng cậu quên mất, vào buổi trưa, sân của cậu từ trước đến nay chưa từng giữ người ở lại.

Tạ Ải Ngọc nắm lấy tay áo cậu, thuận thế để lòng bàn tay dán lên cổ tay cậu, cuối cùng cũng bộc lộ bản chất xấu xa của mình.

Y cười khẽ nói: "Yểu Yểu, ta cũng mới phát hiện ra mình lại có những tâm tư trái đạo đức như vậy. Nhưng mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ... nếu em biết được tâm tư của ta, em sẽ bày ra biểu cảm như thế nào đây." Âm điệu bỗng dưng cao lên, dường như rất thích thú, "Bộ dạng của em bây giờ, với những gì ta tưởng tượng... Giống nhau như đúc."

"Lúc trước em nói rất đúng, trước kia... ta quả thật từng coi em như một bé mèo con mà đùa giỡn, em cũng nhận ra được đúng không, ta và Lý Chiêu chẳng giống nhau chút nào. Ta thậm chí là kẻ phản nghịch trời sinh, chỉ biết lo cho bản thân, người khác chẳng liên quan gì đến ta, nếu chọc giận ta, bọn họ nghĩ họ là cái thá gì?"

"Ta đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, sau đó ta mới hiểu ra — Những kẻ không thể đem lại lợi ích cho ta, thì chỉ là đá kê chân mà thôi."

"Nhưng em khác bọn họ, Yểu Yểu." Ngữ điệu y đột nhiên dịu dàng trở lại, kéo Tạ Yểu vào lòng, "Em và bọn họ không giống nhau, em là đặc biệt nhất. Em là ly miêu giả, ta là ly miêu thật... Nhưng cho dù đã trải qua chuyện gì, lại có bao nhiêu chuyện trời xui đất khiến nào, bây giờ em chẳng phải đã về đây rồi sao?"

Bàn tay đó cứ như một chiếc kìm sắt, rõ ràng đang nắm chặt lấy cổ tay cậu, nhưng Tạ Yểu lại cảm thấy Tạ Ải Ngọc như đang bóp chặt cổ họng cậu, khiến cậu hít thở không thông.

"Ta là thiếu gia giả, em là thiếu gia thật." Tạ Ải Ngọc khẽ thở dài bên tai cậu: "Chẳng phải chúng ta mới là trời sinh một đôi hay sao? Cái gọi là đạo đức hay trái đạo đức, luân thường đạo lý gì đó, đối với chúng ta cũng chỉ là hư danh. Đừng nói ta điên cuồng..."

"Ta đã sớm điên rồi! Ta đã muốn kéo em cùng điên với ta từ lâu rồi!"

Y cắn vào đầu tai Tạ Yểu, cười khẽ, ngực kề sát vào lưng Tạ Yểu.

Như thể vẫn đang ở đêm đó, giống như lúc y kề sát vào Tạ Yểu đi vào giấc ngủ vậy.

___

Lời tác giả: Rốt cuộc tôi cũng viết đến đoạn này! Ha ha! (ruồi bọ xoa tay)

Trà xanh hắc liên hoa, trên thực tế còn mang thuộc tính ẩn khùng loz!

Tuy rằng qua đoạn thời gian này, y phải dỗ bé mèo rất lâu.

Tôi thật sự không muốn viết cưỡng chế ái, hai đứa còn chưa nhược quán* đâu... (nhỏ giọng)

(Nhược quán*: 20 tuổi.)

Cát muốn nói: Đọc truyện hiện đại phải đợi công thụ qua 18 tuổi. Giờ đọc cổ đại còn lâu hơn, phải qua 20!!!!
— QUẢNG CÁO —