Thời gian như bóng câu qua khe cửa, trong nháy mắt, hai người đã tốt nghiệp Thái Học được ba năm.
Ba năm trước đây, Trần Trác Quang đỗ Trạng nguyên, tuổi còn trẻ mà đã được bổ nhiệm vào Nội Các. Hắn không cầu phong thưởng, mà chỉ xin hoàng đế ban hôn ước, bằng lòng làm một phò mã có danh không có quyền, chỉ để cưới được cô nương mình thương.
Tạ Ải Ngọc vốn cũng giống như Trần Trác Quang, nhưng y không có ý làm quan, chỉ lấy danh hiệu Trạng nguyên mà thôi, phong thưởng cũng một mực không cần. Lưu Viễn Đàn muốn giữ y ở lại Thái Học làm tiên sinh, nhưng y cũng từ chối.
Tạ Yểu không muốn trở về Tạ phủ, nên đã nói với Lưu Viễn Đàn rằng cậu muốn ở lại Thái Học làm tiên sinh dạy học.
Dù thứ tự của cậu không bằng Tạ Ải Ngọc, nhưng cũng cầm cờ đi trước. Lưu Viễn Đàn rất vui mừng, dặn dò cậu sang xuân năm sau hẵng trở lại kinh thành. Cha mẹ ở nhà chắc chắn không nỡ để cậu ở lại kinh thành lâu dài, nên cần phải bàn bạc kỹ với cha mẹ về vấn đề này. Tạ Yểu cười nhẹ, nói với tiên sinh rằng ngài cứ yên tâm.
Thế là trước khi họ lên đường, Lưu Viễn Đàn còn mời họ đến uống rượu.
Rượu nhạt, thức ăn chay, chỉ là một bữa tiệc nhỏ. Hai người từ biệt tiên sinh, trở về Đông Lâm.
Việc đầu tiên Tạ Ải Ngọc làm khi về đến Đông Lâm là độc lập môn hộ. Lúc đó y đã 19 tuổi, sang năm sẽ đến tuổi nhược quán, chỉ sớm hơn một năm. Tạ Trung Đình cũng không quản y, nên đã thuận theo ý muốn của y, để y ra ở riêng.
Tạ Ải Ngọc liền lấy số tiền tích góp nhiều năm, cùng Tưởng Đức Thừa đi làm ăn buôn bán. Tạ Yểu mỗi ngày đều nhàn nhã trong phủ, nhớ đến số tiền mình tích góp được, khẽ cắn môi, thuê một cửa hàng nhỏ và một quán rượu không lớn, bắt đầu làm ăn nhỏ, đợi đến mùa xuân năm sau, khi cậu đi đến kinh thành sẽ giao cửa hàng cho thủ hạ quản lý, còn mình rảnh tay làm ông chủ.
Nhưng vào năm hai người 20 tuổi, đầu xuân mới trôi qua không lâu, vạn vật chưa kịp sinh sôi, ngược lại thường có tuyết rơi lác đác, đợt rét tháng ba ùa đến. Bệnh tình của Tạ Vanh ngày càng trở nên tồi tệ hơn, cơ thể dần gầy yếu đi, toàn thân luôn toát lên vẻ u ám như sắp chết.
Tạ Yểu vốn định đến tháng ba sẽ trở lại kinh thành, tới Thái Học nhậm chức, nhưng giờ đây với tình trạng bệnh tật của Tạ Vanh, thực sự không thể rời đi được, liền truyền tin cho Lưu Viễn Đàn, nói rằng chờ tới khi tổ phụ khỏe lại sẽ đến nhậm chức. Lưu Viễn Đàn thông cảm cho cậu, bảo cậu cứ yên tâm ở nhà làm bạn với tổ phụ, những việc khác không cần lo lắng, đợi khi thân thể tổ phụ an khang rồi đến nhậm chức cũng không muộn.
Thế là Tạ Yểu ở lại Đông Lâm.
Có lẽ do biết mình sắp chết, Tạ Vanh hiếm khi tỏ ra đặc biệt ôn hòa, những nếp nhăn trên mặt ông cụ giãn ra lỏng lẻo, khi gặp Tạ Ải Ngọc hoặc Tạ Yểu đều cười, trông như cố ép mặt mình thành một bông hoa dúm dó.
Tạ Yểu không thích ông cụ, nhưng cũng mỉm cười với ông, không nói gì nhiều.
Tạ Trung Đình luôn muốn nhân lúc ông cụ đang mềm lòng, để ông cụ đồng ý đón tiểu nương bên ngoài vào phủ, nhưng Tạ Vanh vẫn cứng rắn không chịu đồng ý như cũ, nói rằng đến chết ông cụ cũng không cho ông ta đưa cái người xuất thân lầu xanh vào làm thiếp Tạ phủ.
Tạ Trung Đình không gặp được Lâm Vân Tình, cả hai bên đều không thuyết phục được, nên không hỏi nữa.
Không biết có phải vì đứa con riêng kia bằng tuổi với Tạ Xuân Kỳ hay không, mà Tạ Xuân Kỳ bỗng thay đổi tính cách ngông cuồng ương ngạnh ngày trước, như thể sợ rằng khi đứa con riêng đó về Tạ phủ, nó sẽ mất đi địa vị vậy.
Nó giả vờ ngoan ngoãn đến mức buồn bực, đọc sách cũng không vào, chẳng mấy ngày sau đã lộ nguyên hình, lại trở thành kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Tạ Ải Ngọc lười quản nó, đợi khi đứa con riêng kia thực sự trở về, nếu Tạ Xuân Kỳ vẫn còn mang bộ dạng này, hơn phân nửa không còn cách nào cứu vãn.
Đợt rét tháng ba này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Tạ Vanh qua đời khi tuyết xuân vừa tan.
Trước lúc Tạ Vanh ra đi, ông đã triệu cả nhà đến bên mình.
Ông cụ hồi quang phản chiếu, lúc nói chuyện giọng không còn run rẩy nữa. Sau khi nói xong di chúc, ông đã trút hơi thở cuối cùng. Cả nhà ai ai cũng gào khóc, chỉ có Tạ Yểu và Tạ Ải Ngọc cúi đầu, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
Tạ Ải Ngọc trở thành tiểu Hầu gia hàng thật giá thật, cũng nhận được phần lớn gia sản trong nhà, trừ phần do Tạ Trung Đình nắm giữ, y không được chia.
Gia sản này là do Tạ Vanh dốc sức tạo dựng nên, ông cụ đã già nhưng chưa mất, nên chỉ giao công việc kinh doanh trong nhà cho Tạ Trung Đình quản lý. Giờ đây ông cụ thực sự đã ra đi, khi phân chia gia sản, trong bốn người Tạ Ải Ngọc nhận được nhiều nhất.
Tạ Xuân Kỳ còn nhỏ tuổi, những cửa hàng được phân chia sẽ do Lâm Vân Tình giúp đỡ quản lý, đợi đến khi nó nhược quán rồi mới giao lại. Nhưng Lâm Vân Tình không biết quản lý cửa hàng, thế nên phần của nó cũng được giao cho Tạ Ải Ngọc.
Mặc dù Tạ Yểu không có hứng thú với kinh doanh, nhưng cửa hàng vẫn cần phải có, chỉ việc tìm người quản lý là được, nắm trong tay mình mới an tâm nhất.
Tang lễ được tổ chức đơn giản, chỉ thông báo cho bà con bạn bè thân thiết, đây là lời dặn dò của Tạ Vanh. Vì vậy, chỉ có vài người họ hàng dòng bên đến viếng. Tạ Trung Đình sắc mặt không tốt, bọn họ cũng biết ý né tránh, không dám nói nhiều với ông ta, lủi thủi đi tìm Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc và Tạ Yểu quỳ trong linh đường, đối diện với bài vị đen nhánh lạnh lẽo như băng, cúi đầu rũ mắt, lặng lẽ ném tiền giấy vào chậu than.
Những người đó nhìn bóng lưng hai người, cuối cùng cũng không dám bước vào linh đường.
Khổng Kham và Tưởng Đức Thừa cùng đến viếng, đợi cho đến khi tiền giấy cháy hết, cũng không nói chuyện với hai người họ, đã nhanh chóng rời khỏi linh đường.
Bảy ngày sau, Tạ Yểu và vài người khác rời khỏi Tạ phủ rộng lớn này.
Lưu Viễn Đàn biết chuyện từ Khổng Kham, không khỏi an ủi Tạ Yểu vài câu trong thư. Nhưng Tạ Yểu không cảm thấy đau buồn, cậu không ở chung với Tạ Vanh nhiều, cũng không thích ông cụ, nên trong thư hồi âm chỉ nói rằng sinh tử có mệnh, đây là điều không thể tránh khỏi.
Ngày cậu trở về kinh thành cứ bị hoãn đi hoãn lại mãi, như thể đây là một con đường vô tận, không thể đi đến cuối cùng, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Trong nháy mắt, cậu đã 22 tuổi rồi.
*
Giữ đạo hiếu ba năm, tang kỳ còn chưa đủ, Tạ Trung Đình đã vội vàng nâng tiểu nương vào phủ.
Tạ Ải Ngọc đang bận rộn quản lý chuyện kinh doanh và cửa hàng, nghe tin tức này không khỏi cười lạnh, buông sổ sách xuống, gọi hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đi đến Tạ phủ.
Từ trước đến nay y vốn là người biết lễ nghĩa, nhưng lúc này lại cho xe ngựa chặn trước cổng Tạ phủ, khiến kiệu hoa không thể vào được cửa, làm cho tiểu nương trên kiệu lo lắng đến mức ló đầu ra, khăn trùm đầu bị gió thổi bay mất.
Xe ngựa không di chuyển, Tạ Ải Ngọc đứng trước cổng Tạ phủ, cười với vị tiểu nương kia.
Trên đường người đến kẻ đi, kiệu hoa dừng trước cổng Tạ phủ lại không vào được, khiến nhiều người dừng chân đứng xem.
Tang lễ của Tạ Vanh được tổ chức đơn giản, nhiều người không biết Tạ lão gia tử đã qua đời, nên cũng không biết rằng vị tiểu nương trên kiệu hoa này, là do Tạ Trung Đình bất chấp không màng ba năm đạo hiếu nâng vào phủ.
Tạ Ải Ngọc đẩy đẩy Truy Vân, ngay lập tức cậu ta mở miệng gào lên: "Hu hu hu.... Lão thái gia mới đi chưa được bao lâu, thời gian giữ đạo hiếu còn chưa qua, vậy mà lão gia đã muốn đưa tiểu nương lai lịch không rõ này, nuôi bên ngoài không biết đã bao lâu nâng vào phủ, đúng là tạo nghiệt! Phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, có nhà không thể về, chỉ có thể ở tạm trong phủ của đại thiếu gia, thật quá đáng thương!"
Cậu ta vừa kêu vừa khóc, làm loạn đến mức khiến tiểu nương kia cuống quít rút vào trong kiệu hoa, không dám thò đầu ra ngoài, người bên ngoài chỉ trỏ vào kiệu hoa, xì xào bàn tán.
Tạ Ải Ngọc xoa xoa khóe mắt, vắt ra hai giọt nước mắt, giọng nói không lớn, nhưng từng chữ như đâm vào tim ả đàn bà kia: "Ta không biết ngươi đang tính toán điều gì, hiếu kỳ của tổ phụ ta còn chưa đủ ba năm, thế mà ngươi lại dám cầu xin phụ thân ta nâng ngươi vào phủ ngay lúc này. Tạ gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa! Trước đây ngươi ở bên ngoài, chắc hẳn cũng không ít lần thì thầm bên gối với phụ thân, nếu không làm sao ông ấy lại mê muội hoa mắt ù tai như thế, đến mức muốn đưa ngươi và đứa con rơi con rớt đáng xấu hổ kia vào nhà ngay lúc này!"
Y không cần mặt mũi, nhưng Tạ Trung Đình thì cần. Lời này vừa ra khỏi miệng, Tạ Trung Đình vốn đang ngồi trên lưng ngựa lập tức xoay người nhảy xuống, tát y một cái.
Trên gương mặt trắng nõn của Tạ Ải Ngọc lập tức hiện lên vết tay đỏ ửng, y mở to đôi mắt phượng, không thể tin được mà nói: "Cha, cha thật sự đã bị bà ta mê hoặc đến mức không còn biết nhân luân lẽ thường nữa sao?!"
Sự kiện hoang đường nâng thiếp vào cửa này, đã lan truyền khắp Đông Lâm.
Tạ Trung Đình bất chấp thời gian để tang chưa hết, muốn nâng thiếp vào phủ, bị con trai ngăn cản, còn thẹn quá hóa giận mà tát con trai một cái.
Chuyện này trở thành đề tài trà dư tửu hậu. Mọi người đều mắng chửi ông ta, nói rằng ông ta không cần mặt mũi, thời gian giữ đạo hiếu chưa hết đã nâng thiếp vào cửa. Nâng vào thì thôi, khi bị con trai ngăn cản còn thẹn quá thành giận, cuối cùng không chịu nổi cảnh người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, lại còn vứt bỏ tiểu nương trong kiệu hoa lại.
Tạ Trung Đình không còn mặt mũi nào, giao hết các cửa hàng dưới quyền cho tâm phúc quản lý, nhưng vẫn lén lút đón tiểu nương về Tạ phủ.
Tiểu nương họ Phùng, vốn là kỹ nữ lầu xanh, không biết dùng thủ đoạn gì mà quyến rũ được Tạ Trung Đình. Lúc đó Lâm Vân Tình vừa mới sinh Tạ Xuân Kỳ, vóc dáng không còn như trước, lại còn bị phù nề, cho nên Tạ Trung Đình thường xuyên lui tới lầu xanh.
Phùng tiểu nương quyến rũ được ông ta, Tạ Trung Đình không chỉ chuộc bà ta ra, còn mua một căn nhà để an trí cho bà ta. Khoảng thời gian đó ông ta thường nói công việc bận rộn, cần phải tự mình đi xem xét, thực ra là để hẹn hò với Phùng tiểu nương.
Phùng tiểu nương sinh cho ông ta một cô con gái, hiện nay đã bằng tuổi với Tạ Xuân Kỳ, rõ ràng có diện mạo xinh đẹp đáng yêu, lại bị Phùng tiểu nương nuôi dạy thành dáng vẻ như hồ ly tinh.
Phùng tiểu nương không được chính thức nâng vào cửa, cũng không được dâng trà cho Lâm Vân Tình, tình cảnh ở trong phủ Tạ lúng ta lúng túng, nhưng vẫn luôn ra vẻ sai sử, coi mình như chính thất phu nhân. Bọn hạ nhân đều không ưa bà ta, bọn họ đều thích Lâm Vân Tình hơn, thường coi lời nói của Phùng tiểu nương như gió thoảng bên tai.
Vì chuyện này mà Tạ Trung Đình và Tạ Ải Ngọc nháo nhào đến túi bụi, những giao dịch kinh doanh có thể cắt đứt thì cắt đứt, không thể cắt đứt thì đều phái người đến phủ để truyền lời. Tạ Yểu rảnh rỗi, buồn chán ở trong nhà ăn không ngồi rồi, đôi khi sẽ giúp Tạ Ải Ngọc đến nói vài câu.
Cậu đã gặp con gái của Phùng tiểu nương, con bé luôn liếc nhìn cậu bằng đôi mắt hạnh, nheo lại thành một khe hẹp, khiến cậu rất không thoải mái.
Thế là cậu rất ít khi đến Tạ phủ, lại ru rú trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài quản lý công việc kinh doanh ở cửa hàng.
Khổng Kham thường tới làm khách, đôi khi đi theo phía sau còn có Tưởng Đức Thừa. Bốn người đều ở Đông Lâm, nhưng rất hiếm khi gặp nhau, ai bận việc nấy.
Hôm nay là ngày bạch lộ, cũng là sinh nhật của hai người. Sau khi Tạ Ải Ngọc trở về Đông Lâm đã nói rõ với Khổng Kham, rằng mình không phải con ruột Tạ Trung Đình, Tạ Yểu mới phải. Khổng Kham sốc đến mức không hoàn hồn được, mấy ngày liền không đến phủ của y, nhưng chẳng bao lâu sau lại không tim không phổi mà tới.
Tạ Ải Ngọc hiếm khi rảnh rỗi, tự mình xuống bếp nấu một bát mì trường thọ, không làm phần cho mình, chỉ dành riêng cho Tạ Yểu.
Mấy năm nay vào ngày bạch lộ, y đều tự mình xuống bếp nấu một bát mì trường thọ cho Tạ Yểu, cho dù Tạ Yểu không động đũa, y vẫn bền lòng vững dạ mà làm.
Hiện giờ tay nghề nấu nướng của y đã tiến bộ không ít, so với kiểu mười ngón không dính nước dương xuân như trước kia thì giờ đây đã khá hơn rất nhiều, bát mì trường thọ được đặt trước mặt Tạ Yểu trông rất ra dáng ra hình.
(Nước dương xuân*: là nước tháng 3, rất lạnh. Ngày xưa ai giàu mới không cần làm lụng tay dính nước lạnh vào mùa xuân.)
Hai thọ tinh, nhưng chỉ có một bát mì trường thọ, Tạ Yểu thở dài một tiếng, xoay người vào bếp nhỏ lấy thêm một cái bát, dùng đũa gắp một phần mì ra, cho vào bát mới, đưa cho Tạ Ải Ngọc.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cậu động đũa, chia một nửa cho Tạ Ải Ngọc.
Tạ Yểu hỏi: "...Sinh nhật của chúng ta mà mỗi năm ngươi chỉ làm một bát, bản thân ngươi không ăn sao?"
Tạ Ải Ngọc nhấp một ngụm rượu, mỉm cười với cậu, nhưng lời nói lại râu ông nọ cắm cằm bà kia: "Yểu Yểu, đã lâu em không cười với ta rồi."
Tưởng Đức Thừa cảm thấy bầu không khí hơi vi diệu, nhìn về phía Khổng Kham, thấy hắn ta lắc đầu, nên không nói gì.
Sau đó liền thấy tay Tạ Yểu khẽ run lên, hướng về phía Tạ Ải Ngọc nở một nụ cười có thể gọi là dịu dàng, thoáng qua trong chớp mắt.
Tạ Yểu nói: "Ừm."
Tạ Ải Ngọc cười càng rạng rỡ hơn, khóe mắt bị hơi rượu hun đỏ ửng.