Xương cốt Tạ Yểu bị xóc nảy muốn rụng rời, lưng eo đau nhức khó chịu nổi, trên người đầy vết ngón tay hằn rõ cùng dấu hôn đỏ thắm, còn có cả dấu răng.
Qua nửa đêm cậu ngất đi, được Tạ Ải Ngọc bế đi tắm, rồi lại bị ngón tay đâm chọc một hồi, cậu nghẹn ngào mà xin tha, cuối cùng cũng được cho qua.
Lần đầu tiên nếm thử tình dục, Tạ Ải Ngọc không khắc chế nổi, nỗi niềm chưa được thỏa mãn bao nhiêu năm nay đều được lấp đầy chỉ trong một đêm, trong lòng cuối cùng cũng ngập tràn sảng khoái.
Tạ Yểu tỉnh dậy sớm, khắp người đầy dấu vết hoang đường khiến cậu ngây người trong giây lát, cậu nhanh chóng khôi phục tinh thần, ở bên cạnh gối tìm được đồng tiền thứ tư, liền đỡ eo đi mặc quần áo. Âm thanh sột sột soạt soạt lọt vào tai Tạ Ải Ngọc, khiến y mở bừng mắt, cách một tấm màn lụa trắng sữa, y thoáng nhìn thấy Tạ Yểu toàn thân trải dài dấu vết tình dục.
Y không nhúc nhích, chờ tới khi Tạ Yểu rời đi rồi mới ngồi dậy, xuống giường sập, đốt huân hương đã lâu không dùng trong phòng, mở cửa sổ để xua tan mùi xạ hương ngập tràn khắp phòng đi.
Sơn Hạc và Truy Vân đang ở chỗ Lâm Vân Tình chăm sóc bà. Cậu ta điềm tĩnh, Truy Vân thì khéo miệng, cả hai đã lâu không gặp thiếu gia nhà mình, nhưng không ai tự ý rời bỏ nhiệm vụ, vẫn ngoan ngoãn bên cạnh phu nhân, ngày ngày hầu hạ.
Hôm nay Sơn Hạc rảnh rỗi, nên đi đến sân viện của Tạ Yểu, nhưng Đông Mai nói, đêm qua nhị thiếu gia không nghỉ ở đây, có vẻ như đã được tiểu Quốc Công gia đưa đến chỗ đại thiếu gia rồi.
Sơn Hạc chợt nhớ đến một ngày bạch lộ nhiều năm trước, quần áo của hai người xộc xệch chồng chất trên mặt đất, cả người như bị sét đánh.
Cậu ta chạy đến sân của Tạ Ải Ngọc, trên đường đụng phải Tạ Yểu, lập tức nắm lấy tay cậu, nhìn trái nhìn phải một hồi, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy một vết đỏ trên cổ Tạ Yểu, kinh ngạc đến mức không thể nói nên lời, suýt nữa thì ngất đi trong khi vẫn nắm tay cậu.
Cậu ta kêu rên thảm thiết: "Yểu ca, người...người nói thật đi! Đêm qua người đã làm gì?"
Tạ Yểu nói: "Em không đoán được sao?" Cậu đưa tay lên sờ vết đỏ trên cổ, "Cứ coi như không thấy đi. Eo ta đau quá, đỡ ta về phòng nằm một lúc đã."
Sơn Hạc vội vàng dìu cậu, cũng không hỏi gì thêm. Chuyện của chủ tử bọn họ không thể can thiệp quá nhiều, trong lòng cậu ta đã đoán được đại khái, chỉ thấy buồn bã không sao vui cho nổi, cảm thấy chắc chắn đại thiếu gia đã cưỡng ép Tạ Yểu, mà Tạ Yểu cũng không tình nguyện.
*
Tạ Yểu trở về viện nghỉ ngơi, dưới mắt có một quầng thâm nhạt.
Cậu xỏ đồng tiền thứ tư vào sợi dây tơ hồng, từ nay đã có bốn câu chúc phúc. Cậu giơ cái lắc tay tiền đồng lên trước mặt ngắm nghía một lúc, cuối cùng lại đeo nó lên cổ tay.
Cậu đi đến bên sập, vừa mới nằm xuống chưa bao lâu, đang định chìm vào giấc mộng đánh cờ với Chu Công, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, gọi "Thiếu gia" mấy lần. Cậu nhận ra đó là giọng của Đông Mai, đành phải ngồi dậy, gãi gãi vài cái trên cổ, giả vờ như bị muỗi đốt, chịu ngứa không nổi nên mới gãi ra vết cào.
Cậu dẫm lên guốc gỗ, vừa đi vừa mặc áo ngoài, đẩy cửa ra, lười nhác hỏi: "Sao mà gấp vậy?"
Đông Mai đáp: "Bên lão gia có người tới, muốn đón phu nhân về!"
Tạ Yểu lập tức tỉnh táo hơn, giày cũng không không kịp đổi, đi theo Đông Mai đến viện của Lâm Vân Tình.
Không biết Tạ Trung Đình đào đâu ra lá gan, lại dám dẫn Phùng tiểu nương tới, còn muốn Phùng tiểu nương "kính trà" cho Lâm Vân Tình.
Phùng tiểu nương nâng chén trà, những ngón tay trắng muốt mảnh mai hơi run rẩy, có vẻ đã giữ chén trà này được một lúc lâu rồi. Tạ Yểu lướt qua bà ta, không thèm nhìn đến, che chắn Lâm Vân Tình ở phía sau, không nói hai lời liền giật lấy chén trà, ngay sau đó ngón tay buông lỏng, chén trà rơi xuống đất.
Chén trà sứ thanh hoa "choang" một tiếng, chia năm xẻ bảy vỡ tan tành, Tạ Yểu cười nói: "Thất lễ rồi, thấy tay Phùng nương tử run dữ quá, vốn định cầm lấy, chỉ là sơ ý trượt tay mất, thế là vỡ mất rồi."
Tác hại của việc say rượu đêm qua bắt đầu lộ rõ, cậu vừa thấy hai người này là đầu đã đau như búa bổ, dưới vành mắt có quầng thâm nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt, khí sắc rất kém. Tính khí cậu trở nên xấu đi, vốn định giữ chút thể diện cho nhau, không ngờ lại loạn thành ra thế nàyưng hai người kia vẫn cứ mặt dày mày dạn, nhất định phải kính chén trà này. Thân phận ngoại thất không lên được mặt bàn, còn dám xuất đầu lộ diện?
Thấy tình hình như vậy, Tạ Trung Đình nổi giận đùng đùng, quát lớn một tiếng "Nghịch tử", vung tay định tát. Tạ Yểu đang che chắn cho Lâm Vân Tình phía sau, nếu cậu né tránh, cái tát này chắc chắn sẽ rơi vào Lâm Vân Tình, vì vậy cậu không nhúc nhích, nhắm mắt lại, nghĩ rằng bất quá cũng chỉ ăn một cái tát thôi, ăn thì ăn vậy, đợi lát nữa, cậu sẽ đánh trả lại mười cái.
Nhưng bàn tay đó không chạm vào mặt cậu, mà vẫn có tiếng tát giòn giã vang lên.
Cậu mở mắt ra, trước mặt có một người đàn ông chắn lại, mặt nghiêng sang một bên, sườn mặt tuấn tú trong trẻo pha lẫn chút diễm lệ đang hướng về phía cậu, nhưng đôi mắt không nhìn cậu.
Tim cậu thịch một tiếng, kéo Tạ Ải Ngọc ra sau lưng, rồi hung hăng tát trả lại một cái.
"Ông còn biết ta là con trai ông sao?" Tạ Yểu cao giọng nói: "Tạ Trung Đình, sao ông có thể trơ tráo mất dạy như vậy?"
Cậu gọi thẳng tên họ ông ta ra, không nhịn được cười khẩy, Tạ Trung Đình giơ tay lên, định tát thêm một cái nữa, nhưng bị Tạ Ải Ngọc nắm lấy cổ tay.
Chàng thiếu niên năm xưa thấp hơn ông ta đã sớm không còn bóng dáng, người đàn ông hiện tại thân hình cao ráo, cao hơn ông ta không ít, cúi đầu rũ mi nhìn ông, tuy có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến ông ta lạnh sống lưng.
Ông ta lúc này mới nhận ra mình đã già rồi, không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của hai đứa con trai này nữa. Giờ đây Tạ Vanh đã chết, Tạ Ải Ngọc dường như không còn bị kiềm chế, không làm hiếu tử hiền tôn như xưa, mà đã lộ ra nanh vuốt với ông.
Ông ta hiểu ra, bản thân đã nuôi một con sói, một con sói mắt trắng* nhẫn tâm, lẽ ra ông nên cực lực tìm kiếm Tạ Yểu hoặc đuổi Tạ Ải Ngọc đi sau khi biết được Tạ Ải Ngọc không phải con ruột của mình.
(Sói mắt trắng*: Kẻ vong ơn bội nghĩa)
Người đàn ông thanh tú nho nhã, ngước mắt lên nhìn ông.
"Phụ thân, ông làm như vậy, không khỏi quá khó coi rồi."
Ánh mắt y lạnh như băng, không giống như trước đây, lúc nào cũng nở nụ cười ngoan ngoãn.
Phùng tiểu nương bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, lảo đảo về sau vài bước, môi run rẩy, nắm lấy tay áo của Tạ Trung Đình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi, hai hàng nước mắt trong veo rơi xuống, trông thật đáng thương.
Bà ta khóc ròng nói: "Thiếp thân... thiếp thân không nên hy vọng xa vời, nhưng thiếp thân cầu xin phu nhân, con gái của thiếp còn nhỏ tuổi, chưa có hộ tịch, cầu xin phu nhân chấp nhận, thiếp thân vạn lần không dám mơ ước có được danh phận, chỉ cầu con gái không phải theo thiếp thân chịu đựng những cái nhìn khinh miệt kia nữa!..."
Ánh mắt của Lâm Vân Tình lướt qua hai người con trai, rơi vào Phùng tiểu nương.
Bà bình tĩnh như mặt nước giếng sâu thẳm, ngồi trên ghế gỗ đàn hương, đoan trang mà thanh tĩnh nhã nhặn. Dù xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng bà đã làm phu nhân nhà cao cửa rộng rất nhiều năm, sớm đã không còn dáng vẻ rụt rè không lên nổi mặt bàn như trước.
Bà dung mạo xinh đẹp, khí chất ôn hòa nhã nhặn, trong khi Phùng tiểu nương tuy đẹp nhưng khó che giấu vẻ dung tục lòe loẹt.
Bà bảo hai con trai mình lui ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người đàn bà đang khóc lóc thút thít, tựa vào cánh tay trượng phu, người đàn bà nhu nhược đáng thương đang khóc lóc kể lể, cùng với tiếng an ủi nhỏ nhẹ của trượng phu bà, bà đều nghe hết vào tai.
Lâm Vân Tình hít sâu một hơi, như thể mọi hy vọng đều đã tan biến thành cát bụi.
Bà nhàn nhạt nói: "Hòa ly đi. Ngày mai chúng ta sẽ đến quan phủ." Bà nắm chặt vạt áo, "A Yểu vì chuyện này và việc giữ đạo hiếu nên bị trì hoãn quá lâu rồi, thằng bé nên đến Kinh thành."
Tạ Trung Đình gần như lập tức phản đối bà: "Hòa ly? Không thể được!"
Lâm Vân Tình nói: "Ta không sợ mất mặt, dù là nghĩa tuyệt hay đoạn ly ta đều không sợ! Tạ Trung Đình, ta tự nhận từ khi gả cho ông mười mấy năm trời chưa từng có hành vi bất trung bất trinh nào, ông dựa vào đâu mà không chịu hòa ly?! Con trai ta vì thế mà bị trì hoãn phải ở lại Đông Lâm ba năm! Đáng lẽ nó phải rời Đông Lâm đi nhậm chức ở Thái Học từ mùa xuân năm ngoái, nhưng ông lại đem ngoại thất của ông về, A Yểu và A Hành vì không muốn ta bị ấm ức, một đứa lẽ ra phải lên đường đến Kinh thành, nhưng lại bị trì hoãn ở đây, đứa kia thì ngày đêm bận rộn với công việc kinh doanh, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng ông!"
"Sao ông dám làm như thế, sao ông dám!"
Mặt nạ đoan trang của bà bị xé toạc, lộ ra nỗi tuyệt vọng chán chường bên trong, bà bật khóc, nhưng không còn nhu nhược như trước.
Bà nói: "Hòa ly, ta mặc kệ ông nghĩ thế nào, ngày mai lập tức đến quan phủ hòa ly, nếu ông không đến, thì sẽ là nghĩa tuyệt đoạn ly! Ông có thân bại danh liệt cũng không liên quan gì đến ta, ta với ông ân đoạn nghĩa tuyệt!"
___
Cát muốn nói:
Nghĩa tuyệt 义绝: hình thức ly hôn bắt buộc do quan phủ ra lệnh, thường xảy ra khi một bên trong cuộc hôn nhân đã gây ra tổn hại nghiêm trọng cho bên còn lại, ví dụ như bạo hành, ngoại tình hoặc vi phạm nghiêm trọng các chuẩn mực đạo đức. "Nghĩa tuyệt" nghĩa là tình nghĩa vợ chồng đã bị cắt đứt hoàn toàn, và quan phủ buộc hai bên phải ly hôn để bảo vệ người bị hại.
Đoạn ly 断离: Từ này ít phổ biến và ít tài liệu nhắc đến trong bối cảnh ly hôn cổ đại, nhưng "断" có nghĩa là "cắt đứt", "离" nghĩa là "chia ly", nên có thể hiểu "断离" là hành động tự nguyện ly hôn, do cả hai bên đồng thuận và tự quyết định chia tay mà không cần sự can thiệp của quan phủ.
Cả cụm tương tự với việc cắt đứt mối quan hệ mà không phải dựa trên những lý do bức bách từ bên ngoài.