Ly Sầu Hận

Chương 9



Mơ mơ màng màng, cảm giác bị người khác ôm nhanh bước đi, mi mắt nặng trĩu không mở nổi, toàn thân kinh mạch tê dại phát đau.

“Thừa Ân, cẩn thận……đừng làm Tiếu Tiếu ngã!”

Nghĩ đến, y lại để cho mã Thừa Ân ôm đi, bộ xương này mấy ngày gần đây ngược lại đã nặng thêm mấy phần, hắn là một người thông minh như vậy chẳng lẽ không hoài nghi gì, có lẽ do bản thân hắn quá mức kiêu ngạo, trên đời này sẽ không có nam nhân nào dám giả trang làm nữ nhân có thai lừa gạt hắn.

Bị người khác thận trọng đặt lên giường, trong phòng thoang thoảng mùi huân hương đàn mộc thượng hạng, không phải là hoa lài hương trong phòng y, đôi mắt khẽ phiêu động, chỉ nhìn thấy một dải màn che buông khẽ lay động lắc lư, rồi sau đó y lại vô lực lâm vào một mảnh bóng tối.

“Tiếu Tiếu……!”

“Mẫu thân người đừng gấp gáp………..sẽ không có chuyện gì…………!”

“Nhanh đi tìm đại phu, ………nhanh lên……!”

“Tỷ tỷ…….người mau tỉnh lại đi tỷ tỷ!”

“Cái này……..cái này……thứ cho lão phu nói thẳng, Thiếu phu nhân đột nhiên không có hỉ mạch, có thể là đã lưu sinh,……nhưng lại không thấy mạch tượng lưu sinh……cái này, hạ thể Thiếu phu nhân cũng không thấy ra máu! Lão phu bây giờ khó có thể kết luận điều gì!” May mà Hạ đại phu là một danh y, gặp chuyện lạ như vậy cũng không dám đưa ra kết luận gì chắc chắn.

Ra máu……đáng chết, chuyện quan trọng như vậy, Tiểu Mai hắn thế nào lại quên mất.

Tiểu Mai vốn đang ngồi một bên liền nhào đến một bên mép giường, lay lay Ly Ca Tiếu rồi khóc lóc một trận.

“Tỷ tỷ của muội, đều là do muội hại tỷ…..!” Thừa dịp mọi người không đề phòng, Tiểu Mai lấy từ ống tay áo một cây đao nhỏ, nhanh chóng hướng bắp đùi Ly Ca Tiếu đưa một đường.

Đợi đến lúc đại phu phát hiện ca ca không phải là nữ nhân, đành phải ngay lúc này ra tay đả thương ca ca.

“Máu…….máu……., tỷ tỷ bị lưu sinh!” Nhìn vết máu đỏ tươi ướt đẫm, Tiểu Mai lập tức kêu to.

“Ôi Tôn nhi của ta…….!” Mắt thấy dưới người Tiếu Tiếu đích thật ra máu, lão phu nhân bi thống vạn phần, nói được một câu cũng liền hôn mê bất tỉnh.

“Mẫu thân, mẫu thân……..” Mắt thấy mẫu thân mình cũng hôn mê, Mã Thừa Ân không khỏi luống cuống tay chân, vội vàng ôm lấy mẹ mình đặt nằm lên một bên ghế.

“Đại phu, mau cứu tỷ tỷ ta……..!” Tiểu Mai giả bộ vô thức quỳ gối, lôi lôi kéo kéo  y phục đại phu, khiến cho đại phu không chạm được vào người Ly Ca Tiếu.

“Được, ta lập tức kê thuốc cho nàng cầu máu trước, ngươi mau thay nàng rửa sạch hạ thể!” Vừa nói, lập tức viết đơn thuốc giao cho nha hoàn một bên đi bốc thuốc.

Mắt thấy Ly Ca Tiếu khuôn mặt bất chợt trắng bệch, Tiểu Mai hận không thể lập tức đuổi mọi người ra ngoài, để vội vàng bắt mạch cầm máu cho ca ca, nhưng không biết phải ăn nói ra sao, chỉ có thể đem rèm hai bên che phủ lại.

“Mã đại nhân, chúng ta tránh đi một lát, nên đưa lão phu nhân sang phòng khác như vậy mới thỏa đáng”. Cũng may rốt cuộc đại phu cũng lên tiếng.

Mã Thừa Ân lập tức ôm lấy Lão phu nhân cùng với đại phu rời khỏi phòng.

Nhận nước nóng do nha hoàn mang tới, Tiểu Mai nhanh chóng đuổi mấy nha hoàn ra ngoài, sau đó vén rèm lên, lập tức châm cứu cầm máu cho Ly Ca Tiếu.

Sau nửa khắc châm cứu, cũng may là y thuật của hắn cao minh, mấy châm đưa xuống thì máu đã được cầm lại, kinh mạch rối loạn tạm thời cũng ổn định.

“Tiểu Mai, đa tạ đệ……..” Trừng mắt nhìn, Ly Ca Tiếu thanh tỉnh trở lại, khẽ mỉm cười, đáng tiếc toàn thân vô lực.

“Còn đa tạ, ca ca, đệ thiếu chút nữa đã hại chết huynh………tâm chỉ dược, đệ không nên cho huynh dùng, thuốc này thực chất là thuốc độc khắc chế với võ công của huynh, huynh làm thế nào có thể chịu đựng được lâu như vậy, nếu không phải do Tiêu Bản làm loạn, huynh còn cố chịu đựng thêm chút nữa, kinh mạch của huynh sẽ lập tức bị phế bỏ!”

“Tiểu Mai, chẳng phải ta vẫn không sao sao…..!” gương mặt trắng bệch, Ly Ca Tiếu ngược lại lười biếng không quan tâm.

“Ca ca còn đau phải không, đệ ra tay cũng khá nặng, vết thương này nhất định sau này sẽ để lại sẹo.”

“Trên người ta sẹo cũng không ít, thêm một vài cái cũng không vấn đề gì!”

“Ai……làm đệ sợ muốn chết, lần này coi như ca ca đã qua được một cửa ải!” Nhìn ca ca một lúc sau, Tiểu Mai tổng thể kết luận lại.

“Mã Thừa Ân cùng Tiêu Bản là có quen biết nhau, Tiểu Mai, chúng ta bỏ ra vốn lớn như vậy, nếu chỉ đặt vào một mình Mã Thừa Ân làm sao đủ, lần này nếu không cho Tiêu Bản một trận thật là có lỗi với chính mình!”

“Ca Ca, huynh có kế hoạch gì?”

“Đệ lại đây!……….”

“Được……đệ hiểu!”

Quán trà thành nam, Sài Hồ đợi thật lâu cũng không thấy có ai đến tìm hắn, xác định vẫn phải tiếp tục ở đây giả làm tiểu nhị một thời gian, hắn không biết Tiêu Bản sau khi gây ra họa lớn ở Mã gia, làm gì còn tâm trí đến tìm hắn.

“Tam Nương, ngươi tới đây làm gì?” tiểu nhị ngây ngô nghiêng mặt nhìn.

“Mai Mai truyền tin tức từ trong phủ, Ly Ca Tiếu bị thương, Tiêu Bản sẽ tạm thời không tới đây tìm ngươi, nhưng ngươi tạm thời vẫn phải tiếp tục giả bộ thêm mấy ngày nữa!” Vừa nói, vành mắt Tam Nương hơi đỏ lên, nàng hận không thể lập tức vào phủ xem xét thương thế của Ly Ca Tiếu, nhưng Tiểu Mai nói Ly Ca Tiếu không cho phép, nàng muốn đi nhưng sợ đem lại phiền toái cho bọn họ.

“Tam Nương, Ly Ca Tiếu phúc lớn mạng lớn, ngươi yên tâm, đảm bảo hắn sẽ không có chuyện gì!” Sài Hồ trước kia rõ ràng là lão đầu ngốc, nhưng từ khi có nữ nhi, ngược lại đã hiểu thêm nữ nhân được vài phần, nhìn Tam Nương khổ sở, cũng muốn an ủi mấy câu.

“Người nào lo lắng cho hắn, là ta lo lắng cho Mai Mai, ta mới không thèm lo lắng cho hắn!”

___________________________

“Thừa Ân, mẹ coi như không có phúc phần, là do mệnh mẹ khổ……..mẹ đáng nhẽ không nên làm cái đại thọ này, đã không có phúc còn mất phúc” Lão phu nhân nói lời chua xót, vừa tỉnh dậy sau hôn mê đã khóc đến thảm thương.

“Mẩu thân, người đừng quá đau buồn, hài tử mất thì cũng đã mất, đừng làm tổn thương đến thân thể!”

“Thừa Ân…….., mẹ biết đứa nhỏ này nếu như  không còn, mã gia chúng ta từ  nay về sau liền tuyệt hậu! ta thật có lỗi với liệt tổ liệt tông mã gia!” Lão phu nhân khóc như đứt từng khúc ruột, giống như đứa bé mất đi chính là con ruột người.

“Mẹ, là con bất hiếu, là lỗi của con, mẹ…….đừng thương tâm quá, hài tử…..sau này con cùng với Tiếu Tiếu sinh nữa là được!” Chưa từng thấy mẹ hắn khóc thương tâm đến thế, trên đời này nếu còn có một người quan trọng nhất với Mã Thừa Ân, thì đó chính là mẹ hắn, lúc trước hắn muốn đi theo Ngôn Chi, nàng đã chết, nhưng mẹ hắn còn sống, hắn không thể cứ như thế chết đi, nếu ngay cả mẹ cũng mất, như vậy hắn có sống cũng không còn ý nghĩa.

“Là thật chứ……. con sẽ cùng với Tiếu Tiếu viên phòng!”  có hy vọng, lão phu nhân không dám tin.

“Vâng, nhưng….., mẹ…..cái này còn phải để qua mấy ngày nữa, Tiếu Tiếu cũng cần phải bồi bổ thân thể!” Người cưới cũng đã cưới, hắn thật có lỗi với Ngôn Chi, nhắm mắt lại, tắt đèn, vì mẫu thân, có lẽ ai cũng sẽ giống nhau!.

“Hắt xì………..!” Ly Ca Tiếu đang uống thuốc bất chợt hắt hơi, cảm thấy một trận sợ hãi trong lòng.

“Ca ca, huynh làm sao vậy…..!

“Không sao, Tiểu Mai! Chỉ là hắt hơi xổ mũi bình thường!