Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.
“ Tài xế mất ý thức.... khởi động hệ thống lái xe tự động”
“Hệ thống lái xe tự động vô hiệu”
“ Nguy hiểm. Cảnh báo nguy hiểm.”
Tiếng động ồn ào làm Ngô Khảo Ký tỉnh lại. Hắn từ từ mở mắt.
Ôi trời…
Cản vật hai bên đường vun vút trôi qua. Không nghi ngờ gì nữa Ngô Khảo Ký biết mình đang ở trong một phương tiện xe cá nhân tương tự như xe hơi trong kí ức của hắn, có ghế ngồi bọc da sang trọng, có màn hình, cửa kính, kết cấu thoải mái tiện nghi…
“ Vô lăng đâu? Chân phanh, chân ga đâu? Phanh tay đâu?”
Nhìn mình cùng chiếc xe vun vút lao đi, Ký sợ hãi tìm kiếm các bộ phận quen thuộc của một chiếc xe hơi nhưng không có…
Một đám thông tin chợt ùa về khiến não Ký đau như nứt ra…
Ngô Huy Tuấn…
Nội Trú Nhãn Khoa Đại Học Y.
Zolzic-Technology sơ khai đời đầu. Nanochip….
Điều khiển…
Đã quá muộn…
Chiếc xe đã đến khúc cua và không có điều khiển mả lao thẳng vào tấm chắn bảo vệ bên đường.
Đây là kiểu đường cổ trên, rất ít người di chuyển bằng hệ thống này, thường thì các phương tiện cá nhân sẽ di chuyển trong các đường ống chẳng chịt trên cao được bố trí khoa học, hợp lý.
Chỉ một số ít người có thói quen tự do tự tại hoặc ưa trải nghiệm mới có thói quen di chuyển trên các tuyến đường cổ…
“ Ầm…” va chạm khủng khiếp xảy ra….
Ầm… nước biển bắn lên tung toé …
Ngô Khảo Ký theo quán tính va chạm mà chui sâu xuống làn nước mát mẻ….
Hắn cảm thấy hai chữ tự do. Gánh nặng trên vai cũng phần nào được trút bỏ trong những giây phút như thế này….
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp những tiếng động lớn vang lên….
Cả đám đàn ông Đại Việt, cả người Trung ương hay người Thành Bang đều cởi trần, mặc quần đùi lao mình trầm xuống biển…
Ngày hôm nay Soái Hạm Thái Thượng Hoàng Lý Thường Kiệt đã đến eo biển Hoffa , lúc này đã đổi tên eo Biển Nizaris. Cả đám chiến hạm bỏ neo ngoài khơi của hòn đảo Qeshm , nơi này vốn dĩ là hang ổ của hải tặc chuyên làm nghề thu phí hàng hoá vận chuyển Đông- Tây trên con đường nối thông từ Kuwait đi khỏi vịnh Persian.
Nhưng khốn nạn đó là đám hải tặc này lại có chung nghề nghiệp đặc tính cùng chung thị phần với Vương quốc hối giáo Nizaris.
Nizaris cũng thu phí bảo kê thuyền bè qua lại, và cũng làm ăn khu vực này.
Cho nên số phận đã định chỉ có một phe được sinh tồn. Và phe đó chính là Nizaris với mộ chiến dịch đổ bộ 10 ngàn quân tinh nhuệ , quét sạch hòn đảo dài 100k rộng chung bình 7m này.
Chiến dịch này Hassan-i Sabbah huy động 40 tàu pháo lớn lớp Cog made in Đại Việt với pháo khóa nòng xoay bắn nhanh. Cộng thêm tầm gần trăm thuyền nhỏ. Trong 12 ngày đêm lùng diệt tất cả tàu hải tặc trong khu vực này. Tất cả thuyền hải tặc bị săn giết và bắn chìm không chừa một chiếc nào.
Chiến dịch này đã khiến toàn bộ khu vực phải kiếp sợ và cúi đầu, tạo điều kiện thuận lợi để Hassan-i Sabbah dùng sức mạnh mà tiếp quản khu vực Suhar. Vua xứ Oman cũng không có nhiều chống trả. Các thành bang dọc Oman như Khasab, Doba, Al Bidyah, , Madhah, Kalba, Suhar đều sợ hãi mà yếu ớt kháng cự. Chỉ trong một thời gian ngắn thế lực của Vương quốc Nizaris đột ngột bánh trướng rất lớn với một lượng lớn dân số ra nhập.
Cũng chính vì bành trướng quá nhanh và cần thời gian và tiền bạc để ổn định khu vực mới cho nên Oman tàn lụi vẫn còn có cơ hội thở thêm 4 năm là vậy đó.
Cũng may Đại Việt cũng không cần phải hỗ trợ quá nhiều cho Vương quốc Nizaris bởi lẽ lúc đó quan hệ đôi bên vẫn chỉ trong bóng tối. Người dân Vương quốc Nizaris sẽ không thể nào đòi hỏi quyền bình đẳng và các quyền lợi ngang bằng người dân Đại Việt. Nếu không thì đây hẳn là một khoản đầu tư siêu cấp khổng lồ vì đôi bên cách quá xa, mỗi lần buff đồ là khó khăn vô cùng.
Nhiệm vụ của Hassan-i Sabbah đơn giản là nâng cao mức sống của người dân Vương quốc Nizaris gấp hai lần gấp ba lần. Điều này không quá khó, muốn nâng cao mức sống của Vương quốc Nizaris như người Đại Việt thì mấy thứ hỗ trợ trong bóng tối là không thể thực hiện, phải ngang nhiên đem hàng chục hàng trăm tải hạm hạng lớn 2000-4000 tấn như lúc này mới có thể từ từ đẩy công nghệ, nông nghệp cùng dịch vụ của Thành Bang Nizaris lên đủ cao.
Chiến dịch của Hassan-i Sabbah thậm chí đã làm Bandar-Abbas phải cúi đầu.
Thành Bang nhỏ ven biển này vốn dĩ là quy thuận Suljuk, nhưng lúc này nó đã bị cô lập hoàn toàn với Đế Chế này. Tuyến đường biển cừ Kuwait đi Bandar-Abbas đã bị Vương quốc Nizaris phong tỏa và khống chế. Đường bộ thì không thể vượt qua dãy Zagros siêu cấp hùng vĩ và các sa mạc trải rộng.
Cho nên Bandar-Abbas trên thực tế là một thành bang phụ thuộc Vương quốc Nizaris. Có điều Hassan-i Sabbah cũng lười quản nơi này, hắn chưa muốn ôm thêm lãnh thổ, vì ôm thêm tức là phải nuôi thêm và quản lý thêm chư chẳng lợi lộc gì. Đo đó Hassan-i Sabbah chỉ thu thuế tượng chưng từ Bandar-Abbas và từ từ thẩm thấu truyền giáo vào nơi này. Có thể nói Bandar-Abbas chính là vật trong túi của Hassan-i Sabbah bất kể lúc nào cũng có thể sử dụng, chiếm hữu.
“ Thưa thày, nghiên cứu học thuật cố nhiên quan trọng, nhưng cơ thể cũng cần vận động mới mạnh khoẻ , có sức khoẻ mới có thể nghiên cứu học thuật….”
Hassan một bên Ngô Khảo Ký vùng vẫy bơi rồi lớn tiếng hò hét giống như đang dựa tình huống cố ý nhẹ nhàng nhắc nhở thày vậy….
“ Cắt… cái tên gày còm ốm yếu … con mọt sách Hassan ngươi dám mở miệng dạy thày thế nào chăm sóc sức khoẻ… đáng chết…”
Ngô Khảo Ký hào sảng la lớn tát mạnh nước biển về phía Hassan khiến hắn chết sặc….
“ Xử lý tên này….” Ngô Khảo Ký vui vẻ la lớn để đám cận vệ đang vùng vẫy bơi xung quanh ùa lại tập kích Hassan.
Đã lâu lắm rồi Ký mới có một khoảng thời gian vui vẻ đến vậy…
… Ọc ọc ọc….
“Bác sĩ… bác sĩ… “ Lý Tô Liên Quỳnh vội vã lớn tiếng kêu bác sĩ, lại kêu nhanh tay ấn nút gọi y tá.
Con trai của nàng đã hôn mê được 14 ngày sau tai nạn thảm khốc trên . Đã mười bốn ngày nàng không ăn không ngủ canh chừng bên con trai, nhìn giọt máu nối dài của mình với cỗ thân thể rách nát tàn tạ nằm trong lồng kính dung dịch đang từng giây từng phút dành dật sự sống mà nước mắt của Liên Quỳnh như cạn khô rồi, trái tim đau nhức như không còn cảm giác.
Ngô Khảo Ký mơ màng tỉnh dậy… hắn mơ về tiểu bang Nizaris , hắn mơ về mình đàn bồng bềnh trong làn nước mát lạnh của Vịnh Ba Tư, hắn từ từ mở mắt….
Ngô Khảo Ký nhận ra mình cũng đang bồng bềnh nhưng là bồng bềnh trong một lớp dung dịch nhày trong vắt, bản thân hắn nằm trong một chiếc hộp với đầy đủ máy móc dây nhợ lằng nhằng đang kết nối với cơ thể của mình.
Thông qua lồng kính không mấy khúc xạ ánh sáng hắn nhìn thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ…
Nước mắt hắn chợt lăn dài…
Một lão già 101 tuổi có thể dễ cảm động vậy sao….
Co giật dữ dội….
Có nhiều sợi dây kết nối cũng bị bong tróc…
Quỳnh thị nhìn tình cảnh của con trai mà sợ hãi, bất lực… nàng hét lớn tiếng ôm lấy lồng kính như muốn ôm lấy con trai yêu dấu mà vỗ về hắn như lúc còn trẻ thơ..
“ Phu nhân… mời ngài tạm lánh để chúng tôi làm việc… “
Đúng lúc này Y Tá cùng Bác sĩ đã tới nơi, có cả Ngô Hữu Chính phụ thân của Ngô Huy Tuấn. Ông ta phải hết sức thuyết phục mới lôi dược Quỳnh thị ra ngoài, tránh cho việc cô ta làm cản trở nhân viên y tế làm việc.
“Hai vị... xin mời đi theo tôi”
Bác sĩ điều trị chính cho Ngô Huy Tuấn bước ra, mời theo hai vợ chồng Ngô Hữu Chính và Lý Tô Liên Quỳnh đi tới văn phòng của mình.
“ Hai vị mời ngồi...”
Bắc Sĩ nhẹ nhàng mời hai vợ chồng ngồi an vị, thế nhưng Quỳnh thị quá lo cho con trai mà vội vã tiến tới bàn làm việc của bác sĩ mà hỏi dồn.
“ Thưa bác sĩ, con trai của tôi tình hình thế nào rồi, làm ơn ... làm cơn cho tôi biết sự thật..”
“ Em bình tĩnh đã không nên làm phiền bác sĩ...” đỡ lấy vợ mà muốn kéo nàng về ghế ngồi, nhưng Quỳnh thị tính tình bướng bỉnh như muốn vùng vằng tay chồng.
Thấy vậy Bác Sĩ phải nhanh chóng ổn định người nhà bệnh nhân lại tránh những kích động không đáng.
“ Phu nhân yên tâm, bệnh nhân đã tỉnh, sức khỏe đang hồi phục rất nhanh, mời hai vị ngồi xuống trước”
“Cám ơn ... cám ơn bác sĩ” Quỳnh thị nghe tin con trai đã bình ổn thì ổn định hơn nhiều mà nghe theo chồng ngồi xuống ghế...
“ Trước tiên tôi sin thông báo những tin tích cực về bệnh nhân Ngô Huy Tuấn. Quá trình phẫu thuật và hồi phục được đánh giá thành công 97% những tổn thương, nhất là những tổn thương vùng não bộ đều hoàn hảo bình phục đến mức khó tin. Giờ đây bệnh nhân đã tỉnh, quá trình bình phục sẽ rất nhanh...”
“ Vợ chồng tôi cám ơn bác sĩ” Quỳnh thị cuống quýt gật đầu cám ơn.
Trong khi đó Ngô Hữu Chính thì điềm tĩnh hơn, ông ta cau mày chăm chú nhìn thẳng vào vị Bác sĩ.
Chỉ thấy Bác sĩ khẽ gật đầu sau đó từ từ nói tiếp.
“ Tuy nói các vết thương khác bình phục rất tốt, vậy nhưng vẫn có một số tổn thương khó bình phục, chúng tôi đã cố gắng hết sức... xin thứ lỗi” Bác sĩ cúi đầu xin lỗi, thật ra không phải lỗi của ông ta, tất cả ê kíp phẫu thuật đã cố hết sức, nhưng có một số thứ vẫn còn đang nằm ngoài tầm kiểm soát của nên kỹ thuật y tế hiện tại.
“ Con trai tôi, con trai tôi làm sao?” Quỳnh thị lại chuẩn bị lên cơn.... nàng nhiều ngày mất ăn mất ngủ cho nên tinh thần không được tốt rất dễ bị kích động. Ngô Hữu Chính phải ngăn cản vợ thêm một lần nữa.
“ Xin bác sĩ nói rõ tình hình cho chúng tôi biết” Ngô Hữu Chính rất thành khẩn, gương mặt điềm tĩnh cương nghị có phần lạnh lùng của ông ta như muốn nói- tôi đã sẵn sàng đương đầu với tình huống xấu nhất-
“ Như hai vị đã biết, vết thương ở cánh tay phải của bệnh nhân đó là tổn thương đứt rời, tuy phẫu thuật ghép nối được đánh giá là rất tốt. Nhưng thân kinh vận động cảm giác chắc chắn có cản trở, bệnh nhân có thể sinh hoạt bình thường”
“ Nhưng theo tôi biết, anh ta cũng là một chuyên gia y tế lại theo phẫu thuật Nhãn Khoa, đây là một ngành đòi hỏi đến sự tinh tế rất cao, cho nên việc cánh tay có khuyết điểm này chắc chắn sẽ không thể thông qua những bài kiểm tra tốt nghiệp của trường”
Bác sĩ cũng lấy làm tiếc, anh ta cùng ngành cho nên dễ dàng tìm hiểu thông tin học tập của bệnh nhân Ngô Huy Tuấn, một trong những ngôi sao sáng tương lai của ngành Nhãn Khoa phẫu thuật. Nhưng tai nạn này đã cướp đi tương lai của anh ta.
Nhưng luật là luật, thời đại này đòi hỏi cho nhân viên hệ thống chăm sóc sức khỏe y tế là tuyệt đối. Không có năng lực không có kinh nghiệp cho dù có quan hệ cỡ nào cũng không thể trở thành Bác sĩ. Mỗi bác sĩ gần như một tinh hoa vậy. Cũng từ đòi hỏi đó, mỗi bác sĩ đều phải tuân thủ các quy tắc nghiêm ngặt về tâm sinh lý, không thể để bất kể nguy cơ nào từ bác sĩ có thể ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Tuy nói thời này máy móc tự động đã thay thế con người khá nhiều trong ngành y tế phẫu thuật, vậy nhưng có những công đoạn máy móc vẫn không thay thế được con người, những bàn tay vàng trong phẫu thuật vẫn hết sức quan trọng.
Việc trở thành một bác sĩ phẫu thuật gian nan đến nhường nào người ngoài không thể hiểu.
Một chấn thương cỡ như Ngô Huy Tuấn không thể thông qua hệ thống luật lệ rườm rà trong ngành y tế.
Cho dù Ngô Huy Tuấn có chứng minh mình vẫn còn khả năng phãu thật nhưng tổn thương đó được tính là một nguy cơ cho bệnh nhân. Cho nên chắc chắn anh ta sẽ không được thông qua.
Ngô Hữu Chính trầm ngâm.
“ Vậy với tổn thương đó có thể tham gia quân ngũ?”
“ Hẳn là có thể” Bác sĩ gật đầu
“ Ông…” Quỳnh thị chợt quay lại nhìn chồng hai mắt mở lớn kinh ngạc…