Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.
“Hù….hi hi”
Khu hồi phục chức năng của bệnh viện Hoàng Gia Đại Việt.
Dưới một tám cây xanh không rõ lắm chủng loại, có lẽ là một giống cây kết hợp genome, một tên bệnh nhân đang ngồi trên xe lăn hí hoáy viết lách thì bị ai đó từ phía sau hù doạ….
Bút lệch một dòng, vết mực kéo dài…
Ngô Huy Tuấn cau mày nhìn trang giấy đang sạch đẹp bỗng chở nên nhem nhuốc vì một vết gạch phá bĩnh… hắn rất muốn mắng nhưng không thể mở miệng mắng nổi.
Trong sâu linh hồn hắn như có một linh cảm , hắn sẽ phải bảo vệ người con gái này, sửa chữa mọi chuyện hư hỏng cô ấy có thể gây ra, đứng chắn trước mặt cô ấy dù cho có hiểm nguy nào ập đến.
Một linh cảm thường chực mỗi khi gặp nàng… giống như.. giống như… tiền kiếp có duyên nợ với nhau vậy.
Người đến còn có thể là ai cơ chứ, còn ai có thể đùa quái đản như vậy chứ. Thật ra Ngô Huy Tuấn chỉ có mỗi Lý Tô Ánh Nhi là “bạn” giới nữ thôi cho nên dễ đoán người đến thăm bệnh là ai. Lý do có hai, thứ nhất Ngô Huy Tuấn họ Ngô, thứ hai hắn được xếp vào dạng “dị nhân” với nhiều thói quen quái đản .
Họ Ngô đàn ông được xếp vào giống động vật nguy hiểm với giới nữ, không chỉ ở Bố Chính hay ở Thăng Long mà bất kể chỗ nào họ học tập hay sinh hoạt , lao động.
Lý do đàn ông họ Ngô luôn có vẻ ngoài tuấn tú rất cuốn hút người khác phái và phong cách ứng sử quân nhân luôn rất nam tính. Những đặc tính chết người đó luôn làm nữ nhân, đặc biệt là các cô gái trẻ mơ mộng bị rơi lưới tình.
Nhưng sự thật theo như tổng kết thăm dò cùng đánh giá, đàn ông họ Ngô không tính là chồng tốt. Thật vậy, đàn ông họ Ngô chung thuỷ, quan tâm vợ con, yêu thương vợ con hết mực. Nhưng….
Cái chữ nhưng này luôn rất đáng sợ và là chỗ vấn đề được nhấn mạnh. Nhưng đàn ông họ Ngô yêu quân đội hơn, yêu trách nhiệm quân nhân với tổ quốc hơn, chung thủy với quân đội hơn, quan tâm tới quân đội hơn. Không một người phụ nữ nào có thể chịu được việc san sẻ tình cảm này.... cưới đàn ông họ Ngô thì nữ nhân đó phải có tinh thần thép và lòng vị tha vô bờ bến vì họ chỉ mãi mãi xếp thứ hai mà thôi. Một năm nhìn mặt chồng... con trai được mấy bận là cùng... nên nhớ không những xa chồng mà phải lường trước sự việc 75-80% phải xa cả con trai.
Cho nên đàn ông họ Ngô bọ xếp vào hàng ngu hiểm, phải né xa từ đầu, bởi nếu gần sẽ “dính” mà nếu dính rồi lu mờ ý chí mà tặc lưỡi là hỏng bét. Cho nên mấy ông họ Ngô rất rất khó có bạn gái...
Đã gà tán gái, cả ngày quanh quẩn với vĩ khí, súng đạn, trang bị quân sự, thao diễn thành khô như ngói... thử hỏi không ế mới lạ lùng.
Ví dụ bạn gái nói: “Ems ai rồi”, nghĩa là “xin lỗi em đi”. Thì mấy ông họ Ngô rất ga lăng. “Biết sai là tốt anh không để bụng” vậy là toang.
Nói thật không có con gái họ Lý hốt thì đúng là họ Ngô đàn ông có khả năng.... tuyệt chủng khá cao.
Còn có ai nói thằng Tuấn là bác sĩ đấy, yên tâm cưới về... “Thôi xin lỗi chúng tôi không nhẹ dạ. Mấy ngày trước chị bạn tôi cưới ông họ Ngô... rõ ràng là tiến sĩ khoa học , chẳng hiểu thế quái nào cưới về hai năm, lại tòng quân. Nói thế nào cũng không chuyển ý, dọa ly dị, dọa về nhà mẹ đẻ không ăn thua, vì yêu quá nên dọa không ăn thua, ba ngày lại mò về. Tôi thì tôi không dám, chịu thôi. Đàn ông nhà họ Ngô không nói lý đâu”..... và sự thật cũng là vậy, thăng Tuấn lúc này mà bình phục hoàn toàn là cũng tòng quân đấy....
Lý do thứ hai đó chính là những thói quen dị của Ngô Huy Tuấn càng làm các cô gái tránh xa thằng này. Mặc dù Tuấn cao lớn, đẹp trai, thanh lịch, Ngô gia chính hiệu tiểu tử, nhưng không ai thèm ngó.
“ Sao anh không giật mình?” Lý Tô Ánh Nhi dậm chân dậm cẳng hờn dỗi bước lên trước đối diện với Tuấn mà trách.
“ Cô làm ơn... đi guốc cao lộc cộc, điệu bộ lén lút của cô tôi nghe rõ mồn một... có thể động não cá vàng nghĩ ra cách gì mới mẻ hơn?” Tuấn bất giác không hiểu sao dùng tay trái che đi vết mực bẩn, hắn ẫn trêu chọc Ánh Nhi nhưng lại không muốn cho cô ta biết đã gây nên lỗi.
“ Cá vàng? Ý gì?” Lý Tô Ánh Nhi ngẹo đầu ngẹo cổ hỏi...
Cái điệu bộ này... từ sâu tâm linh của Ngô Huy Tuấn bỗng nhảy lên một luồng xúc động nhưng hắn dường như học được cách khống chế mà dằn xuống...
“ Cá vàng đẹp.. ý tôi nói là cô đẹp” Ngô Huy Tuấn tặc lưỡi...
Ánh Nhi híp híp mắt nghi ngờ dò xét; “ Phải không đó, để tôi tra mới được” Lý Tô Ánh Nhi muốn lôi ra nanochip gắn lên thái dương.
Ối trời....
Không được để cô nàng tra lúc này không thì phiền chết...
“ Anh Nhi này, tôi đã viết được mấy chục chương đầu của câu chuyện xuyên không mà tôi hay mơ đấy.... cô muốn xem không?”
Quả nhiên Ánh Nhi bị thu hút, nàng bỏ xuống nanochip mà hỏi dồn.
“ Đâu đâu.. tôi muốn lắm chứ, có mấy khi Bác Sĩ viết truyện mạng tiểu tuyết xuyên không kiếm tiền đâu … hi hi hi”
“ Kiếm gì mà kiếm, tôi viết để vui vẻ thôi… vả lại tôi không tính xuất bản , chỉ tôi tự đọc giờ có thêm cô”
Ngô Huy Tuấn moi móc trong chiếc cặp da một xấp giấy dầy đưa cho Ánh Nhi.
“ Tôi đùa mà, nhưng tôi thật sự mong chờ lắm, tôi có thể đọc ngay lúc này không?”
Ánh Nhi như nhận được một món quà nào đó rất ý nghĩa, nàng ôm tập giấy vào lòng, cả thân thể như nhún nhảy mà ngắm nhìn Huy Tuấn, ánh mắt rất mong chờ…
“ Tuỳ cô, có điều không phải lúc này cô có giờ liệu nhạc lý ư?”
“ Hừ , sao anh khô như khúc ngói vậy? Người ta là con gái mà , anh không thể nói chuyện một cách dịu dàng sao?” Lý Tô Ánh Nhi giận hờn ôm tập giấy ngồi thẳng xuống bãi cỏ tựa lưng vào chân của Huy Tuấn..
“ Ấy ấy .. tôi chân còn gãy đó”
“ Anh gãy chân trái, tôi tựa chân phải , làm ơn dịu dàng … hừ hừ”
“ Thì tôi có lớn tiếng hay cáu gắt gì? Thế này không dịu dàng thì là gì?”
Ngô Huy Tuấn làu bàu…. Con gái rắc rối thật đấy…
“ Thế này là dịu dàng?” Ánh Nhi trợn mắt ngước lên nhìn Tuấn mà hỏi.
“ Đúng vậy, nhà tôi ba mẹ tình cảm với nhau cũng đến như vậy là cùng”
Tuấn thành thật đáp. Hắn tuy 23 tuổi, hơn Nhi đến 5 tuổi, nhưng mà về chuyện nam nữ thì cả hai bên trình độ ngang ngửa.
Nhi ôm trán day day….
“ Tôi phút chốc quên mất anh là đàn ông nhà họ Ngô… xin lỗi, đã đòi hỏi quá cao”
“ Ý gì đó? Đàn ông họ Ngô làm sao?” Tuấn bực rồi nha….
“ À à đàn ông họ Ngô đẹp trai, phong độ, là trụ cột của quốc gia… đúng không nhỉ… giờ đàn ông họ Ngô im lặng để tôi đọc sách nhé”
Nhi bó tay rồi, đã nghe các cô các dì, các chị cảnh báo nhưng va chạm rồi mới hiểu… khô còn hơn gói mag dứt không có nổi… ai cứu Nhi với hu hu ε( ┬﹏┬ )3.
“ Khoan đã, chuyện đi học thì sao? Tôi sẽ không để Nhi trốn học chỉ để thăm tôi” Ngô Huy Tuấn hết sức nghiêm túc nói.
“ Anh chưa từng cúp cua trốn học?”
Nhi bất ngờ đến kinh ngạc.
“ Quân nhân không bao giờ trốn tránh nhiệm vụ, đối với tôi học vừa là nhiệm vụ, vừa là trách nhiệm, vừa là đam mê. Chưa bao giờ nghỉ học”
“ Ôi họ Ngô… tôi khổ quá mà… làm sao thoát khỏi ông Tuấn dở người này bây giờ?” Nhi vò trán day thái dương trong đầu lăn lộn về nhiệm vụ bất khả thi này….
“ Anh yên tâm tôi không bỏ học mà là tôi nghỉ học. Tôi nghỉ học nhạc viện rồi, đàn chờ đợi nhập học bên thiết kế chết tạo tàu vũ trụ công nghệ Zolzic 1” Nhi vểnh mặt khoe khoang.
“ Giỏi vậy… chúc mừng Nhi” Tuấn thành thật chúc mừng vì thông qua tiếp xúc bấy lâu hắn cảm thấy Nhi có năng khiếu hơn về thiết ký cơ khí….
“ Không có chi… tôi mượn nhờ chân anh, đọc sách, giờ tôi đọc nhé…” Nhi nhún nhún lưng tựa xem cái có an toàn không.
“ Dĩ nhiên… tôi còn chờ Nhi cho ý kiến đấy” Tuấn bị động lan qua châm phải có đau đấy nhưng không một lời than thở.
Kể cũng lạ , hắn hay võ mồm cùng Nhi, nhưng đúng nếu gặp tổn thương thì hắn sẽ dấu không để Nhi phải khó xử…
“ Yên tâm, tôi sẽ làm tổng biên tập cho anh”
“ Quyển thứ nhất; Xuyên không. Dự kiến quyển thứ hai; Tân Sinh, Quyển thứ ba và là kết; Định Hình Thế Giớ Mới…… nghe hơi cùn nhỉ… nhưng có chút mong chờ… hi hi”
Lý Tô Ánh Nhi ngoác mồm ra gao lên đọc mấy dòng đầu.
Ngô Huy Tuấn cau hết mày lại…
“ Đọc nhỏ thôi, đã nói tôi viết ra chỉ cho bản thân đọc và cô đọc thôi”
Tuấn nhắc nhở..
“ Xin lỗi xin lỗi tôi biết rồi… đọc nhỏ đọc thầm…hi hi… bác sĩ học mấy tên rảnh người trên mạng viết truyện xuyên không … lần đầu tiên thấy…”
Ngô Huy Tuấn thề rằng rất muốn gõ nàng mộ cái thật đau…
“ …. Chương 01: Xuyên không.
Công tử, thiếu gia tỉnh rồi…
Công tử ngài cảm thấy thế nào ?....
Chỉ huy sứ… ngài tỉnh lại, tốt quá tốt quá..
Tiếng huyên náo xung quanh khiến cho Ngô Hải Thuần không thể không tỉnh lại, lúc này cảm giác trước tiên của hắn chính là đau đầu và phiền não vô cùng, những tiếng ồn xung quanh như xung kích vào đại não đang mơ hồ của hắn.....”
“... Chương 02: Quyền Mưu.
Lại nói về Đỗ thị nào có thể cam lòng để con mình đi đày, năm lần bảy lượt chạy qua chạy lại Đỗ Ngô hai nhà. Huyên náo lộn xộn hết cả, cuối cùng giới trượng phu không chịu nổi nàng đành phải nhất trí, nếu Ngô Hữu Kỳ có thể lập quân công thì sẽ điều về quanh Lân thành.
Đỗ Thị nghe được nước mắt ào tran, cuối cùng cũng có ho vọng sớm tối gặp mặt con trai, cuối cùng thì con trai nàng cũng có hi vọng thoát nơi khổ ải.....”
“ Chương 03: Họp Bàn.... Chương 04: Biên Chinh Châu Tình Huống.... Chương 05; Tửu Xưởng......”
Thời gian cứ thế trôi đi, ban đầu Lý Tô Ánh Nhi chỉ nghĩ đây là một cuốn chuyện bình thường, vậy nhưng mỗi câu mỗi chữ trong đó đều khiến nội tâm nàng rung động, mỗi dòng mỗi khắc đều khiến tâm linh sâu thẳm của nàng nhảy nhót.
Nàng như hòa mình vào thế giới của câu truyện ấy, mặc dù nó khô cứng đầy chất kỹ thuật, không có nhiều ngôn từ châu chuốt câu tiền bạc của các tên nhà văn mạng, không có các tình huống giật gân câu khách như mấy truyện rác mà nàng lúc rảnh rỗi liếc mắt qua rồi bỏ đó. Câu truyện này bình dị, cứng nhắc, nhưng thật, thật với chính nàng, với chính cảm xúc của nàng... Đúng là kiểu viết chỉ để cho Tuấn tự đọc hay chỉ dành cho một số người giới hạn nhất định đọc. Những người cảm được từ các ngôn từ khô khan đó những chân tình gủi gắm.
Thời gian cứ thế trôi đi, đôi trẻ đã ngồi dưới tán cây từ sáng đến chiều muộn, nhưng Ngô Huy Tuấn không động , hắn không muốn làm phiền cô gái đang đọc sách này, chân đã mất cảm giác, nhưng từ trong sâu thẳm lại có một ý nghĩ vang lên, cho dù nàng muốn thì mạng của Tuấn cũng có thể trao tặng, dăm ba cái khó khăn chân tê rần mất cảm giác đã là gì....
“ Chương 52: Đến Rồi.
.... Mùng 2 tết đang nằm chỏng kheo trong nhà cầm lên mấy bản vẽ xem xét lại những chi tiết có chỗ nào bất hợp lý. Bỗng nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao rồi nháo loạn cả lên..
“ Chủ công… mau tập hợp quân sĩ, địch đánh đến …. Nơi rồi…”
“ Chủ công… mau tập hợp quân sĩ, địch đánh đến …. Nơi rồi…”
Tiếng hô càng lúc càng lớn từ cổng phủ dần dần rõ ràng.
Ngô Hữu Kỳ tái mét mặt mày, quân sĩ hắn phân nửa đã nghỉ Tết, đúng lúc này địch tập. Là Ninh quân nay Chàm Thành quân. Con mẹ nó không đúng, rõ là không đúng thời điểm, hắn có hiểu lịch sử chứ không phải không hiểu.
Ai là ai dẫn quân đánh Biên Chinh.
Ngô Khảo Ký cũng hoảng loạn, lúc này là lúc binh lực của Biên Chinh đang sơ tán nhất. Điểm chết tiệt chính là 800 sương quân vẫn đóng ở Hương Vân Huyện. Một nửa thì nghỉ ngơi, thực tế trong tay của hắn chỉ còn 700-800 quân là có thể ngay lập tức tập trung lại.....”
Đọc đến đây Lý Tô Ánh Nhi cười khúc khích, vị Ngô Hải Thuần nhập vào người của công tử ăn chơi Ngô Hữu Kỳ này thật đáng yêu... hừ hừ... không như ai đó đúng là đầu đất... là khúc ngói mà....