Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1063: Lệnh điều động bất thường.




Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.

Đàm phán là một công việc dài hơi đấu trí, không phải một ngày gặp mặt có thể xong việc, cũng đừng nhìn biểu hiện hung hăng của Richard mà nhầm lẫn thằng này nông nổi thiếu bình tĩnh.

Cùng đừng nghĩ Benjamin và Richard gân cổ gây gỗ ở trong cuộc họp ba người mà tưởng nhầm hai đứa sắp chiến tranh đến nơi.

Liên tiếp hai ngày hôm sau thì việc hai tên này cãi nhau đập bàn đập ghế vấn đề về dầu mỏ ở vịnh Persian là như cơm bữa nhưng lạ thay vấn đề phân chia tầm ảnh hưởng ở khu vực sau này là Thổ Nhĩ Kỳ- Iraq và Syria – Hy Lạp- Bulgaria lại diễn ra rất nhanh.

Ngô Khảo Ký cười khẩy trong bụng, hắn thừa hiểu hai thằng này có đi đêm rồi. Cũng không sao, chuyện này sớm muộn cũng đến thôi, đau một lần còn hơn dai dẳng chảy máu lâm nhẩm đau.

Ngô Khảo Ký vẫn bình thản xem kịch thôi, để xem hai diễn viên quần chúng này diễn đến khi nào.

Ngày thứ tư gần như các lãnh thổ được đôi bên thỏa thuận phân chia cả thì Ngô Khảo Ký phì cười trong bụng. Bọn này nghĩ chiếm thế giới này là giống như đang vẽ bản đồ thế kia sao? Muốn là có thể chiếm, chiếm xong thì có thể quản lý. Ngô Khảo Ký cũng không thể hiểu mấy năm qua bọn này đã làm gì , tại sao vẫn có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.

Nhưng nhớ về “xuất thân” của hai thằng này thì Ngô Khảo Ký ngay lập tức tỉnh ngộ. Bọn hắn không thể nào là đơn giản được. Chỉ cần bình tĩnh lại, đánh giá ngang hàng đối thủ thì Ngô Khảo Ký sẽ hiểu được phần nào bọn này rồi. Thật ra Ngô Khảo Ký chỉ cần đặt địa vị của mình vào hai thằng, sau đó nghĩ xem mình làm gì thì đáp án sẽ có thôi. Kinh nghiệm thì Ngô Khảo Ký có nhiều hơn, nhưng trí tuệ và phong cách hành động thì cả ba đều na ná như nhau thôi.

Hử ... hai thằng này dám làm vậy?

Ngô Khảo Ký giật mình.

Thật liều mạng, chỉ là đôi chút giật mình mà thôi, Ngô Khảo Ký vẫn điềm nhiên chứng kiến cả hai thằng khốn kiếp kia diễn trò....

Tíc Tíc Tíc.....

Tín hiệu nanohchip rung động, thông tin được truyền thẳng vào đại não khiến cho người nhận nhận tín hiệu có thể lặng lẽ kích hoạt thiết bị của mình để xem xét mà không gây phiền đến người xung quanh như điện thoại di động những năm thế kỷ 16-17.

“ Hứ hứ… tình yêu của em hôm nay luyện tập ra sao rồi…”

Từ bên kia là hình ảnh của Lý Tô Ánh Nhi trực tiếp thông qua nanochip tác động vào hệ thần kinh khiến cho Huy Tuấn có thể “nhìn thấy” bạn gái ngay cả khi nhắm mắt.

Tức là sự nhìn này đã vượt qua quang học của đôi mắt mà các thông tin về thị giác ảo thông qua dây thần kinh được chuyển thẳng tới não bộ. Về mặt kỹ thuật thì thế giới này không có người mù vì chỉ cần dây thần kinh thị giác chưa hỏng hẳn thì nó vẫn có thể tiếp nhận thông tin từ camera đến siêu chip – thần kinh thị giác rồi tới não bộ khiên cho hình ảnh rất chân thực.

Tất nhiên lối liên hệ này có nhược điểm đối với người bình thường thị lực tốt , vì nếu mở mắt thì đĩa thị giác, dây thần kinh thị giác sẽ tiếp nhận thông tin hình ảnh thụ động từ môi trường thông qua hệ thống quang học giác mạc, thuỷ tinh thể và dịch kính từ đó hai luồng thông tin thị giác sẽ lồng vào nhau mà gây nhiễu.

Cho nên cách truyền thông tin hình ảnh có tên “Mắt Điện Tử” này cần người nhận nhắm mắt để nhận một luồng thông tin duy nhất.

Tất nhiên người nhận có thể sử dụng nanochip để truyền hình ảnh qua thiết bị màn hình nào đó để dùng mắt thường quan sát. Nhưng Ngô Huy Tuấn đang ở khu huấn luyện , có nhiều người xung quanh nên việc riêng tư tình cảm hắn không muốn người bên ngoài để ý.

“ Anh vẫn tốt, anh đã nhận nhiệm vụ ngày mai ra ngoài không gian rồi… anh muốn tối nay mới báo em”

Ngô Huy Tuấn mấp máy nói chuyện đáp lời…

Gương mặt của Lý Tô Ánh Nhi đang vui vẻ bỗng nhiên xa xầm ngay tức khắc.

“ Vì sao lại vậy, anh mới nhập ngũ không lâu mà, với lại vì sao không báo em sớm hơn…?”

Lý Tô Ánh Nghi rõ ràng đang giận dỗi, nàng biết bạn trai đã nhập ngũ thì sẽ phải ra ngoài không gian nhưng nàng muốn gặp mặt đưa tiễn bạn trai… lúc này mà báo gấp khiến nàng trở tay không kịp.

Huy Tuấn biết lúc này khó sử lý rồi

“ Chờ anh”

Tạm ngắn kết nối, Huy Tuấn dùng Nanochip điêu khiển thiết bị cơ khí bên trong áo giáp Primehjor. Chiếc mũ hợp kim Tamidsordium được tách rời.

Dùng cánh tay cơ khí Huy Tuấn cởi mũ giáp đi đến một nơi riêng tư hơn.

Thiết bị màn hình cùng camera được triển khai trên một robot nhỏ bên trong ngực chiến giáp nhô ra….

Tín hiệu kết nối lại…

Lúc này Huy Tuấn dùng màn hình sẽ thuận lợi hơn nhiều…

“ Đừng giận, anh cũng mới nhận được mệnh lệnh cách đây gần 1 giờ đồng hồ thôi. Em cũng biết người nhà họ Ngô được đào tạo từ nhỏ cho nên anh rút ngắn quá trình đào tạo nhanh lắm. Lúc này anh đã lên cấp chuẩn uý lãnh đạo một tiểu đội Primehjor Men lục binh, bọn anh có nhiệm vụ xây cơ sở ở Mặt Trăng thôi, hình như tạm thời 3 tháng sẽ có nghỉ phép…”

Huy Tuấn cố gắng giải thích…

“ Đã hiểu, không có thời gian rồi, em sẽ tới Philippines ngay…”

Ngắt kết nối…

Huy Tuấn ngỡ ngàng…

Cô bạn gái này thật quá cá tính … tính tự chủ thật cao…

Kể cũng lạ , điều lệnh chuyển quân rất gấp gáp và có nhiều bất thường. Nhưng Ngô Huy Tuấn không nghĩ nhiều… hắn là quân nhân nên nghe lệnh cấp trên chính là nghĩa vụ.

“ Hử… Đội trưởng Tuấn hôm nay cởi giáp kia à… ăn mặc bảnh bao vậy?”

Một tên Thượng Sĩ quan là đội viên trong tiểu đội của Ngô Huy Tuấn thấy đôi trưởng ăn vận bảnh bao tí tửng đi về phái khu gặp gỡ người thân thì tò mò hẳn lên..

“ Haizzz… có lẽ người nhà Đội trưởng cũng gần, lệnh khẩn như vậy vẫn có thể tới…”

Tên đội viên thứ hai lẩm lên tiếng… đây là nhóm nhà xa… đang gang tị đối với mấy ông có người nhà ở gần.

Ví như hai thằng này đang bàn tán , một thằng tên Kevin người Tiểu Bang Bắc Mỹ của Đại Việt, chắc hẳn người nhà không tới tiễn kịp , tên thứ hai là xuất thâm tận Tiểu Bang Somalia, người gốc Phi tên Jack . Nhà còn xa không kém người nhà hẳn cũng không tới.

Ầm ầm hai tiến động vang lên,

Tiểu đội phó xuất hiện đá vào mông hai đứa này đến dúi dụi....

“ Mau mau đi vận chuyển hành trang của tiểu đội, còn ngồi đây ma bàn chuyện Đội Trưởng. Tối nay đội trưởng của chúng ta không về đâu...”

Đều mặc áo giáp Primehjor Armor cả cho nên cú đá mông trở thành những tiếng vang vọng kinh người... bình bình bang bang vang lên.

“ Đội phó có tin tức ... nội bộ gì sao? chia sẻ đi” thằng Jack cười hềnh hệch cả mặt đen thui lủi chỉ thấy hai hàm răng trắng nhởn đang dò hỏi thông tin “nội bộ” .

Đơn giản vì phó đôi trưởng cũng Ngô gia tên Ngô Trọng Khiêm. Cùng là Ngô gia có lẽ biết tin đó. Bọn tân binh này toàn người trẻ, cho nên tinh thần rất bát quái. Ngô Huy Tuấn mới 24 tuổi nhưng đã thuộc dạng ... già nhất ở tiểu đội này.

“ Không biết... chỉ biết Đội Trưởng chắc chắn ở lại phòng hạnh phúc , tối nay không về đâu” Trọng Kiêm cũng rất nham nhở, tuy miệng nói không biết nhưng khai sạch sẽ chuyện tư của anh họ.

Ngô Trọng là nhánh Ngô gia ở Tiểu Bang Bắc Việt, cũng là một nhóm Ngô gia rất lớn và mạnh mẽ.

Ngô Huy Tuấn có “dính lứu” với Công Chúa hoàng tộc thì ai cũng biết , cho nên việc ở lại Phòng Hạnh Phúc thì chả khác nào nói là công chúa đến và hai người....

Thật đúng là anh em tốt...

“Ui choa .... bọn họ... ăn cơm trước kẻng này..” Lại một thằng nghe lén trong đội ầm ầm nhảy ra... Đỗ Cao Thuận, dòng dõi Đỗ gia Tiểu Bang Bắc Việt, xét ra cũng là một thế gia quân sự, đời đời trung thành với Ngô thị không quan tâm thế sự dày vò như thế nào, đây cũng là truyền thống. Mà hai nhà thông gia cũng lắm, đa phần là nữ nhân Ngô thị chọn thông gia với Đỗ gia này.

“ Ăn cái gì mà ăn.... ngáng mồng giờ, ta là chưa nói cái gì đâu đấy” Ngô Trọng Khiêm vội chối trách nhiệm bép xép của mình....

“ Ầy dà... quan trọng gì.... chỗ em ấy mà ... đây là chuyện bình thường thôi” Thằng Kevin lên tiếng chen vào.

“ Bát quái cái gì... cút nhanh làm việc” Ngô Trọng Khiêm lại một lần nữa cầm thanh kiếm to bản của hắn lấy sống mà gõ đầu từng thằng.

Đừng tưởng đánh vô giáp là không đau... đau lắm đấy.

Nên nhớ đây là hệ thống Biomehjor, có đầy đủ hệ thần kinh, cho nên nếu trấn động mạnh thì Biomehjor cũng sẽ biết “đau” và truyền cảm giác này về vật chủ chính là các chiến sĩ Human. Đôi khi những trấn động cực mạnh còn khiến cho Biomehjor bị bất hoạt. Cho nên chiến đấu bằng Primehjor Armor không phải cứ trâu bò mà xông lên, cần kỹ năng rất nhiều... không phải mấy cái loại trong phim ảnh mặc giáp là bố đời đứng yên như thiên thần mặc kệ súng đạn.

Đám cấp dưới bát quái nhưng cũng là sự thật, lần đầu tiên của hai người.

Lý Tô Ánh Nhi quyết phải “ăn” Ngô Huy Tuấn trước khi hắn xuất quân, Tuấn thì cũng không phải trẻ nít gì cho nên can tâm tình nguyện bị ăn...

Lúc này dĩ nhiên hai đứa chui dúc trong chăn không muốn rời xa rồi, còn cơ thể có mặc gì không thì thiên hạ tự đoán...

Lý Tô Ánh Nhi không hiểu sao lại dùng ngón tay vẽ vẽ lên lồng ngực vạm vỡ của Ngô Huy Tuấn, nàng cảm thấy thích làm như vậy, và cảm giác đây như là thói quen vậy.

Dù thân thể còn đau nhức sau lần đầu, mà còn mệt chết đi sống lại vì con trâu mộng này thật sự rất nặng và quá cuồng... nhưng Ánh Nhi không muốn ngủ thiếp đi, nàng vẫn muốn tận dụng thời gian nói chuyện cùng bạn trai.

“ Truyện của em đâu... sao bấy lâu không thấy anh viết gì cả?”

“ Thôi anh không viết nữa đâu...” Huy Thuấn một tay gác đầu, một tay duỗi thẳng cho ai đó gối vào, hắn từ chối viết tiếp...

“ Viết đi... đó là mệnh lệnh của cấp trên” Lý Tô Ánh Nhi nghiêm mặt giả cấm trên mà đùa nghịch nói.

Thực sự là Huy Tuấn rất rất đắn đo, trong thâm tâm thì hắn không ức chế nổi, mặc dù mỗi lần cứ dằn lòng không được viết, nhưng mỗi lúc rảnh dỗi lại cầm lên cây bút viết một đoạn nhỏ, thành thử ra cuốn tiểu thuyết đã thực sự rất dài rồi.

“ Viết đi, hoặc giả viết qua loa thôi, em muốn biết kết quả của vị Hoàng Đế Lý Từ Huy kia...” Lý Tô Ánh Nhi lại nài nỉ...

“Ừ thì viết... nhưng anh viết mỗi câu truyện về Nữ Hoàng thôi đấy”

Ngô Huy Tuấn lưỡng lự một chút rồi cũng đồng ý. Theo hắn nghĩ, dù sau cũng không viết hòa toàn tiểu thuyết, chỉ viết một nhân vật thì có lẽ giấc mơ kia sẽ không thành hiện thực đâu....


Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều.
Hắn một đường mạnh lên, một đường hủy diệt tất cả, một đường trở thành chân chính cường giả.

Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.

mời các bạn đón đọc.