Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.
Thế giới này có tình yêu vĩnh hằng không? Một nam một nữ có thể yêu thương nhau như thủa ban đầu mấy chục năm không? Mấy trăm năm không? Có thể yêu nhau qua nhiều kiếp không?
Câu trả lời là nếu tình cảm của con người được thống kê hoá và người trong cuộc nói thật về cảm xúc của bản thân thì… cảm xúc đơn thuần có thể yêu thương che trở chăm xóc và hi sinh cho đối phương... 20 năm đã là nhiều… còn lại khoảng thời gian chính là trách nhiệm, nghĩa vụ cùng tưởng niệm về kỷ niệm đẹp… khá tàn nhẫn nhưng đây là sự thật về Human.
Nhân loại tham lam và ích kỷ đó chính là bản tính, họ học hỏi tri thức học hỏi đạo đức là để ngự trị những thứ này. Thế nào là phải thế nào là sai thì phải học mới biết được, và mọi định nghĩa đúng sai, giá trị đạo đức lại do từng thời kỳ quy định.
Cho nên trong sâu thẳm mỗi Human đều có một con quỷ tham lam dục vọng một con quỷ ích kỷ băng lãnh, bó vẫn tồn tại ở đó, ở người này nhiều, người kia ít, người này tự chế ngự được người kia khó chế ngự.
Nhưng nó vẫn nằm ở nơi đó, mỗi con người sẽ có. Ví dụ rõ ràng nhất đó chính là khi ngoài đời bị ràng buộc bởi các giá trị đạo đức hay pháp luật sở tại thì bọn họ tìm mọi cách nuôi sống những con quỷ trong tâm hồn dưới danh nghĩa của tự sự , nhật ký, hay thoả mãn hơn với những câu truyện, những tiểu thuyết và phim ảnh phục vụ cho con uỷ tham lam , ích kỷ được thoả mãn dù là chỉ trong một thế giới ảo.
Chính vì lý do này, những thứ thoả mãn được hai con quỷ trên trong cộng đồng những tên không đủ đạo đức để chế ngự bản thân sẽ rất được đón chào.
Tham lam trong tình dục, một câu truyện về hậu cung và máy dập sẽ được đón chờ bởi những kẻ đồng dạng. Tham lam trong quyền lực tuyệt đối đến mù quáng sẽ đi theo những ảo vọng trong sách báo ấn phẩm phim ảnh cùng thể loại…. rồi đủ kiểu sản phẩm phục vụ các mục đích này ra đời để phục vụ nhóm cộng đồng trên. Đó chính là human, một chủng tộc rất khó nắm bắt và có nhiều lối suy nghĩ rất khó kiểm soát.
Giá trị đạo đức hay nhân văn thì bị coi là giáo điều, thánh mẫu … rất khó chấp nhận trong cộng đồng human trên. Bao biện cho tham lam ích kỷ thì bọn chúng dùng … quyết đoán, lãnh huyết gì đó các mỹ từ để hình dung.
Cho nên nói về tình yêu trăm năm đối với nhân loại đã nực cười, nói gì đến tình yêu ngàn năm vạn kiếp? Nằm mơ thôi.
Nhưng câu chuyện lại có thật… trăm năm tình yêu là có thật, và có lẽ còn kéo dài hơn trăm năm .
Lý Tô Ánh Nhi co mình trong căn phòng rộng rãi tươi đẹp nhưng lòng nàng đã tan nát… nơi này chỉ cảm thấy cô đơn và băng lãnh. Đã 2 tháng kể từ buổi tối hạnh phúc hôm đó , nàng đã nhốt mình nơi này, không tiếp xúc cùng ai.
Thực sự thì Lý Tô Ánh Nhi nghĩ không thông… không thể thông nổi, và nàng không thể tin…. Không bao giờ tin tưởng thế giới này lại có chuyện hoang đường đến vậy.
Nàng cho rằng Ngô Huy Tuấn có bệnh tâm lý, quá nhập tâm vào nhân vật trong truyện để rồi bị ám ảnh đến mức điên cuồng và tự nghĩ bản thân là Ngô Khảo Ký vị Thần Đế trong quá khứ kia. Đây là lý trí của nàng nghĩ vậy.
Cho nên nang muốn chờ hắn, muốn gặp lại hắn , muốn hắn khám bệnh chữa bệnh… nàng muốn tình yêu của mình bình thường lại.
Nhưng một phần sâu thẳm trong nội tâm của nàng lại tin những gì Ngô Huy Tuấn viết là sự thật, và mỗi lần đọc những dòng thiểu thuyết … tim nàng lại nhói đau từng cơn … từng cơn…
Lý Tô Ánh Nhi sợ hãi, bởi vì nàng một mặt trách mắng Ngô Huy Tuấn nhập tâm nhân vật phát điên mà nói lời chia tay cùng nàng sau một đêm ân ái. Nhưng một mặt khác nàng lại cũng tự bản thân đang nhập vai vào Lý Từ Huy mỗi ngày một nặng nề.
Nhờ ngày đó khi Lý Tô Ánh Nhi tỉnh dậy thì cũng là lúc Ngô Huy Tuấn đi rồi. Để lại chỉ là một file thông tin được khoá kĩ và tự mở sau 48 giờ.
Lúc đầu Lý Tô Ánh Nhi vẫn còn vui vẻ, bởi vì lần đầu tiên mặn nồng đêm qua hơi ấm của người đàn ông đó vẫn còn đâu đây.
Lý Tô Ánh Nhi lúc ấy không giận vì Huy Tuấn bỏ đi không lời từ biệt, bởi lẽ nàng còn chưa biết hiện thực tàn khốc phía sau khi mà nàng đọc được những thông tin trong tập tin được mở theo thời gian hạn định.
Lúc này Ánh Nhi chỉ nghĩ đơn thuần Huy Tuấn gấp gáp nhiệm vụ và không muốn đánh thức nàng sau một đêm “mệt nhọc” mà thôi.
Nhưng tâm hồn tan nát … mọi chuyện trở nên hỗn loại, tâm tưởng nàng hỗn loạn sau khi tập tin mở ra…
Tiểu thuyết Lý Triều Bá Đạo Phò Mã trong tập tin này quá khác so với những gì nàng biết.
Phần đầu tiên không phải màu hồng nhưng chắc chắn không phải màu xám xịt.
Câu truyện hết sức chân thực kể về một người đàn ông xuyên không lưu lạc tới thế giới cổ đại, anh ta trưởng thành từng chút từng chút để rồi trở thành trụ cột của giang sơn, xây dựng lên đế chế. Trong câu truyện này chiến tranh quá khốc liệt, con em Đại Việt vì lý tưởng vì tương lai đã hết lớp này hi sinh lại đến lớp kia ngã xuống.
Cha mẹ của nhân vật chính ngã xuống tại Ải Chi Lăng khi bị vây công. Có lẽ ông ta muốn tự sát để con cháu có lý do làm nhiều việc hơn.
Thăng Long hoang tàn sau đại dịch, phải rất lâu rất lâu nữ chính mới có thể vực dậy nơi này và xây dựng nó phồn hoa.
Tây Bắc Biến loạn tấn công Đô Kim muốn cứu ra Thái Hậu. Đại Tướng Ngô Khảo Tích giận dữ đồ sát bọn phản đồ máu tươi trăm dặm thậm chí đánh qua Di Lô các dân tộc ở Đại Lý vì đã chứa chấp phản đồ Đại Việt.
Đỗ gia Đỗ Thần danh tướng Đại Việt hiệu trung Tân Đế được ban hôn Ngô Thi Thắm là em gái Ngô Thường Hiến sau đó nhận mệnh trấn thủ Bắc Việt.
Nhưng đó chỉ là những chuyện râu ria. Các cuộc chiến tàn khốc với Chola xâm lược , những trận chiến dai dẳng ở Châu Âu không bì lại được với câu truyện bi thương về tình cảm của hai nhân vật chính.
Người phụ nữ ấy tài mạo vẹn toàn , nhưng số phận của nàng rất rất khổ, hai kiếp người đều chịu đớn đau bị bạo hành thể xác, cho dù kiếp này nàng thân phận là công chúa cao cao tại thượng vẫn bị sự nhơ nhớp của đấu tranh chính trị làm hại, Cũng may nàng gặp được nam chính là một người đàn ông tốt đủ bao dung không quan tâm quá khứ, quá khứ của nàng chỉ càng làm cho người đàn ông kia thêm yêu thương nàng. Nhưng người phụ nữ ấy chưa từng nói nàng tên gì ở kiếp trước, bởi lẽ nàng không muốn nhớ đến. Cái lên Lý Ngọc Quyên là tên kiếp này là lên gốc của công chúa Đại Việt Lý Từ Huy là hiệu. Chính Ngô Huy Tuấn trong mơ cũng không biết cho nên lấy bừa mà thôi. Sau đó mới nghe lời bạn gái mà đổi tên Lý Tô Ánh Nhi vào tác phẩm. Nhưng sự thật tên nàng không ai biết... trừ mình nàng mà thôi. Đó là một quá khứ mà Lý Từ Huy không muốn nhớ tới.
Cho nên trong cuốn truyện viết lại này thì “người kia” không đề bất kể cái tên nào về người con gái này.
Những tưởng cuộc sống của Lý Từ Huy sẽ hạnh phúc viên mãn, một người chồng yêu thương hết mực, có một gia đình ấm cúng với những đứa con.
Nhưng đứa bé thứ hái của nàng đã mất khi sinh, và chính nàng cũng lâm vào hôn me gân năm chục năm.
Từ đây khung cảnh chỉ còn lại là một màu đen tối u buồn. Người đàn ông kia ngày ngày bên vợ, chịu đựng nỗi đau mất con trai sơ sinh, mất đi cả quyền được trò truyện tâm tình cùng vợ.
Trong câu truyện chỉ thấy người đàn ông vẫn gắng gượng chăm lo cho đám con thơ nuôi dạy chúng, lại kiên cường tỏ ra mạnh mẽ lãnh đạo đất nước lãnh đạo gia tộc, chỉnh đốn Ngô Gia, Lý Tô gia thành những thanh kiếm, cái khiên để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ dân tộc như nguyện vọng của người vợ đang nằm ngủ im lìm bao năm.
Hắn phải vững vàng để cả dân tộc, cả đế chế nhìn vào mà yên lòng. Nhưng từng đêm từng đêm hắn ngồi bên vợ mà thủ thỉ mà tâm tình về nỗi nhớ thương. Người đàn ông ấy kể từ ngày đó chưa từng đụng vào nữ nhân nào khác, ngay cả khi hắn còn có hai hoàng phi như hoa như ngọc trong cung cấm. Về sau hai vị Hoàng Phi cũng xin phép được xuất gia đi tu, người đàn ông đó chỉ đành nói xin lỗi rồi gật đầu, trái tim của hắn đã không thể chứa đựng được người con gái khác.
Thật điên cuồng một người thực vật vào thời đó có thể sống đến gần năm mươi năm, đó là một con số không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà nó xảy ra, năm mươi năm, người đàn ông to lớn vạm vỡ, oai hùng khí phách ngày nào, nay đã lão, lưng đã còng, da rẻ khô cằn đầy nếp nhăn, râu tóc đã bạc một màu. Nhưng hắn không thay đổi, vẫn ngày ngày chăm sóc người vợ đang nằm ngủ kia.
Năm mươi năm tình yêu thương phải lớn đến nhường nào? Không ai đong đếm được, Lý Tô Ánh Nhi ghen tị với tình yêu đó. Để rồi người phụ nữ đi đến giây phút cuối của cuộc đời.
Lão già râu tóc bạc phơ lại làm bạn với nấm mồ... mười bốn năm rồi ra đi.
“... Xin lỗi cô gái trẻ, tôi chính là Ngô Khảo Ký, có lẽ tôi nói cô sẽ không tin, linh hồn của tôi được bảo quản 900 năm cho tới thời đại này, người con gái đặc biệt của tôi đã để tôi một lần nữa tỉnh dậy với thân phận Huy Tuấn. Tất cả chỉ là hiểu nhầm, tôi rất xin lỗi nhưng trái tim của tôi đã già nua và không có chỗ cho bất kể ai khác ngoài người vợ đã mất.... Thông tin sẽ bị xóa ngay sau đây. Chuyện này dù cô nói ra cũng không ai tin tưởng- cho nên mong cô giữ bí mật này” .
Đây là một đoạn âm thanh hình ảnh ghi lại Ngô Huy Tuấn nói lời cuối cùng trước khi ra đi, ánh mắt tuy trong vắt của người trẻ tuổi nhưng lại đầy tang thương không thể nào che dấu nổi. Ánh mắt này đã ám ảnh và chiếm trọn tinh than của Lý Tô Ánh Nhi , ánh mắt đã gây nên sự rối loạn cùng khủng hoảng trong tâm hồn của cô.
Càng đọc càng hay , rượu say không thể bỏ .... Sẽ thành siêu phẩm