Không khí tiệc rượu khá là hòa thuận vui vẻ, Ngô Khảo Ký kính tửu một vòng không chừa một ai, kể cả Dương gia người hắn cũng không nề hà. Vấn đề Dương gia khúc mắc Lý Thường Kiệt đã giải thích cho hắn hiểu. Dương gia tất nhiên Ngô Khảo Ký hắn sẽ hỏi han một cách ân cần, nhưng không phải lúc này.
Mọi người đối với Ngô Khảo Ký cũng không tệ, thứ nhất Ngô Khảo Ký khiêm tốn, chịu nghe cho nên thắng được thiện cảm của phần đông. Thứ hai các thế gia này trừ Dương gia có thù hằn riêng thì thực tế không ai có xung đột lợi ích cùng Ngô Khảo Ký. Do đó chẳng có lý do gì họ phải làm khó nhau.
“ Khởi bẩm Vương gia, mạt tướng có theo sự nhờ vả của người Pháp Lãng mà mang đến 5 ngàn bộ chiến giáp cùng 7 ngàn chiến đao, 3 ngàn chiến Nổ, không hiểu lúc này ai sẽ giao nhận?” Tửu qua tứ tuần thì Ngô Khảo Ký bắt đầu bàn công việc.
Ở nơi này hiện tại Lý Kế Nguyên là đứng đầu không hỏi ông ta thì hỏi ai. Vấn đề lương thực Bố Chính quá cấp bách Ngô Khảo Ký không thể không chèo kéo triều đình để tẩu tán một it đao kiếm và chiến nỏ.
Cũng may sau trận đánh ở Bố Chính thì danh tiếng vũ khí của người “Châu Âu” khá thịnh. Cho nên việc xúc tiến mua bán có thêm Lý Thường Kiệt , Lý Kế Nguyên, Lý Hoàng Chiêu ngấm ngầm thúc đẩy nên rất dễ đạt thành hiệp nghị.
Vốn Lê Văn Toản tính toán toàn bộ Tân Bình Lộ cần 5 triệu cân lương thực để có thể cầm cự 3 tháng. Nhưng Ngô Khảo Ký không tính toán như vậy. 5 triệu cân chỉ có thể tính là nếu phần diện tích còn lại của Bố Chính được mùa. Còn nếu không được mưa đâu? Miền Trung bão, lũ quá thinh hành, năm ngoái có thể thoát nạn bão lũ nhưng năm nay thì không thể nói trước. Cho nên Ngô Khảo Ký muốn bòn của triều đình trên 10 triệu cân. Cùng lúc đó Bố Chính tích cực nối lại tuyến đường thông thương của họ với Nhai Châu các thế gia Tống để bổ xung lương thực. Phải hai bút cùng vẽ Ngô Khảo Ký mới có thể yên tâm.
Lấy lý do người Châu Âu mua một mảnh đất ở Tam Phật Tề có tên Buri để thành lập tiểu vương quốc, tiện bề cho giao thương. Nơi này lại thiếu lương cho nên nếu Đại Việt giao dịch bằng lương thảo thì giá thành hạ 2 phần.
Nói thẳng một câu lúc này triều đình Đại Việt không hề thiếu lương, thực tế họ tích trữ rất nhiều Ngọc Lộ Tửu buôn bán cùng các thương nhân hám lợi của Tống.
Do đó vì lợi ích mà Triều đình Đại Việt quyết định dùng lương đổi thêm vũ khí tốt của người “Châu Âu”. Trong sự việc này có nhiều khúc mắc rắc rối và thông tin cần được bưng bít nhưng tất cả dưới sự giúp sức của mật thám hai mang cùng sự thúc đẩy của các đại thần đứng đầu khối quân sự cho nên đã thuận lợi qua mắt tất cả để tiến hành.
Cùng lúc này vì biển đã không bị phong tỏa nên đác đoàn thương nhân Bố Chính cũng tự mình tỏa đi khắp nơi dùng giá cao thu gom lương thực. Tuy số lượng giao dịch nhỏ nhưng cứ chăm chỉ tích góp cũng góp gió thành bão.
“ Hả . Tân Bình Lộ vận chuyển vũ khí?” Lý Kế Nguyên có phần hơi ngạc nhiên, ông vốn dĩ đang chờ đợi người Pháp Lãng vì theo thỏa thuận hai bên thì khoảng thời gian này Pháp Lãng đoàn buôn cũng sẽ giao hàng.
“ Bẩm Vương gia, Pháp Lãng bọn hắn tiểu thuộc quốc đang xây dựng tại Bố Dực ( Buri) có xảy ra xung đột với người bản địa. Bọn hắn phải tức tốc hồi tiểu quốc. Cho nên hạ quan mới nhận mối làm ăn vận chuyển này kiếm chút hoa hồng ở giữa… Thú thật sau trận đánh với người Chiêm Bố Chính đã không còn một xu dính túi..” Ngô Khảo Ký ra vẻ cười khổ.
Mọi người xung quanh cũng như Lý Kế Nguyên gật gù nghe chừng “hiểu”. Chiến tranh luôn mang đến hậu quả tồi tệ vô cùng nhất là ở những vùng thuộc chiến trường khu. Những nơi đó có thắng hay thua cũng trở nên hoang tàn vô cùng. Mùa màng không thể gieo hạt, kinh tế đình đốn nói chung chiến tranh càng kéo lâu thì thiệt hại càng ghê gớm.
Họ cũng hiểu được Bố Chính đã bỏ không ít tiền để thuê quân, mua vũ khí trang bị. Cho nên một số người dù cảm thấy đỏ mắt vì Bố Chính có tửu xưởng riêng và làm ăn dọc miền nam. Nhưng qua lần này chiến tranh họ cũng “đoán “ ra được cho dù có tửu xưởng thì Ngô Khảo Ký cũng kiệt quệ.
Con người lạ vậy, thấy người khác khá lên thì luôn ganh ghét, ngay kể cả người đó là đồng đội của mình. Nhưng khi thấy người đó bị đạp xuống thì tâm lý lại cân bằng trở lại rất nhanh, đôi khi còn thấy thoải mái.
“ Uhm … Bố Chính khó khăn, làm chút vận chuyển kiếm thêm chi phí hẳn cũng là nên. Đi chúng ta cùng xem những vũ khí của người Châu Âu. Nói gì thì nói chúng ta cũng phải kiểm tra thật cẩn thận xem có được như hàng mẫu hay không. Không phải bản vương làm khó ngươi Ngô Khảo Ký nhưng chuyện này có liên quan an nguy tướng sĩ cho nên bản Vương không thể hồ đồ..” Lý Kế Nguyên lên tiếng.
Cho dù thông cảm với Ngô Khảo Ký nhưng chuyện này Lý Kế Nguyên vẫn phải cẩn thận hành sự, nếu hàng hóa không đủ chất lượng thì kể cả Lý Kế Nguyên rất thông cảm với Ngô Khảo Ký nhưng hắn cũng sẽ trả hàng, có lẽ lúc đó “người vận chuyển” lại không công mà chạy một chuyến.
Việc hàng bán và hàng mẫu không cùng một chất lượng rất thường xảy ra, nhất là vũ khí quân đội, cho nên làm người chủ trì vụ giao dich này Lý Kế Nguyên rất cẩn thận.
“ Vậy Vương gia ở đây là..” Ngô Khảo Ký dò xét
“ Phải , bản vương là người chủ trì việc mua bán này… lương thực cho người Pháp Lãng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần kiểm tra vũ khí đủ tốt thì việc này dễ bàn..” Lý Kế Nguyên cười cười vuốt chòm râu..
“…” Ngô Khảo Ký vui mừng quá đỗi, tránh được rất nhiều phiền hà giap dịch.
Đúng lúc này một tên linh canh vội vàng hớt hãi chạy vào báo tin.
“ Khởi bẩm Vương gia, các vị đại nhân. Trong doanh đánh lên, lính của Tân Bình Lộ và linh Ngệ An Lộ đánh nhau…”
Ngô Khảo Ký giật thót mình nhìn qua Lý Kế Nguyên thái độ sau đó nhìn qua Dương Văn Hải. Những Lộ xa miền Bắc như Nghệ An, Thanh Hóa, Thiên Trường không thể để Trấn thủ dẫn quân ngược Bắc mà chỉ để bộ tướng dẫn quân Dương Văn Hải chính là một Châu Mục thuộc lộ Nghệ An trọng trách dẫn quân lần này. Ở phương nam nếu nói đích thân Trấn thủ dẫn quân thì chỉ có mình Ngô Khảo Ký mà thôi.
“ Chuyện là thế nào?” Lý Kế Nguyên nghiêm khắc quát hỏi.
“ Bẩm Vương gia, tiểu nhân vẫn đang còn điều tra, chỉ là nghe các lộ cánh quân khác nói lại là do tranh chấp lều trướng, quân Nghệ An cho rằng phía Nam khu doanh trại mà Tân Bình Lộ đóng quân là thuộc họ quản lý. Tân Bình Lộ quân muốn chặt cây nơi này để gia cố quân doanh thì bị ngăn cản. Hai bên cự cãi sau đó dẫn đến xung đột, tuy rằng chỉ dùng gậy gộc để đánh nhau nhưng đã mấy chục người nằm đất…” tên binh sĩ không thể không cẩn thận bẩm báo.
“ Tân Bình quân thật oai phong , mới ngày đầu đến doanh đã gây gổ, Tân Bính Trấn thủ đúng là trị quân có cách a..” Dương Văn Hải một bên mỉa mai.
“ Bản Trấn Thủ trị quân ra sao không phải nho nhỏ một Cái Châu Mục như ngươi có quyền lên tiếng. Ngươi có tin tiếp tục mở miệng bản Trấn thủ trấn áp ngươi ngay tại nơi này sau đó chờ Vương gia phạt tội bản quan? Chuyện hai bên va chạm nguyên nhân gốc rễ còn chưa phán định người dám nói quân ta gây gổ..”
Ngô Khảo Ký trợn mắt hổ đứng dậy sấn tới.
Dương Văn Hải đang ngồi bỗng giật mình ngã lui một bước.
Đến lúc này mọi người xưng quanh mới nhìn rõ nhân vật trẻ tuổi này, đúng thật ở đây để cho vẻ hiền lành, khiêm tốn của Ngô Khảo Ký lúc đầu quá gây ân tượng nên đã quên đi một chuyện. Họ Ngô toàn là chiến tướng thiện chiến, cho dù là củi mục họ Ngô cũng rất không tầm thường.
Ngô Khảo Ký huyết tính lộ rõ bật người mà đứng, dáng như trâu mộng cao lớn đầy áp bách, mày kiếm dựng ngược, giáp mão sáng loáng nhưng khó có thể che lấp được thân hình to lớn cơ bắp lực lưỡng của hắn.
Ở đây toàn là chiến tướng thô hào, cho nên họ thích nhất là cách huyết tính xử xự. Tuy nói khiêm tốn lễ nghĩa được người quý. Nhưng trong quân là nói đến sức mạnh, có sức mạnh mới có được sự tôn trọng.
“ Ngươi ngươi…. Ngô Khảo Ký ngươi muốn hành hung người ngay tại nơi này…” Dương Văn Hải lấy lại bình tĩnh mà chỉ vào mặt Ngô Khảo Ký quát mắng, nhưng ai cũng thấy được khí thế tên này nhũn hai ba phần.
“ Bẩm Vương gia, thứ lỗi cho mạt tướng thô lỗ. Nhưng việc tên này dĩ hạ phạm thượng, Châu Mục be bé cuồng ngôn Trấn Thủ. Chư rõ nội tình đã buộc tội Tân Bình Quân. Lần này bất kể hai bên đúng sai, nếu Tân Bình quân là bên gây sự mạt tướng sẽ thẳng tay trừng trị. Nhưng tên này Châu Mục mạt tướng không bỏ qua. Trong quân nói đến năng lực.. ngươi họ Dương Châu Mục sau khi sự việc này giải quyết có dám cùng bản Trấn Thủ bàn luận một hai?” Ngô Khảo Ký gằn giọng, lấy quan chức đè người.
Tuy cả cái lộ Tân Bình chưa chắc đã nhiều dân hơn một Châu ở Nghệ An, nhưng về chức quan thì Trấn Thủ là cao hơn Châu Mục bôn bậc nhỏ. Ngô Khảo Ký vận dụng cái này để áp chế đối phương.
Trong quân có lệ bất thành văn, tranh chấp lấy võ lực ra nói chuyện. Nếu bị ức hiếp mà không dám lên tiếng sẽ bị khinh thường.
“ Khà khà … lão phu thích ngươi rồi, người trẻ tuổi huyết tính… phải như vậy chứ… chít chít méo méo khiêm tốn lễ nghĩa lão phu nhìn không ưa… “ Đặng Tường Văn lão gài râu ria quai nón vỗ tay kêu phải , chỉ sợ thiên hạ không thêm loạn mà nhảy vào.
Chúng quân tướng lập tức hơi ồn ào bàn luận, phe liên minh nhà Dương gia thì có lời bênh vực, nhưng đa số là giữ thái độ trung gian xem trò hay.
“ Tất cả im lặng, coi nhủ bản vương không có mặt nơi này? Nếu tất cả cùng có mặt thì đi đến hiện trường xem cụ thể rồi phán xét. Còn chuyện giữa Tân Bình Lộ trấn thủ và Nghi Châu châu mục…. bản vương duyệt rồi, sau khi giải quyết hai bên tỉ thí một lần đánh xong coi như hỏa giải sau này không được nhấc lên can qua..” Lý Kế Nguyên theo lệ thường mà giải quyết.
Dương Văn Hải gười gằn nhìn Ngô Khảo Ký , hắn lúc đầu bị khí thế của tên to con này dọa hơi hoảng, nhưng Ngô Khảo Ký mới có bao nhiêu niên kỷ, kinh nghiệm chiến đấu có bao nhiêu? Hắn thân nam chinh bắc chiến còn sợ thứ này trứng.
Ngô Khảo Ký cũng trừng mắt đáp lại, bàn tay bóp chặt rôm rốp tiếng kêu.
Nếu là trước đây Ngô Khảo Ký không quá tự tin solo 1 vs 1. Nhưng từ sau khi tìm được chiến pháp thích hợp bản thân thì… Bố Chính nếu chơi solo full trang bị không ai ăn được hắn. Kể cả Ngô Khảo Tước .
Đám tướng quân đến nơi thì trợn mắt há mồm, thiên tử quân đã vây kín nơi này yêu cầu hai bên ngừng động thủ. Nằm la liệt trên đất lúc này toàn là quân nghệ an có đến 30 40 người, dường như là bị đánh đến trật khớp thương gân mà không dậy nổi.
Bên kia là một đám quân Bố Chính được dẫn đầu bởi tầm vài chục tên thân binh của Ngô Khảo Ký còn lại toàn là lũ Châu Âu tao lớn lông lá đầy mình nhìn như trâu mộng. Cả đám đều đứng vững mà không có ai chịu quá nhiều thương tích.
Cái này con mẹ nó quá chênh lệch đi.
Dương Văn Hải một tia xấu hổ quát lui bộ hạ sau đó hỏi han tình tình.
Ngô Khảo Ký cũng hỏi thăm tình huống của quân mình.
Nói chung sự việc cũng chẳng dâu diếm gì.
Khoảng giữa hai doanh Nghệ An và Tân Bình là một cái đồi nhỏ với lá nhiều cây gỗ. Lý Kế Nguyên vốn dĩ sắp xếp các đạo quan doanh trại thì để cho các lộ miền bắc gần nhau, các lộ miền nam cạnh nhau. Vì dầu gì cùng miền sẽ hiểu nhau hơn và bớt chuyện. Nhưng ông ta không ngờ đến quân Nghệ An và Bố Chính vì chủ tướng không hạp mà cũng không ưa nhau. Nói đúng hơn là quân Nghệ An không ưa quân Bố Chính . Lúc đầu khi Lý Đạo Thành Trấn thủ Nghệ An thì không sao nhưng khi ông ta rời đì thì sự không ưa nhau này càng lộ ra.
Bố Chính quân chỉ muốn chặt ít cây cối để gia cố doanh trại. Ngô Văn Sơn dẫn mấy tên Châu Âu tới đây chặt gỗ không ngờ quân Nghệ An ra gây sự và ngăn cản. Sau đó còn sỉ nhục người Châu Âu là khỉ vàng mọi rợ. Dĩ nhiên bọn Châu Âu không hiểu tiếng Việt nhưng thái độ của quân Nghệ An bọn chúng có thể đoán ra.
Là quân sĩ ai chẳng nóng, cũng không rõ ai ra tay trước cuối cùng là quần ẩu, rồi gậy gộc phang nhau. Nhưng kết quả quân Nghệ An quá đánh giá thấp sức chịu đòn của bọn Châu Âu nên bị quật cho tán loạn.
Chuyện chỉ có vậy cho nên cả hai bên quân sĩ đều bị “trách phạt” nhưng ai cũng nhìn ra thua thiệt là quân Nghệ An vì họ đo sàn quá nhiều người đi. Từ đây các đại gia cũng ẩn ẩn đoán định sức chiến đấu của đám người to xác như trâu mộng bên quân của Ngô Khảo Ký .
Xong sự việc chưa hết. Tiệc vui mới bắt đầu vì… Ngô Khảo Ký chuẩn bị 1vs 1 đập nhau cùng chủ tướng quân Nghệ An rồi.
Nghe được thông tin này thì cả người Châu Âu lẫn thân binh Bố Chính đều tròn mắt ngạc nhiên… Họ thầm cầu phúc cho đối thủ của Trấn Thủ. Vì hơn ai hết họ hiểu rõ đấu pháp của vị Chủ công này. Đến cả đám Châu Âu to lớn vốn là chuyên gia trong đấu pháp này còn bị Ngô Khảo Ký hành lên hành xuống chứ đừng nói là người ngoài.