Ngô Khảo Ký đang nhíu mày cố gắng thấu hiểu kế hoạch tấn công phía bắc của triều đình bô lão.
“ Bá, ta không hiểu lắm, chúng ta đã quyết định nâng Thân Cảnh Phúc thành chúa người Mân lưỡng Quảng, tại sao vẫn chậm trễ một tháng mới tấn công vào Khâm Liêm hai Châu?”
Ngô Khảo Ký thật không thể hiểu nổi cách dụng binh của Đại Việt các bô lão.
Ờ thì trong quá khứ Đại Việt trung ương triều đình chó ý đồ muốn để quân các thổ ti thủ lãnh phải chịu thiệt thòi khiến thế lực của họ giảm đi có lợi cho sự khống chế của triều đình sau này.
Chính vì vậy trong lịch sử nơi nào đó. Cánh quân phía Tây do các tù trưởng bắt đầu tiến công từ cuối tháng 10 năm Thái Ninh thứ 5 cho đến đầu tháng 12 các cánh quân của Lưu Kỷ, Tôn Đản, Vi Thủ An, Hoàng Kim Mãn, Thân Cảnh Phúc đánh vượt biên giới chiếm thành Tư Minh đánh đến tận chân thành Ung Châu thì quân triều đình Đại Việt mới động.
Hành động này rõ ràng là cánh quân phía Tây gần như chủ lực hoàn toàn khi họ đánh đến tận mục tiêu cuối cùng trong chiến dịch đó là Ung Châu. Trông khi quân triều đình chưa động. Ý đồ bào mòn sức mạnh của các tù trưởng dân tộc ở đây rất lộ liễu. Vì thực tế cứ cho rằng thời này thông tin chập trễ hết sức đi chăng nữa thì hai cánh quân Đông Tây không thể lệch thời gian đến hai tháng trời. Nên nhớ cánh quân “chim mồi “ phía tây đánh tận đến mục tiêu cuối cùng và chờ đợi hơn một tháng thì quân triều đình mới tới vào cuối tháng 1. Sự chậm chễ này của quân triều đình trong lịch sử thì Ngô Khảo Ký hiểu được vì họ có lý do.
Nhưng hiện tại sách lược thay đổi hoàn toàn nhưng Lý Thường Kiệt vẫn cho quân triều đình xuất phát chậm cả tháng trời thì Ngô Khảo Ký hiểu không nổi.
“ Bất học vô thuật…”
“ Ai ui….”
Lại ăn một gõ, Ngô Khảo Ký méo mặt, Lý Thường Kiệt gõ hắn phát nghiện, gõ không phát nào trật, Ngô Khảo Ký hắn chịu tội không thể phản kháng nổi.
Ngô Khảo Tích thì đứng một bên bụm miệng cười, Ngô Thường Hiến không có biểu hiện. Ông ta và Ngô Khảo Ký không khí hai người quá gượng gạo chỉ là chào hỏi khá xã giao giữa phụ thân và nhi tử.
“ Ngươi cần phải đọc thêm binh thư. Bá hỏi ngươi… trận đánh này chúng ta e ngại quân chính quy phương Bắc của nước Tống hay e ngại quân phương Nam?” Lý Thường Kiệt mang theo Ngô Khảo Ký đến đây dĩ nhiên cũng có ý dạy dỗ thêm cho tên này về quân sự. Vì tên này quá gà mờ về cách nhìn tổng quan của một trận chiến lớn.
“ Chúng ta e ngại quân chính quy phương Bắc” Ngô Khảo Ký trả lời chắc đe.
Đơn giản vì Tống lúc này có một đội Kỵ binh kha khá ở phương Bắc để quần nhau với người Liêu và Tây Hạ, tuy thắng ít thua nhiều nhưng không thể coi thường vì đây là lão binh. Tiếp đến Tống được đánh giá là có lực lượng bộ binh tinh nhuệ và hung hậu nhất trong khu vực. Nếu không có đội bộ binh này thì Tống tèo lâu rồi. Mà nhánh Bộ Binh này phần lớn nằm ở biên giới phía Bắc và một phần đóng ở Biện Kinh.
Còn ở phương Nam thực tế quân lực của Tống bạc nhược vô cùng, không phải họ không muốn phát triển bộ binh ở đây mà là không thể. Chính sách của người Tống ở phương Nam là ức binh, tức là ức chế sự vũ trang của các dân tộc Tráng – Mân nơi này. Số dân Tráng – Mân ở Miền Nam lên đến 5-6 triệu người và liên tục có các quộc nổi dậy. Nhất là cách đây 20 năm Nùng Trí Cao đã làm cho Tống choáng váng một lần cho nên họ bắt buộc phải ức chế vũ trang của người Tráng.
Nhưng khu vực Lưỡng Quảng và Phúc Kiến có đến 80% số dân là người Tráng cho nên muốn chưng binh phải chưng Tráng binh. Xong chưng Tráng binh cấp vũ khí tốt cho họ lại sợ họ nổi dậy. Cho nên ở miền Nam nước Tống lúc này là một mảnh mâu thuẫn ghê gớm về quân sự.
Điều quân từ Bắc về Nam vậy lấy gì thủ phương Bắc? Do đó Ngô Khảo Ký có thể trả lời thẳng. Đại Việt không ngán quân Phương Nam của người Tống.
“ Vậy theo ngươi nếu triều đình Đại Tống cử binh cấp tốc từ phía Bắc hỗ trợ cho Ung Liêm Khâm châu thì sao?” Lý Thường Kiệt từ tốn hỏi.
“ Rất khó đánh, nhưng điều quân từ phương Bắc về phương Nam là cả vấn đề khó khăn, trong thời gian ngắn người Tống làm không nổi.” Ngô Khảo Ký vẫn lý luận.
“ Khó khăn nhưng không phải không thể, nếu sức uy hiếp quá lớn thì người Tống vẫn sẽ làm như vậy, bài học của Nùng Trí Cao năm xưa vẫn hiển hiện. Địch Thanh trong một tháng đã dẫn theo đội kỵ binh 2 vạn Tống Quân từ Bắc xuôi nam mà đánh tan Nùng Trí cao ở Quế Châu….” Lý Thường Kiệt dẫn dụ…
“ Vì vậy chúng ta… tạo cho người Tống giả tượng rằng lần này nguy hiểm không lớn?” Ngô Khảo Ký như bắt được trọng điểm gì đó.
“ Ngươi nghĩ nếu biên giới bị tấn công thì triều đình nhà Tống bao lâu sẽ nhận được tin?” Lý Thường Kiệt cười cười gõ gõ ly trà mà hỏi….
“ A ta đã hiểu ra vấn đề… thâm a…. độc a….” Ngô Khảo Ký nhảy dựng lên, hắn là người thông minh dĩ nhiên có chút ngu quân sự nhưng nếu được dẫn dắt thì hắn học cực nhanh…
“ Ngươi thử nói xem..” Lý Thường Kiệt tủm tỉm cười động viên…
“ Đầu tiên chúng ta chỉ cho quân thổ ty tấn công để tạo giả tượng đây là một cuộc xung đột biên giới bình thường do người Mân Tráng mâu thuẫn. Lúc này quân triều đình không được lộ diện và Đại Việt không được lộ ra một chút ý đồ nào sẽ để cho quân chính quy tham chiến. Người Tống sẽ nghĩ rằng chỉ là một cuộc quấy rối biên giới nho nhỏ của các thổ ty bên Đại Việt do đó họ có điều quân cũng chỉ là các lộ quân phương Nam xung quanh Lưỡng Quảng. Mà một tháng là thời gian tin cấp báo từ Lưỡng Quảng có thể về tới Biện Kinh. Do đó chúng ta phải ém quân ít nhất một tháng sau đó mới ra tay…” Ngô Khảo Ký hào hứng lý giải như một đứa trẻ bắn được đồ chơi lạ.
“ Còn gì nữa không?” Lý Thường Kiệt vẫn cười mà hỏi…
“ Còn gì nữa?...” Ngô Khảo Ký cau có nghĩ không ra….
“ Ngu dốt….” Bộp… “ Ai ui”…
“Nói tử tế không được sao? Cả ngày tìm cớ đánh người” Ngô Khảo Ký xoa đầu hung hăn thầm nghĩ lui mấy bước tránh xa vùng nguy hiểm….
“ Quay lại đây… đứng gần lại” Lý Thường Kiệt cười quát.
Ngô Khảo Ký chỉ còn cách mặt mày méo mó thủ thế sẵn để nhảy trốn rồi từ từ tiến lại. Nói chung tốc độ Ngô Khảo Ký không nhanh hắn có đề phòng cũng tránh không có nổi.
“ Ngươi nghĩ một lần điều quân lỗi thì lần thứ hai có dễ dàng điều binh đến chiến trường không?” Lý Thường Kiệt lại tiếp tục giảng.
“ Nơi này Quế Châu tập trung 5 vạn tân binh người Mân và Hán đang luyện tập ráo riết để sau này tấn công Đại Việt không xa. Để đánh lên đến Quế Châu thì quá xa xôi thời tiết miền Bắc lúc này đến tuyết cũng có quân Đại Việt không quen chiến đấu, cho nên phải dụ đám này tới Ung Châu để diệt…”
“ Người Tống muốn luyện binh? Cách luyện binh nhanh nhất là tực chiến, nhưng nếu đem 5 vạn tân binh này va chạm với tinh binh Đại Việt hẳn sẽ chết không còn một mảnh, cho nên nếu có tin tức tinh binh Đại Việt xuất hiện thì người Tống thà điều binh từ Phương Bắc về mà không dùng tân binh…”
Lý Thường Kiệt đang nhẹ nhàng giảng giải thì Ngô Khảo Ký nhảy vào.
“ Cháu hiểu nha… hiểu hiểu rồi… Người Tống nghĩ thổ binh Đại Việt dễ ăn cho nên dùng Tân binh đến để luyện quân, nhưng lúc này tinh binh Đại Việt mới cấp tốc xuất phát rồi ăn luôn đạo Tân binh này của Tống. Tống đã điều một lần quân, hao phí nhân tài vật lực đến lúc đó muốn điều một lần quân thứ hai từ phương Bắc là khó khăn và tốn thời gian hơn nhiều cho nên chúng ta thắng ở chỗ chủ động thời gian..” Ngô Khảo Ký nhảy cẫng lên, hắn như phát hiện một tân thế giới. Hắn cảm thấy lúc này quân sự ngành học thật rất thú vị…. để học hỏi.
Nói thạt ba cái dòng lịch sử kiếp trước hắn đọc qua chẳng giúp gì được hắn về tư duy quân sự và những tính toán điều binh khiển tướng cả. Nói thẳng nếu hắn đứng ở bên phe Tống lúc này thì sẽ bị Lý Thường Kiệt xoay mòng mòng mà chết tươi. Cũng y chang trận chiến ở Bố Chính , nếu không có Lý Thường Kiệt thì hắn cũng bị vua Chiêm xoay hỏng người.
Tác bận việc- ah em đọc tạm đỡ nghiền / tác sẽ up full sớm chap này