Bản Convert
Lại nói về cuộc họp “hoàng tộc” Lý thị ở Điện Trường Xuân, sau khi nghe được Tống Kiệt báo cáo về các loại vũ khí mới được chế tạo thì Ỷ Lan Thái Hậu cùng các Vương gia họ Lý cảm thấy hài lòng vô cùng.
Những vũ khí mới của Tống Kiệt thiết kế đang ngày dần hoàn thiện nhanh chóng,tl không tin là cả nàng không thể trị được đứa con nhận Lý Từ Huy ở Tân Bình Lộ với nhóm vũ khí mới này.
Nói thật nếu như người đối chọi Ỷ Lan Thái Hậu là Ngô Khảo Ký thì chưa chắc nàng đã ghi hận đến như vậy nhưng người đối đầu nàng là Lý Từ Huy cho nên mọi chuyện sẽ biến tướng trở nên rất phức tạp. Hai người phụ nữ đứng đầu hai thế lực mà hằm hè nhau thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp vô cùng. Ngay cả Ỷ Lan Thái Hậu với kinh nghiệm chính trị bao nhiêu năm nàng thừa hiểu không nên dùng sức mạn với Tân Bình Lộ, nhưng vì Lý Từ Huy nguyên nhân cho nên Ỷ Lan Thái Hậu quyết tâm bị chiến và rõ ràng là có ý đồ dùng sức mạnh đối với Bố Chính.
Ý đồ thì muốn đối phó với Bố Chính thế nhưng sức mạnh của triều đình lúc này không đủ do nhiều nguyên nhân. Thứ nhất các thế gia không phục, các thế gia gào thét muốn có được luyện kim công thức và thực sự mâu thuẫn này chỉ tạm lắng xuống một chút nhưng đang âm ỉ cháy. Những đám cháy âm ỷ như vậy mới đáng sợ. Ỷ Lan Thái Hậu thực sự sợ nếu thúc ép Bố Chính mạnh quá khiến cho nơi này công bố công thức luyện thép ra ngoài cho mọi thế gia thì cũng khá nguy cơ. Đến lúc đó sức mạnh độc quyền của Lý thị ở phương Bắc sẽ không còn.
Thậm chí lúc này trong bóng tối đã có rất nhiều thế gia Đại Việt cố gắng bí mật tiếp xúc với Bố Chính dùng giá cao hi vọng có thể lấy được công thức luyện kim ở nơi này. Thậm chí các thế gia còn có “xu thế” kết bè kết đảng với Bố Chính để có thể nhận được công thức trên.
Ỷ Lan Thái Hậu lúc này đang gõ gõ nhẹ ngón tay lên một tập giấy trên bàn mà nhíu mày, đây là thông tin “tình báo” của các mật thám Nội Vụ Sảnh cung cấp cho bà ta, trong tay Thái Hậu có đầy đủ chi tiết từng thế gia nào đã tiếp xúc Bố Chính và tiếp xúc lúc nào, bàn bạc những gì.
Tất nhiên Ỷ Lan Thái Hậu không thể biết được những thông tin này là từ một tay Lý Từ Huy thông qua Lý Thiện thái giám truyền về Long Thành. Ỷ Lan Thái Hậu chỉ tấm tắc rằng chum sò mật thám của bà ta cài vào Bố Chính hoạt động thật hiệu quả, ngay cả những thông tin tư mật như vậy cũng mò ra được. Kể từ đó đánh giá của Ỷ Lan Thái Hậu cho Lý Thuận tăng theo cấp số nhân, vị hoàng thái hậu này có đến chết cũng không thể nghĩ được trùm mật thám Nội Vụ Sảnh Đại Việt cài vào Bố Chính lại là Đốc Xưởng – Đông Xưởng Tân Bình Lộ người đứng đầu hệ thống tình báo của thê lực miền nam này.
Nhận được những thông tin trên thì Ỷ Lan Thái Hậu càng ý thức được Tân Bình Lộ chính là một quả bom nổ chậm, nhưng nàng chưa dám ra tay tháo rỡ vì lực lượng Lý thị lúc này chưa đủ để trấn áp cả Tân Bình Lộ và các thế gia đang âm thầm mò mẫm trong bóng tối kia.
Do đó mục tiêu lần này của Ỷ Lan Thái Hậu chính là đối phó các thế gia Đại Việt trước, kể cần tước thế lực thì tước, kẻ cần biếm chức thì biếm, quyết không thể để thế gia lộng hành hơn nữa.
Sự việc Quảng Nguyên, Động Giáp- Vĩnh An – Châu Lạng bị thu lại hoàn toàn dưới quyền Lý Thị quản lý chính là một tín hiệu đầu tiên của việc thanh trừng các thế lực quân phiệt cát cứ ở vùng ngoài. Tất nhiên sau các thế lực vòng ngoài thì các thế lực vòng trong như Lê- Đỗ- Đào- Mạc – Phạm sẽ được để mắt đến. Tất nhiên họ Ngô cũng thuộc nhóm thế tộc vòng trung tâm nhưng họ đã tự động rút lui cho nên Ỷ Lan Thái Hậu không cần quá quan tâm.
Chính vì tư tưởng muốn dẹp yên thế gia miền Bắc sau đó mới đối phó Bố Chính khiến cho Ỷ Lan Thái Hậu tuy rằng quân bị những vũ khí mới, tuy rằng ấm ức trong lòng nhưng không có lộ ra ngoài. Thay vào đó trong thời gian này triều đình lá mặt lá trái cùng Tân Bình Lộ và tỏ ra ất ưu ái tân Vương Ngô Khảo Ký thế lực để ru ngủ Tân Bình.
Chỉ cần Tân Bình Lộ lộ không thò tay vào phân tranh ở phía Bắc thì Ỷ Lan Thái Hậu tin tưởng mình sẽ sớm thôi xóa bỏ được hệ thống quân phiệt còn trên đất nước này. Còn nhánh quân phiệt lớn nhất, đáng ghét nhất là đứa con rể và con gái nuôi ở Bố Chính nàng sẽ xử sau cùng.
Lý do này khiến cho thời gian qua Tân Bình Lộ thực tế rất thoải mái về mọi mặt. Với Kinh tế họ có thể thoải mái tự do buôn bán đến tận Thăng Long thành, đồ lưu ly thủy tinh đã tràn ngập thị trường và thu được mối lợi tuyệt đối kinh khủng.
Ngọc Lộ tửu thì Tân Bình Lộ ngang nhiên vi phạm hiệp ước trước đây mà đóng gói lên phương bắc tiêu thụ. Nhưng Lý thị cũng không ý kiến, coi như nhắm mắt cho qua.
Thật ra thì họ không nhắm mắt cho qua cũng không được, bởi giờ này Bố Chính không còn là một Châu nhỏ yếu mà Triều đình có thể trắng trợn can thiệp. Nhưng vấn đề giờ của Tông Chính hoàng thất Đại Việt đó chính là nếu họ muốn phát triển, nghiên cứu vũ khí mới thì cần đại lượng tiền bạc đầu tư. Hoàng tộc lúc này đang cùng thế gia căng thẳng nên nói thật nơi nơi bị gây khó dễ. Nguồn tài lực chính của Hoàng thất đó chính là Ngọc lộ tửu cùng thuế ruộng của một hoàng điền rộng lớn mà họ đang nắm giữ. Thêm vào một chút là cống nạp từ các quốc gia chư hầu như nhị Mân Lưỡng Quảng, Mường quốc ở phía tây và các khê động bộ lạc.
Nói thẳng thắn thì Bố Chính cũng thuộc vào một trong những thế lực phải “cống nạp” cho Hoàng Tộc hằng năm. Nhưng nói thẳng thắn một câu những khoản thuế thu được của các thế lực không đủ một phần trăm nếu so sánh cùng số tiền khổng lồ phải bỏ ra để hiện đại hóa quân đội Đại Việt. Cho nên tình hình kinh tế của Hoàng Tộc khá nguy cơ.
Các thế lực các cứ được yêu cầu ”đóng thuế” trong các vùng nội địa, bị yêu cầu “cống nạp” ở những vùng xa xôi. Các thế lực đều ngoan ngoãn thực hiện nhưng vấn đề đặt ra đó là ngoài Bố Chính đóng tiền một cách tử tế thì các thế lực khác tìm đủ mọi cách lạng lách đánh võng.
Giờ này thuế ruộng ở Đại Việt chỉ là một con số nhỏ nhoi, các thế lực hoàn toàn đóng đầy đủ thuế ruộng dựa theo diện tích đã kê khai. Nhưng sau hai năm cổ động công – thương hai ngành thì người người ở Đại Việt đều biết, thứ kiếm ra tiền nhiều nhất là thương nghiệp cùng công nghiệp. Mà hai thứ này việc thu thuế ở Đại Việt chỉ mới chỉ dừng lại ở mức ước đoán mà chưa có một bộ luật chi tiết nào theo kịp tình hình phát triển của các vùng miền.
Chính vì khe hở này các thế lực dĩ nhiên động tay chân sổ sách, kể từ đó hoàng tộc có tra cũng không tra ra được bất kỳ manh mối nào về phạp pháp trốn lậu thuế.
Kể từ đó gồng gánh một hệ thống quân sự khổng lồ với những yêu cầu cao về hiện đại vũ khí chỉ có thể dùng tiền nội khố của hoàng gia, quốc khố luôn bị các vị thượng thư lại bộ kêu gào thiếu thốn, hôm nay thì tu sửa đê điều, ngày mai thì sửa chữa thàng trì họ dùng quá nhiều lý do để ngăn trở hoạt động của Hoàng Tộc hiện đại hóa Thiên tử quân.
“ Các vị tông thất trưởng lão cùng các vị vương gia. Tình hình lúc này hẳn là linh tế rất căng thẳng, nếu vẫn cứ dằng co như vậy thì Nội Khố cũng khó đảm bảo được..” Ỷ Lan Thái Hậu nghiêng người trên ghế ray tâm mi mà đau đầu, lần này tình thế ác liệt không kém gì việc lập Quốc tử giám và thực hiện khoa cử để tuyển chọn hiền tài.
Thế gia cùng hoàng tộc lần này mâu thuẫn rất khó điều hòa bằng một vài biện pháp trao đổi lợi ích. Thứ thế gia muốn đó chính là bí mật luyện thép, đây là điều mà hoàng tộc không thể thỏa hiệp. Thứ hoàng tộc muốn đó chính là tiền tài, đây là chỗ thế gia cắn chết không bỏ, không có thế gia ủng hộ thì hoàng tộc nửa bước khó đi.
Thực tế hoàng tộc có thể lui một bước từ từ mưu đồ xây dựng một đạo luật thương mại hoàn chỉnh cùng bố chí các Ty thuế bạc ở khắp nơi trên cả nước từ đó quản lý gắt gao thuế phú từng khu vực. Nhưng muốn thực hiện điều này thì không dưới năm mười năm là không được. ( Lý triều lúc này mới bước lên phong kiến tập quyền cho nên rất nhiều luật lệ còn dang dơ chưa hoàn thiện, hệ thống thuế phải đến thời Hậu Lê mới hoàn thiện). Mười năm là một khoảng thời gian khá dài và sẽ có nhiều biến động. Nếu trong thời gian này xảy ra biến cố thì mọi chuyện rất khó hình dung được.
“ Các vị có lương sách gì giải quyết vấn đề tài chính trước mắt?” Ỷ Lan Thái Hậu ngước mặt quét ngang những Tông thất đệ tử có mặt nơi này. Nhưng ai đấy đều mặt mày ủ rũ mà không nghĩ được ra phương án nào thích hợp.
Lúc này Tống Kiệt đứng ở một bên kích động muốn nói gì đó nhưng hắn không thể mở mồm nếu chưa được gọi bởi lẽ hắn chỉ là dự thính nơi này. Nhưng thái độ của hắn rõ ràng như viết lên mặt, thái hậu thần có ý kiến, thần có tư tưởng a.
“ Anh Minh Hầu có lương sách gì thì cứ nói ra?” Vẻ mặt kích động của Tống Kiệt sao có thể qua mắt được những người ở nơi này?
“ Khởi bẩm thái hậu cùng các vị vương gia tông thất, hạ quan thực có một vài phương án có thể bổ xung quốc khố từ ngắn hạn đến dài hạn. Kể từ đó chúng ta có thể hoàn toàn đè ép thế tộc” Tống Kiệt nhận thấy cơ hội của mình cho nên kích động đứng ra trả lời.
“ Cháu rể cứ tự nhiên mà nói lên ý tưởng của ngươi…” Ỷ Lan Thái Hậu biết được Tống Kiệt có năng lực cùng những ý tưởng lạ độc đáo nhưng khá hiệu quả cho nên khích lệ tên này nói ra.
“ Chúng ta có thể thành lập Ngân Hàng Quốc Gia…” Tống Kiệt hào hứng nói.
Nhưng ngay lúc đó hắn bị Lý Hoàng Chiên ngắt lời.
“ Là thành lập kiểu mới Tiền trang như Tân Bình Lộ? Ta cũng nghe thấy dân gian đồn thổi về thứ này nhưng gần như mọi ý kiến đều đánh giá đây là một ý tưởng hão huyền… không hợp lý”
Tiền trang thời này cũng đã phát triển mạnh, để thuận tiện cho buôn bán thì mọi người thường gửi tiền ở tiền trang sau đó đến chi nhánh tiền trang ở nơi khác để nhận thấu, từ đó sẽ giảm bớt chi phí vận chuyển tiền đi xa vừa nguy hiểm do cướp bóc đạo tặc vừa tốn công sức, vì lúc này tiền đồng thực tế rất nặng nề và cồng kềnh nếu giao dịch số lượng lớn. Bạc có thể giảm bớt khối lượng giao dịch nhưng thực tế không phải là tiền tệ mà chỉ là một phương thức quy đổi tiền tệ mà thôi.
Nhưng tiền trang sinh ra là để giúp thương nhân “ lưu trữ” “ bảo vệ” và “vận chuyển” tiền tệ. Do đó gửi tiền vào tiền trang sẽ mất phí tổn. Ví như một thương nhân gửi tiền vào tiền trang một tháng thì họ phải tốn một khoản phí nhất định để duy trì khoản tiền đó. Chính vì lý do này thực tế tiền trang thời này không phải ngân hàng mà chỉ là một dịch vụ chuyển tiền đơn thuần.
Nhưng Bố Chính đã mở một thứ gọi là Ngân Hàng, mọi người gửi tiền vào ngân hàng không những không có mất phí mà ngược lại hàng tháng còn có lãi xuất nhỏ. Nhân viên Bố Chính các khoản lương trả đều vào thẳng “ tài khoản” ngân hàng. Lúc cần thì rút không cần thì cứ để đó để còn sinh lời.
Ngân hàng Bố Chính mở ra đã được vả năm trời và thời gian đầu thực tế nó đã khiến cho cả khu vực cười chế nhạo, vì họ nghĩ cách làm ăn này chỉ có thua lỗ, ai đời giữ tiền cho người khác còn phải trả lợi nhuận cho họ. Chính vì vậy thời gian đầu ngay cả tại Bố Chính không có mấy ngươi tin tưởng cả.
Nhưng công nhân viên làm việc cho “chính phủ” Tân Bình Lộ không được phát lương trực tiếp mà được phát lương vào “tài khoản” cho nên đám người này chính là khách hàng đầu tiên của ngân hàng. Tất nhiên thói quen “chôn tiền trong hũ dưới gầm giường” của dân gian là rất sâu sắc, cho nên thời gian đầu hễ có lương là mọi người đui rút hế vì sợ nhỡ may Ngân Hàng biển thủ.
Bên cạnh đó cũng có một số người gan lớn thử một chút xem sao cho nên để lại một vài tháng lương chờ sinh lời.
Sau một thời gian Bố Chính dân chúng dần chấp nhận ngân hàng lợi ích, vì có đám nhân viên “chính phủ’ mẫu mực làm chuột bạch thí nghiệm. Tín dự Ngân Hàng Bố Chính dần nâng cao trong dân chúng, việc thanh khoản gửi tiền rút tiền rất nhanh chóng và thuận lợi khiến cho dân chúng cảm thấy dịch vụ Ngân Hàng thuận tiện lắm.
Thành thử ra chưa nói đến thương nghiệp, chỉ nói riêng tiền lương cho Viên chức , quân đội Bố Chính hàng tháng không phải ra bao nhiêu tiền. Tất cả chỉ là các con số trong tài khoản mà thôi. Số lượng viên chức , binh sĩ rút tiền hàng tháng không nhiều, họ chỉ rút đủ để chi tiêu mua sắm đồ dùng thiết thực, số tiền lương còn lại họ để lại ngân hàng để sinh lời. Bố Chính lại dùng chính khoản tiền này để đầu tư phát triển công nghiệp thương nghiệp cho nên tài chính kho của Tân Bình Lộ luôn luôn tràn đầy.
Đến thời gian này sau cả năm hoạt động thì Ngân hàng Bố Chính đã mở chi nhanh khắp Tân Bình Lộ việc giao nhận tiền ở các vùng trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nhưng đây chỉ là những thuận tiện mà Bố Chính người dân có thể được hưởng và cảm nhận được sự thuận tiện kể từ khi có ngân hàng. Người ngoài như Long Thành hay các Châu Quận khác vẫn đánh giá Ngân Hàng là một mối làm ăn thua lỗ , có thể giúp ích cho dân chúng nhưng lại gây nên gánh nặng tài chính cho “ chính phủ” cho nên không ai đánh giá cao thứ này.
Nhưng Tống Kiệt là ai? Một người hiện đại như hắn thì dĩ nhiên biết ngân hàng là lợi hại ra sao và dễ kiếm tiền như thế nào . Cho nên tên này đứng ra muốn Đại Việt hoàng tộc hãy thành lập ngân hàng để xoa dịu kinh tế căng thẳng. Nên nhớ trên danh nghĩa Đại Việt lúc này có tới 7 triệu người. 4,5 triệu người Việt cùng 2,5 triệu người các dân tộc khác thuộc quản lý của Long Thành. Chỉ cần 10% số lượng này sử dụng Ngân Hàng và gửi tiền vào trung bình mỗi người một lượng bạc thì sẽ có ngay 7 trăm ngàn lạng bạc, sử dụng số tiền này hợp lý để buôn bán hay cho vay thì tình hình kinh tế của Hoàng Tộc sẽ được giải quyết ngay lập tức.
Tống Kiệt không quá hiểu Ngân Hàng vận chuyển, nhưng hắn có thể sơ sài nêu ra những lợi ích của thứ này. Rất nhanh hắn đã thuyết phục được Ỷ Lan Thái Hậu và tông thất Lý thị mở Ngân Hàng Hoàng Gia Đại Việt. Ngân Hàng này chỉ thuộc vào hoàng gia quản và lợi ích thuộc về hoàng gia.
Điểm đáng nói là vốn ban đầu Tống Kiệt bày mưu cho Hoàng Tộc vay của Ngân Hàng Bố Chính 50 vạn lượng bạc để làm tiền vốn. Thật không ngờ Hoàng Tộc vậy mà đồng ý và cũng thử tiếp xúc Bố Chính đề nghị khoản vay trên.
Truyện đã hoàn thành