Cậu vàng lúc này không còn phải lẽo đẽo đi theo đoàn nạn dân chạy loạn, cậu vàng cũng không phải gặp vỏ cây sống qua ngày, suy cho cùng cậu vàng là chó chứ không phải là trâu bò nha.
Cậu vàng nhấc bốn chân mệt mỏi lết trong đám bùn đất ngổn ngang, ngửa đầu nhìn bầu trời phi vũ mông lung mà chán nản. Cậu vàng cả đời đều làm tròn bổn phận của cẩu ngoan cớ sao ông trời nỡ bất công.
Đầu tiên là nóng đến chết chó, tiếp theo bị lũ ve kêu đến sầu sầu sầu, giờ thì mưa gió ngập mồm đến lết chân đi cũng không nổi trong bùn lầy… Cậu vàng mệt mỏi.
Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài dẫn theo đoàn dân quân trùng điệp đội màn mưa tiến lên, mưa chính là thiên địch của hắn lúc này.
Lòng người luôn biến thiên rất nhanh, đây là không có cách, Cậu vàng tuy là chó nhưng tư duy thực tế rất bằng phẳng, cả đời chỉ muốn sống yên tân, cũng không muốn làm cái gì đó cho vương, chó đại ca, chó chỉ huy, nó cũng chẳng muốn chỉ huy ai, ham muốn của nó chính là có đủ ăn có được một con vàng cái để nhảy… chấm hết.
Nhưng con người là động vật cấp cao siêu phưc tạp. “Chúng” có tư duy, có tri thức, có mãnh liệt tư dục, cho nên lại là những sinh vật dễ thay đổi nhất.
Ban sơ suy nghĩ của Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài chỉ là tìm một đường sống cho gia đình, một suy nghĩ bình dị, đầy trách nhiệm cũng như đầy tính nhân văn.
Tiếp theo A Tài muốn cứu vớt nhiều hơn đồng bào bên người, hành động của triều đình Tống rút củi đáy nồi thực sự đã quá dồn ép người dân ở Yên Vân rồi.
Việc của A Tài đứng lên du thuyết bốn phương tám hướng, đi theo lá cờ soi sáng của Liêu Đông Vương Ngô Khảo Tước cũng là một chuyện hợp thiên lý.
Nhưng sau đó A Tài càng bước càng cao, càng bước càng quên đi bản sơ tư tưởng, càng đi càng xa mục đích ban đầu.
Trong hắn lúc này chỉ có quyền lực, địa vị, tài phú cùng dục vọng chinh phạt.
A Tài không hay rằng đâu chỉ mình hắn vướng mắc như vậy, ngay cả ai đó cũng có chung hiện trạng như vậy. Có thể câu nói thời thế tạo anh hào chỉ là một cách nói bóng bẩy, thực tế cần phải nói là những mưu đồ chính trị, những dục vọng tư nhân đã đẩy hàng loạn nam nhân bước vào đồ sát lộ không lối về. A Tài hắn không cần xấu hổ vì nhiều nhiều người địa vị cao cao tại thượng hơn hắn nhiều cũng bị cuốn vào vòng xoáy này mà mất đi bản sơ tâm.
Ngô Khảo Ký, Ngô Khảo Tước nào có khác A Tài, bản sơ tâm bọn hắn là gì, lúc này bọn họ đang làm gì? Nhân danh bảo vệ dân tộc để tổ chức một cuộc chiến tranh diệt tộc đối với một dan tộc khác. Đó là công bằng?
Ngô Khảo Ký hắn mang theo một ác cảm với người phương Bắc từ thời hiện đại về thời cổ đại, rồi hắn dùng sức mạnh của tri thức vượt thời đại của mình để trả thù người phương Bắc vì những việc… tương lai họ sẽ làm? Đây là bản sơ suy nghĩ của Ngô Khảo Ký sao?
Những toan tính của Ngô Khảo Ký đúng là cứu được không dưới mười vạn chiến binh Đại Việt. Những cuộc chiến Ung Châu, Sông Như Nguyệt trong lịch sử đã cướp đi chừng ấy sinh mệnh con em Đại Việt. Thế nhưng mục tiêu ấy hắn đã hoàn thành, lúc này Ngô Khảo Ký bỏ xa quê nhà không thèm quản, mang đi một đám người Đại Việt quấy đảo cả biển Hoa Đông đây là bản sơ mong muốn của Ngô Khảo Ký?
Tạo vùng đệm giữa Đại Tống và Đại Việt để ngăn chặn chiến tranh trong tương lai. Phát triển Đại Việt đến mức độ không kẻ nào dám có ý định dòm ngó. Đây mới là bản sơ mong muốn của hắn, nhưng Ngô Khảo Ký đã đi quá xa, xa đến mức khi quay lại đã thấy một chân trời mịt mù không còn soi rõ đâu là bản tâm của hắn, lạc lối không chỉ trong tâm tưởng, lạc lối cả trong tư duy.
Những toan tính của Ngô Khảo Ký vô hình chung đã tạo nên một cuộc chiến vô tiền khoáng hậu ở Hoa Bắc. Toan tính của hắn đã khiến cho một người đơn thuần như Ngô Khảo Tước trở thành một âm u Vương gia.
A Tài lo lắng nhìn bầu trời đầy phi vũ, vì sao hắn lo lắng? Bởi lẽ hạn hán, thiếu ăn, nạn dân mới chính là sức mạnh của A Tài. Chỉ có thiên tai như vậy A Tài hắn mới có thể tụ chúng khởi binh. Mưa đồng nghĩa với sinh mệnh lực đã quay về mảnh đất phương Bắc này, nếu được lựa chọn thì nông dân chỉ muốn chăm chỉ trên cánh đồng của họ, vun chồng những hạt lúa mì mà họ trân quý. Những hạt lúa mì tinh khiết, không vướng mùi máu tanh. Cho dù cho vào miệng cũng thấy ngon hơn sơn hào hải vị nhưng dùng máu của người khác để đổi lấy.
A Tài bản tâm cũng lạc thất, hắn giờ đây chiến đấu không vì lý tưởng gì, chỉ vì ham muốn tư dục quyền lực bản thân mà thôi.
Cho nên mưa… sẽ làm hắn lo lắng.
Một giọt mưa rơi trên má, hai giọt mưa trên khóe mắt, ma giọt mưa tan vào tóc mai… bốn giọt năm giọt. Ngô Khảo Ký đứng trong màn mưa thả mình vào trời đất, thả mình vào thiên nhiên. Hắn như muốn dùng tinh khiết hạt mưa để thanh tẩy đi huyết hồng bám trên cơ thể, dĩ nhiên huyết hồng này chỉ là ảo tưởng, nhưng lại rất thực tế, vạn người, chục vạn người đã chết ở Hoa Bắc không thể thiếu chạy trách nhiệm của hắn. Mặc dù không tận tay chém giết những người này nhưng toan tính của Ngô Khảo Ký đã giết chết những người này.
Hắn chợt tỉnh, hắn chợt nhìn thấy bản sơ mong ước của bản thân.
Trong mưa gió, thân ảnh hùng vĩ đứng đó tóc xõa ngấn mưa, mặt phủ thủy vụ, thanh bào nặng nề phất phơ trong gió lớn.
Ngô Khảo Ký động, nói đúng hơn là hắn mở miệng nói chuyện.
“ Cử sứ giả đi về Biện Kinh… hòa đàm… bằng mọi cách đổi về Trịnh Quý Phi cùng cháu trai của ta. Nói cho người Tống hiểu chỉ cần Trịnh thị và cháu trai của ta mất một cọng tóc, Ngô Khảo Ký ta sẽ tắm máu Trung Nguyên”
Lưỡng lự hai hồi Ngô Khảo Ký lại căn dặn thuộc hạ.
“ Gửi thư cho Liêu Đông Vương… dừng đi hành động quân sự. Hắn đang mạo hiểu tính mệnh của vợ con hắn”
Ngô Khảo Ký quay người rời đi bến tàu, nhìn trùng điệp chiến hạm từ Tiểu Việt Hải Quốc đang hùng dũng ra khơi tiến về Thiên Tân mà Ngô Khảo Ký thật không muốn nhiều nhìn thêm.
Tháng chín đã đến.
Lác đác mưa rơi trên các miền Yên Vân Hà Bắc…
Mệnh lệnh của Ngô Khảo Ký không được chấp hành.
Ngô Khảo Tước sau thời gian dài án binh bất động ở Liêu Đông đã chủ động xuất kích.
Mưa gió gĩ nhiên làm ảnh hưởng cực nhiều phía đông nhánh nông binh dân của Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài. Rất nhiều binh sĩ của A Tài đã lần lượt bỏ trốn tìm về quê quán muốn tái trồng chọt nông vụ. A Tài bất lực không thể công hạ Thiên Tân. Thủy quân mới thành lập của Tiểu Việt Quốc cũng chưa đủ kinh nghiệm để đổ bộ tác chiến cho nên hai bên không có gặp được nhau.
Quân của Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài thiếu lương trầm trọng.
Lúc này Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài không thể không mạo hiểm dùng một nhánh quân tinh nhuệ nhất của hắn vòng qua Thiên Tân muốn đả thông một đường từ Tế Nam qua bờ biển để nhận tiếp tế của quân đảo Jeju.
Nói cho cùng Chỉ Huy Sứ Lưu Hữu Tài cũng chỉ là một tiểu thương nhân thượng vị, vì thời thế nắm bắt cơ hội mà trở thành tướng quân. Hắn cũng trải qua bách chiến nhưng thực tế toàn là dùng mấy vạn người đánh những tòa thành rỗng với vài trăm lão binh canh giữu. Một thương nhân như vậy hoàn toàn không có nhiều kinh nghiệm quân sự.
Phó chỉ huy là người của Ngô Khảo Ký nhưng nơi này toàn là người Hoa đang điên cuồng vì quyền lực, vì lương thực, hắn một mình cản không nổi.
Nhánh quân đi vòng này bị quân Thiên Tân mai phục cùng đánh úp phía sau mà toàn diệt.
Yên Vân Nghĩa Quân rơi vào hỗn loạn vô cùng, từ chỗ họ đang là người chiếm ưu thế, tuy không thể công thành nhưng cũng đang là thế bao vây ba mặt. Giờ đây Yên Vân Nghĩa Quân có khả năng rơi vào tan rã.
Thế cục cư như vậy chỉ vì một vài cơn mưa rả rich mà thay đổi chóng mặt.
Chiến cục ở Thiên Tân khiến cho Tống triều như ăn định tâm hoàn. Cho nên sứ thần mang đến hòa ước của Ngô Khảo Ký bị để qua một bên. Người Tống muốn dùng một chữ kéo để tìm kiếm nhiều hơn lợi thế trên chiến trường nhằm càng có lợi trên bàn đàm phán.
Nhưng người Tống không hiểu được, có một con sói vương rừng rậm nhiệt đới từ Đại Việt đã đến Liêu đông để lãnh đạo những đàn sói hung tàn thảo nguyên phương bắc.
Liêu Đông Vương động.
Mười mấy vạn đại quân động.
Toàn lực xuất chiến như thác lũ đổ qua tường thành tràn vào Yên Vân.
Thập tam cánh quân từ mười ba hướng trái theo tường thành như một siêu cấp đàn sói lúc tụ lúc tán đánh vào bầy dê Tống Quân.
Trang bị hoàn mĩ, giáp thép đầy đủ, cung tên đã bỏ thay vào đó là nỏ dây thép, thiết kỵ hí vang , thiên địa biến sắc.
Liêu Đông Vương không phải ngủ mê ở Liêu Đông bên kia trường thành chỉ dựa vào đám ô hợp quân nông dân Yên Vân để quấy đảo Trung Nguyên, hắn là nằm yên chờ đợi, chờ đợi giây phút này.
Liêu Đông Vương xuất thân Bố Chính, hắn hiểu hơn ai hết cách sử dụng lợi thế trang bị để tạo nên hiệu quả cao nhất. Những tháng qua hắn nằm nguyên để tích lũy trang bị từ Jeju chế tạo và viện trợ, hắn càng điên cuồng thay đổi khá nhiều trong cách chiến đấu của người thảo nguyên cùng như diễn luyện quân sự.
Một khi hắn đã động thì phong vân biến sắc, là huyết nhục tanh nồng, hắn biến thiên, hắn không còn là một thanh niên vô tư chỉ suy nghĩ làm sao để phục vụ nhị ca, làm sao để báo đáp công ơn nhị ca. Hắn giờ là Vương của Liêu Đông, là sói Vương của thảo nguyên, hắn quên đi bản tâm. Ngô Khảo Ký một tay đẩy hắn vào con đường này…
Mưa….
Là nhược điểm trí mạng của nông dan quân . A Tài thất thủ.
Nhưng mưa cũng là khắc tinh của quân Tống… đại pháo không dùng được, lựu đạn cũng chịu chết. Người Tống tiếp cận thuốc nổ chậm nhất trong các thế lực, kinh nghiệm phòng hộ nước mưa của họ gần như không có.
Vũ khí quan trọng nhất của Đại Tống đã bị vô hiệu hóa, lúc này quân Tống cùng quân Liêu Đông đối mặt với nhau trên chiến trường theo cách truyền thống.
Nhưng Liêu Đông Vương là ai? Lăn lộn mấy năm ở Bố Chính hắn tất nhiên không học được vẽ hổ cũng có thể vẽ mèo.
Liêu Đông kỵ binh trước đây chỉ là trang bị giáp da, tên nhắn, vũ khí thô sơ còn đánh cho Đại Tống co vòi rút cổ, đánh mười trận Đại Tống thua đến tám chín.
Liêu Đông ngày nay là thiết kỵ Liêu Đông tên đúng như thật, là một đoàn quân sắt thép chính nghĩa.
Không giáp lưới thì cũng giáp tảng che ngực, vũ khí thép tinh mĩ. Quan trọng nhất là đám Liêu Đông quân này rất lạ, từ bỏ dùng cung tên thay vào là nỏ tên.
Nỏ tên dây thép… không bị nước mưa ảnh hưởng.
Người tống dùng cung tên dây gân bò, nước mưa đồng nghĩa dây cung bị mềm giãn.
Trên chiến trường chỉ một chút lợi thế có thể mở thành một khoảng thanh không.
Nhưng Liêu Đông quân đâu chỉ có chút lợi thế, họ là nắm hoàn toàn thê chủ động.
Đại Tống quân liên tiếp tan tác.
Đai Tống Vua tôi kinh hãi chỉ còn biết lấy Trịnh Quý Phi cùng nhi tử của Liêu Đông Vương làm con tin uy hiếp, hành động này có vẻ bỉ ổi nếu tính trên mặt ngoại giao giữ quốc gia và quốc gia… nhưng người Tống không còn cách nào khác.
Liêu Đông Vương Ngô Khảo Tước phớt lờ đe dọa một mạch đánh tan Bắc biên quân của Quách Quỳ, thậm chí tự tay Liêu Đông Vương chém rụng đầu Quách Quỳ danh tướng gửi đến Biện Kinh.
Tháng mười một tuyết gió tung bay, Yên Vân thanh tước không còn bóng quân Tống…. Tiểu Việt Liêu Đông quân đã áp Hoàng Hà bờ bắc lập phòng tuyến chờ đợi thủy binh Jeju hỗ trợ. Họ muốn vượt sông tấn công Biện Kinh. Ngô Khảo Tước muốn bá chủ trung nguyên.
Tháng mười hai một chiếc thuyền nhỏ băng qua Hoàng Hà cập doanh Tiểu Việt Liêu Đông, sứ thần Tống người đã đến , trên tay là hai hộp một lớn một nhỏ, hai cái đầu người đáp trả.
Trịnh quý phi cùng Ngô Gia Bảo nhi tử Liêu Đông Vương Ngô Khảo Tước, cái tên này do bá bá của hắn là Ngô Khảo Ký đặt cho. Nhưng đứa bé này chưa biết đên mặt phụ thân, bá bá thì đã bị người ta tàn nhẫn chặt đầu ướp vôi sống gửi đến cho phụ thân hắn rồi…
Không thể ngờ được cha con gặp mặt lần đầu lại là âm dương cách biệt kiểu gặp mặt.