Hai phương án, Ngô Khảo Tích không khách khí mà dằng co với Ngô Khảo Ký nữa, biết được chính xác tâm ý của Ngô Khảo Ký thì Ngô Khảo Tước dựa theo bảo nang từ Lý Thường Kiệt đưa đến mà xử lý, nếu Ngô Khảo Ký có ý hùng chí đế vương thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu Ngô Khảo Ký không có Đế vương giấc mộng quyết tâm thì phải chỉ rõ hai con đường cho Ngô Khảo Ký lựa chọn.
“ Ngô Khảo Ký nhị đệ của ta ơi, ngươi không muốn đi lên con đường Đế Vương không muốn bước ra một bước kia, nhưng những hành động của ngươi… mà thôi không nói đến chuyện đó nữa, những gì đã làm cũng không thay đổi được” Ngô Khảo Tích lắc đầu thở dài.
“ Không bước ra một bước kia ngươi chỉ có thể rút lui. Lúc này ngươi muốn rút lui cũng có thể, nhưng rút lui đồng nghĩa với ngươi không còn liên quan gì đến Đại Việt lý tưởng xây dựng Đại Việt gì đó dân tộc chí cường người dân giàu mạnh, không sợ giặc Bắc đô hộ sẽ không liên quan đến ngươi”
“ Việc rút lui lúc này có nặng có nhẹ, nhẹ là bản thân ngươi mai danh ẩn tánh một thân nhẹ mang theo gia đình cùng một số thân binh rời đi. Đông Hải vùng dĩ nhiên không chứa được ngươi, ngươi quá nổi danh ở nơi này. Có lẽ đi xa hơn về phía Tây Hải là lựa chọn tốt nhất”
Ngô Khảo Tích ôn tồn lý giải, hắn không nói bừa mà đang dựa trên thực tế tình hình để nói.
“Con đường thứ hai rút lui đó là mang theo cả Bố Chính mà đi, người nào muốn theo ngươi thì ngươi mang đi, cách này ngươi phải đánh một mảng thổ địa ở bên ngoài, Jeju đảo là không đủ.”
“ Hai cách này đều có lợi có hại, nếu ngươi nhẫn tâm bỏ được đám người thuộc hạ, có thể một thân nhẹ mà ra đi. Còn ngươi nếu khoogn bỏ được bọn họ thì hàng ngàn hàng vạn người Bố Chính sẽ đi theo ngươi, bởi vì Đại Việt không còn chỗ dung thân cho bọn họ. Một khi triều đình túm được Bố Chính tất nhiên một cuộc đại thanh trừng sẽ diễn ra”
Ngô Khảo Tích thực ra nói còn chưa đủ, những người đi theo Ngô Khảo Ký sẽ không chỉ bằng lòng be bé một mảnh đấy jeju nghèo nàn, thứ họ muốn là công hầu, bá tước, là địa vị của khai quốc công thần phò trợ Tân Đế, cho nên bọn họ mới liều mình phò tá Ngô Khảo Ký không oán thán. Nếu như Ngô Khảo Ký khởi binh thua trận, đó là số trời, họ cam chịu. Nhưng nếu Ngô Khảo Ký không đánh mà rút chạy chưa chắc những người này sẽ để cho Ngô Khảo Ký đi.
Việc thuộc hạ ép Ngô Khảo Ký ngồi lên long ỷ rồi ép hắn khoác lên long bào là có thể lường trước được, Ngô Khảo Tích không nói ra điều này vì thực sự quá tàn nhẫn với Ngô Khảo Ký rồi.
“Con đường thứ hai ngươi có thể chọn đó là bước ra một bước kia, ngồi lên cửu ngũ chí tôn vị trí, tự mình định đoạt mọi việc trong giang san. Ngươi nói Lý gia tốt, nhưng ta thấy người dân Bố Chính nông dân còn sống tốt hơn nhà giàu ở Thăng Long thành. Thứ cho Đại ca nói thẳng, nếu ngươi ngồi vào Long ỷ thì lý tưởng của ngươi không phải càng dễ thực hiện sao? Một ý chỉ của ngươi có thể khiến vạn dân hưởng phúc, một đời đế vương của ngươi có thể khiến Việt tộc ngàn năm sau vẫn còn được hưởng thành quả. Lý gia tốt trong lời ngươi nói, nhưng nếu Đại Ca thấy ngươi ngồi vào đó tốt hơn thì sao?”
Ngô Khảo Tích ma mị nói chuyện.
Đây có phải là những gì Lý Thường Kiệt dặn hắn nói hay không?
Không phải.
Đây là lời từ phế phủ của Ngô Khảo Tích, Khảo Tích hắn không muốn là một Thân Vương của Đại Việt quốc? Chuyện đến bước đường này một là Lý gia đào tẩu Đại Việt tha hương nơi xứ người, hai là liều một phen trở thành mới Hoàng Tộc của Đại Việt. Nói mới cũng không đúng Ngô Gia thực tế cũng là Đế Vương dòng họ. Chẳng qua cái này quá lâu gia phả phủi bụi người Ngô gia không nhắc đến. Nhưng đời này Ngô gia cho ra một kiệt suất kỳ tài Lý Thường Kiệt lại cho ra một quái kiệt anh tài Ngô Khảo Ký cho nên cái lịch sử phủi bụi ấy lại được khơi gợi trong lòng Ngô Khảo Tích.
Ngô Quyền Vương hạ sinh Thiên Sách Vương Ngô Xương Ngập, Ngập sinh Ngô Xương Xí, Ngô Xương Xí có một người còn vợ lẽ không mấy bắt mắt đó là Ngô Ích Vệ, chính Ngô Ích Vệ vẫn còn tồn tại sau phen chính biến đổi triều.
Ngô Ích Vệ một trong những người phụ Lý Công Uẩn lên ngôi sau này được trao một chức quan võ tòng tứ phẩm. Ngô Ích Vệ có hai người con từ người vợ cả. Con trưởng tên Ngô Tuấn tự Thường Kiệt, con thứ hai tên Ngô Chương tự Thường Hiến.
Cho nên dòng dõi Ngô gia cũng là dòng dõi cựu Đế Đại Việt đấy thôi.
Mang tiếng là khuyên nhủ nhưng Ngô Khảo Tích không có tư tâm mới lạ, làm nam tử đỉnh thiên lập địa ở đời, Ngô Khảo Tích hắn nào không muốn để lại đại danh cho muôn đời. Thân Vương, anh trai của Hoàng Đế Đại Việt thử hỏi hắn không có tư tâm ham muốn?
“ Đại ca. ngươi nói vậy ý gì? Tạo phản, biết bao nhiêu người sẽ chết? Đều là con dân Đại Việt đó” Ngô Khảo Ký không dám tin nhìn sâu vào mắt của Ngô Khảo Tích.
“ Nhị đệ của ta ơi, ngươi… ngươi.” Ngô Khảo Tích chỉ chỉ vào Ngô Khảo Ký không nên lời.
Chẳng nhẽ hắn phải nói thẳng phải đả kích trầm trọng tinh thần của đệ đệ, hắn không nỡ, nhưng dục vọng trong Ngô Khảo Tích không tầm thường. Một bên là thương sót đệ đệ tình thâm một bên là quyền lực dục vọng, hắn lựa chọn.
“ Nhị đệ ngươi nghĩ lại, ngươi từ bỏ liệu thiếu đi người chết? Ngươi một thân một mình bỏ đi, chắc hắn đám quân sĩ đã theo ngươi, quan viên đã phục tùng ngươi Triều Đình có thể tha thứ, bọn họ không phải tính mệnh? Được rồi, nếu ngươi mang theo bọn họ đi tha hương, cứ nói là ngươi đủ năng lực mang đi mấy chục vạn người, vậy ngươi không phải đánh chiếm một vùng đất để bọn họ an cư lạc nghiệp, lại có bao nhiêu người phải chết?”
“ Nhị đệ, nghĩa có nghĩa lớn có nghĩa nhỏ. Ta đây chỉ lấy ví dụ, nếu như ngươi đủ bản lãnh, đủ khôn ngoan để lật đổ Lý gia, giảm thấp nhất nhân mạng thiệt hại. Sau này ngươi đứng lên vị trí cửu ngũ chí tôn làm thêm việc tốt, giúp dân chúng Đại Việt an cư lạc nghiệp. Cũng như ngươi lý tưởng từng nói giúp Đại Việt không bị giặc Bắc xâm lấn, đến khi đó ngươi đã cứu được bao nhiêu tính mệnh con dân Đại Việt. Nhị đệ sao ngươi không thử suy nghĩ theo hướng này?”
Ngô Khảo Tích lời nói như ma mị, nhẹ nhàng rót vào tai Ngô Khảo Ký.
Khảo Ký lúc này tinh thần có chút không bình tĩnh lại thêm rắm rối rất nhiều chuyện cho nên hắn nghe, hắn nghe một cách say mê nghiêm túc.
Hắn vô tâm tạo hàng loạt sai lầm khiến cho cục diện không thể phản hồi, hắn muốn sửa nhưng không biết sửa từ đâu.
Nhưng đại ca nói cũng có lý. Hắn Ngô Khảo Ký có thể làm tốt hơn vị thiếu niên hoàng đế Đại Việt không? Ngô Khảo Ký lúc này không hiểu lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có thể làm tốt hơn nhiều.
Đến cả một Châu nho nhỏ bảy tám vạn người Ngô Khảo Ký còn phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác nhưng hắn ngây thơ nghĩ mình có thể ngồi vị trí Hoàng Đế mà làm tốt hơn Ỷ Lan Thái Hậu. Nhưng suy nghĩ này dã manh nha thì không thể nào dập tắt đi được.
“ Đúng rồi, nếu ta nắm đại quyền có thể dễ dàng cải cách, nông dân, thương nhân, sĩ phu…. Lại còn có công nghệ, ta sẽ phổ biến công nghệ, Việt tộc sẽ hùng mạnh. Ta làm hoàng đế thì có tốt hơn Lý gia không”
“ Lý triều văn hóa xã hội đều là một dấu son đẹp trong lịch sử Việt Nam. Ta …ta…. Ta sẽ còn làm tốt hơn”
Ngô Khảo Ký như điên như dại ngồi dưới đất lẩm bẩm. Ngô Khảo Tích thì mỉm cười nhẹ nhàng đứng dậy khép lại cánh cửa mà ra ngoài để lại một khu yên tĩnh cho Nhị đệ hắn. Lời muốn nói đã nói, nếu không thành công thì đó chỉ là số trời.
“ Đại Bá, ngươi lưỡng lự không quyết vậy thì để chất nhi làm thay đi. Thời đại của các ngài đã sớm qua rồi, đôi lúc nghỉ ngơi cũng là tốt cho các ngài”
Ngô Khảo Tích đứng trên mạn thuyền nhìn về phương Bắc hít một hơi dài, lúc này hải phong mơn man khuôn mặt anh tuấn cùng chòm râu ngắn của hắn, chỉ thấy ria mép của hắn khẽ nhếc lên dường như có chút vui vẻ lại có chút đắc ý.
Đúng lúc này có một thân binh của Ngô Khảo Tích đi tới.
“ Bẩm chủ công, Devaraja tướng quân đã tới”
“ Ngô Hải, đây là lần cuối, ở nơi này chỉ có một chủ tử duy nhất đó là em trai của ta Trấn Nam Vương, Ta thân phận lúc này là phụ tá của ngài. Quân thần có quy củ không thể tùy tiện, chủ công lời này không cần gọi, sau này gọi ta tướng quân là đủ. Ngươi đi mời Devaraja tướng quân tới đây”
Devaraja cũng đã bốn năm ở Đại Việt rồi, nói đúng hơn là bốn năm theo hầu Ngô Khảo Ký. Hắn xuất thân một trong những tướng quân không cao không thấp ở Tam Phật Thệ, đến Đại Việt chỉ trên danh nghĩa là Daksamavamca Vương tử cho Ngô Khảo Ký mượn dùng. Nhưng lúc này đến cả gia đình hắn đều được bí mật đón về Bố Chính được ban phủ đệ to lớn xa hoa. Hắn liệu còn muốn về Tam Phật Thệ hay không?
“ Devaraja tướng quân hảo” Ngô Khảo Tích chắp tay chào xã giao.
“ Ngô Đại Tướng quân khách khí, bản tướng đã có tên Việt, gọi tôi là Hữu Đắc được rồi” Devaraja cười khà khà ngương mặt đen đúa chòm râu quai nón như bàn chải rung lên bần bận.
“ Ồ vậy sao, Hữu Đắc tên hay, tên hay… tất hữu, tất đắc, tướng quân không ngờ văn hoa tài nghệ không kép võ công nhé” Ngô Khảo Tích cười rạng rỡ.
“ Đại tướng quân khen trật, ta mất năm nay có học tập Đại Việt thi từ nhưng cũng chỉ là da lông sờ tới mà thôi. Cái tên Hữu Đắc này là tiên sinh dạy chữ cho ta lấy đấy” Devaraja hơi xấu hổ lên tiếng.
“ Khó có được, khó có được. Tướng quân rõ ràng có lòng. Thâm ý của tướng quân ta cũng hiểu, tướng quân là đã quyết định?” Ngô Khảo Tích tự tay châm trà sau đó mời Devaraja.
Thằng này người Mã tướng quân lúc này chẳng khác gì Đại Việt người, nói tiếng Việt, mặc Quang Minh Chiến Giáp, thích văn vẻ thơ nôm, lại học thói quen uống trà phẩm trà kiểu người Việt. Nói thật nếu làn da thằng này không quá đen, giọng nói tiếng Việt lơ lớ thì ai cũng nghĩ hắn là tướng quân bản địa người Việt rồi.
“ Quyết định rồi, thuộc hạ muốn đi theo Trấn Nam Vương tạo dựng đại nghiệp, việc này ý tôi đã quyết không biết Tướng quân có thể giúp ta nói rõ tâm ý với Đại vương?” Devaraja cúi người chắp tay.
Ngô Khảo Tích vội túm lấy hai tay của hắn giữ lại mà níu chặt.
“ Tướng quân nói đi đâu rồi, nhị đệ của ta có được tướng quân như hổ thêm cánh, Ngài yên tâm, công lao của ngài từ trước tới nay cớ gì Trấn Nam Vương không ghi nhớ, chỉ đến ngày đó một thời, Công Hầu bái tướng ắt không quên tướng quân” Ngô Khảo Tích hai mắt đầy thâm ý, giọng nói đầy xúc động mà đạo.
“ Cảm ơn đại tướng quân dìu dắt, bản tướng cũng không quên ân của Đại Vương, của Đại tướng quân. Còn việc bên đó Daksamavamca Vương tử?”
“ Hữu Đắc tướng quân yên tâm, bên đó Medang Vương tử thì đã có Từ Huy Vương Hậu đánh tiếng, chắc chắn không có vấn đề gì cả rồi, ta đoán chừng Medang Vương tử nghe được tin này có khi còn mừng rỡ đến không ngủ được” Ngô Khảo Tích cười rạng rỡ.
Toàn dân, tác đã ra 170 vạn chữ, mỗi chương dài hơn 3k chữ, bao no, bối cảnh sâu, map dị giới, nên ko dạng háng