Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 496: Cha con Thẩm Tông Cồ (1)





Các lão đại của Việt quân đang họp bàn, đám tướng sĩ văng nước dãi , sùi bọt mép cãi nhau hăng say, Thống Chế ngồi trên cao bóp trán méo mặt nhìn địa đồ suy nghĩ thì cận vệ các đi vào thông báo có đội trưởng thám báo dẫn theo sứ giả Mân xin cầu kiến.

Mân sứ giả từ đâu ra?

Lê Lăng vị phong bế , An Nhân cũng bị phong, làm sao quân Mân biết Đại Việt ở đây mà tới? Ngô Khảo Ký một đường Quế Lâm , Vĩnh Châu, Hành Dương đánh quá nhanh, như lốc bão gió cuốn, có báo tin cho Mân theo đường Liễu Châu- Liêm Châu sau đó đi biển cũng phải dự kiến 1 tháng mới tới…. làm sao họ biết mà đến đây?

Là người Tống đóng giả Mân sứ đến đây lừa phỉnh?

Ôi không là Mân sứ thật đấy. Vậy mọi chuyện là ra sao?

“ Khởi bẩm Thống Chế, Bầy tôi dẫn theo thám kỵ dì tìm quân của Địch Viễn cùng Thẩm Tông Cồ. Nhưng hai thằng này qua sông thì chia ra, họ Địch lấy kỵ binh mà chạy về phía bắc, Bề tôi theo dấu mà không kịp.”

“ Họ Thẩm trong đêm chạy được 60 dặm lại đi không nghỉ ban ngày được thêm 70 dặm làm cho thám báo nhóm định hướng nhầm, Thẩm Tông Cồ nhẹ quân lương mà hành quân nhanh về phương Nam. Chạy tời gần An Nhân Cốc thì bầy tôi lũ đuổi kịp bọn Thẩm Tông Cồ.”

“ Đám họ Thẩm vậy mà hội với nhánh quân đang phong cốc An Nhân sau đó lui về 20 dặm đóng quân không đi, bày tôi tận dụng cơ hội lao vào cốc liên hệ cùng người Mân ở đây, lần này dẫn sứ Mân đến yết kiến Thống Chê”

Thám báo đội trưởng, khom lưng cúi đầu chắp tay hành lễ sao đó rành rọt báo cáo tất cả quá trình khiến Ngô Khảo Ký hiểu rõ.

Năm ngày vừa đi vừa về như vậy khá đúng.

Không ngờ họ Thẩm lại không chạy về Bắc…

Ở đây có khó hiểu.

Lại hợp quân cùng 7000 binh đang phong An Nhân Cốc lối ra.

Hợp binh rồi lại lui về sau mười dặm khiến quân Đại Việt thừa cơ thâm nhập kiên hệ Mâm quốc?

Mân sứ cũng chỉ là nhân vật hạng bét ở An Nhân. Không ai biết thám tử Đại Việt là thật là giả. An Nhân người sao dám cử nhân vật quan trọng đi, thằng này sứ có tác dụng duy nhất là nhìn xem , xác nhận xem có đúng người đến là Đại Việt thượng quốc hay không.

Thằng này Mân sứ hạng bét làm gì có cái gì quyền lực bàn bạc chuyện lớn. Hắn xác nhận xong thì quỳ lạy xin cáo lui để nhanh về báo cáo lão đại ở An Nhân, sau đó là Lê Lăng, Nam Xương về việc này rồi cử thân phận sứ giả có thể nói chuyện đến Hành Dương.

Mân sứ chạy rồi.

Bên dưới lại nhao nhao một hồi.

“Khởi bẩm Thống Chế, đánh Sâm Châu cần bàn bạc lại. Nhưng thằng này họ Thẩm dám đóng quân ở gần An Nhân. Xin cho mạt tướng vạn rưỡi binh. Mạt tướng lập quân trạng chém thằng này” Lý Hoằng Chân lại như thường lệ nhảy ra trước.

“ Thần Dương Đình Vũ trấn thủ Nghệ An xin lĩnh 1 vạn binh 50 pháo ngắn. 10 toà xa tháp lập quân lệnh trạng 6 ngày chém Thẩm Tông Cồ”

Có người làm mùng một dĩ nhiên có ngày rằm. Đại Việt này không chỉ họ Lý biết dẫn quân.

“ Thần Lê Đạo Thành, xin kỵ ba ngàn con, 3 ngàn cấm vệ quân, 7 ngàn sương binh . Pháo ngắn 30 . Tháp xa 5 toà. Hẹn 5 ngày trảm Thẩm Tông cồ nguyện lập quân lệnh trạng”

Ghê gớm này tự tin vậy?

Lê Đạo Thành là chơi đánh nhanh với kỵ binh, hắn biết quân Cấm vệ là thuỷ bộ kỵ đều đánh được, cho nên xin ngựa xin người muốn dùng kỵ tập kích sẽ nhanh hơn Dương Đình Vũ một chút. Nói chung đám này thế gia toàn là bọn đầu đao liếm máu. Bố cục chưa chắc được nhưng đánh cục bộ là rất có tố chất.

Lý Kế Nguyên cũng muốn xin đánh, hắn bước chân ra nhưng lại thu về. Kế Nguyên biết nhiệm vụ của mình là bảo vệ thuỷ lộ quanh Hành Dương, nhiệm vụ tối quan trọng, ai có thể đi đánh Thẩm Tông Cồ cũng được, riêng hắn sẽ không bao giờ được Thống Chế thả đi. Haizzzzz.

“ Đánh cái gì mà đánh… cả ngày hô đánh đánh… dùng não nghĩ nghĩ một chút.. Họ Thẩm sắp làm đồng liêu của các ngươi rồi. Tôn trọng nhau một chút đừng để hàng tướng quá chạnh lòng”

Ngô Khảo Ký cười mắng đám tướng Việt.

“ Thẩm Tông Cồ hàng?”


“ Hắn giống như hàng sao thưa Thống Chế? Hàng tại sao không quay về Hành Dương mà hàng?”

“Thống Chế ta vẫn không hiểu xin giải nghi hoặc cho bầy tôi”

Cả đám tướng sĩ nhao nhao lên.


Tại sao là hàng? Vì đâu Ngô Khảo Ký dám có ý nghĩ này.


“ Đơn giản thôi, thằng này tuyệt vọng hắn toàn bộ binh sao chạy nổi về Trường Sa hay Sâm Châu? Bỏ thành Hành Dương đã là tội lớn, nay dám bỏ lại vạn quân tự mình chạy thì tội cộng thêm tội, hắn sống được sao? Cho nên đây là một lý do”

“ Lý do thứ hai có lẽ vấn đề cá nhân ta đoán không ra… hỏi sau vậy”

“ Còn về tại sao thì nhìn thấy rõ thôi. Nếu không muốn hàng hắn phải dùng thân binh cùng chút kỵ mà lén lút chạy, đằng này vẫn giữ lấy hơn vạn bộ binh chậm chạp di chuyển, đây là muốn chết? Không ai cho hơn vạn bộ binh này chạy cả. Chúng ta có kỵ, có thuyền hắn biết nếu đi theo bộ binh sao thoát được mà vẫn cố tình làm điều này”

“ Quan trọng hơn hết đó chính là hành đông tiếm quyền quân phong tỏa An Nhân, kéo ra xa hơn 15 dặm đóng quân không đi, đây không phải khiêu khích mà là chờ ta đến bàn điều kiện. Sâm Châu có hi vọng không cần đánh cũng chiếm được rồi”

Ngô Khảo Ký cười lớn…

Nhưng Ngô Khảo Ký thân phân gì? Hắn cần đến An Nhân để gặp Thẩm Tông Cồ sao?

Đáp án là không.

Chỉ một lá thư cho Cẩm Y Vệ khoái mã mang tới doanh trại của họ Thẩm.

Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn địa đồ sau đó chấp bút…

Trong thư có đoạn:

“…. Hẳn là ngươi chưa biết người tổng lãnh quân Đại Việt lần này là ai. Bổn Vương tước Bình Tây Vương Đại Việt, trong nhận thức của các ngươi người Tống chính là Đông Hải Vương Ngô Khảo Ký. Thái Uý chấp chưởng binh quyền toàn Đại Việt Đế Quốc….”

“…. Do đó tâm ý của Thẩm tướng quân ngươi khi rời quân phong An Nhân 20 dặm thì bản Vương biết, nhưng không thể nào bản Vương lại đi nơi đó gặp ngươi…”

“… lần này Đại Việt quân đến nơi đây binh mấy chục vạn.. Đại Tống không có cơ hội… sau này vùng Hồ Nam chính là cắt đất phong Hầu. Ngươi hàng tướng không cần về Đại Việt.. nói đến đây ngươi đã rõ phần nào.. mau mau đến Hành Dương bàn chuyện…”


Thẩm Tông Cồ cầm bức thư trên tay mà run run, vết thẹo trên má trái giật giật liên hồi… Người tổng lãnh binh là Nộ Long Đông Hải Ngô Khảo Ký.. thảo nào. May mắn hắn chưa lựa chọn đối mặt chính diện.

Đúng như Ký đoán, Thẩm Tông Cồ không phải hạng ngu dốt.

Nếu hắn ngu dốt đã không để cho khách tướng như Địch Viễn bố trí chiến đấu ở Hành Dương. Nghe có vẻ khập khiễng đúng không?

Kẻ ngu mới bị kẻ thông minh điều khiển chứ nhỉ? Ha ha ha thực tế lại khác xa, kẻ ngu luôn coi mình là thông minh hơn người luôn cho là mình tuyệt đối đúng. Cho nên nếu Thẩm Tông Cồ là người ngu làm sao hắn có thể nhìn ra kế hoạch của Địch Viễn là bất phàm, nếu không nhìn ra thì một chủ quân chủ tướng như Thẩm Tông Cồ sao lại nghe lời Địch Viễn không tên tuổi ở Trung Nguyên?

Điều này có thể nói là Thẩm Tông Cồ rất tinh, rất thông minh và biết người biết mình, hắn nhận ra mình không bằng Địch Viễn nên gạt cái tôi của chủ quân Hành Dương mà nghe lời khách quân Địch Viễn.

Nếu Thẩm Tông Cồ ngu, không hiểu quân sự thì đã không mắc công bố trí trại bên sông Hưng Giang.

Những loại tướng quân tầm thường nếu nhận thủ Hành Dương sẽ không mắc công bố trí phòng thủ mặt Tây như vậy. Vì Hành Dương lấy đâu ra địch phía ấy, có thể nói họ Thẩm tính cảnh giác rất cao, nhưng quân Đại Việt đi quá nhanh và phong bế tin tức quá khủng khiến hắn trở tay không kịp.

Lại nói đến người thông minh thì luôn có cách suy nghĩ riêng của mình, Thẩm Tông Cồ biết với tình hình hiện nay quan hệ văn võ trong triều, thua trận lần này của hắn tội rất nặng, Địch Viễn là khách quân sẽ chẳng chịu trách nhiệm nào. Nhưng Thẩm Tông Cồ trong mắt mọi người là bỏ thành mà chạy. Nếu còn bỏ quân mà chạy chỉ có tội chết, không những mình hắn chết mà con trai độc nhất của hắn đang trong quân lúc này sẽ liên đới theo. Cho nên Thẩm Tông Cồ chạy chắc chắn chết, ở lại chiến cùng vạn quân bộ tốt khả năng cao cũng chết.

Cho nên hắn làm ra lựa chọn vào Mân mà sống, đầu hàng Đại Việt hay Mân đều như nhau.

Thẩm Tông Cồ đoán định một khi Mân và Đại Việt liên hệ được thì phần thắng cho Đại Tống quá nhỏ. Nếu đã vậy hắn phải trù bị.

Trước tiên là bí mật đầu hàng, lợi dụng thời gian tin tức phong bế cử người về nhà rời đi gia đình vợ con gái vào Mân. Hoặc cùng lắm là đi Đại Việt ít nhất còn có đường sống.

Nhưng này hắn mới phát hiện người dẫn quân Đại Việt lại là siêu cấp quyền thần ở Đại Việt do đó những gì Ngô Khảo Ký có thể cấp cho Thẩm Tông Cồ là hoàn toàn có thể tin tưởng, và có thể cấp cho rất nhiều….

“ Phụ Thân , ta vẫn không hiểu lắm ý tứ của bức thư này của tướng người Nam Man?”

Thẩm Vệ Thái ở một bên chăm chú theo dõi bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“ Bốp…”

Một vả…

Thẩm Vệ Thái đau đớn bàng hoàng không hiểu tại sao lại bị cha hắn đánh, từ nhỏ Vệ Thái đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng phụ thân hắn chỉ trách phạt roi những lúc luyện đao thương hay học binh pháp thôi. Chưa từng ra tay kiểu này.

“ Cha đánh ngươi để ngươi tỉnh và nhớ. Ai là Nam Man? Man người có thể thông minh hơn , học thức hơn, hùng mạnh cũng như công nghệ hơn chúng ta người Hán. Còn tư tưởng này ngươi sẽ sớm chết hơn cả phụ thân” Thẩm Tông Cồ nghiêm khắc, không ngờ lời hắn nói giống như tương tự ai đó.

Rất tương tự.

Có thể nói anh hào thường đồng kiến giải.

“ Con trai đã biết” Thẩm Vệ Thái cúi đầu nhận lỗi.

“ Ngươi còn chưa biết, người viết thư này là đương kim anh hùng thiên hạ. Ta còn chưa nghe nói quá ông ta bại trận, nên ngươi thằng ranh hỉ mũi chưa sạch cần biết khiêm tốn, tôn trọng cùng học tập, ông ta sẽ là mới chủ tử của Thẩm gia”

Thẩm Tông Cồ nói, vết sẹo trên má trái lại giật giật, nhoi nhói.

“ Cha tính đầu hàng quân… quân Đại Việt?”

Thẩm Vệ Thái kinh hãi, hắn còn nhỏ còn hào hùng khí huyết và tinh thần dân tộc Hán, hắn nào có cái lắt léo suy nghĩ của người từng trải, của người đã trải qua sóng gió chìm nổi của dòng đời?

Cho nên đối với Thẩm Vệ Thái, phản bội đại Tống là cái gì đó rất sỉ nhục, rất đáng lên án cùng kinh bỉ. Không ngờ người cha đáng kính của hắn lại nói ra điều này.

Thẩm Tông Cồ như nhìn sa suy nghĩ của con trai thông qua ánh mắt hắn mà lắc lắc đầu.

“ Lại đây ngồi cạnh phụ thân”

Thẩm Tông Cồ kéo con trai lại, hai người bên cửa tướng lều lớn mà nhìn ra bầu trời xa xôi.

“ Ngươi vẫn nhớ nhà chúng ta xuất thân?” Thẩm Tông Cồ bỗng nhiên nhỏ giọng nói…

“ Cha sao ngươi lại nhắc về chuyện này?” Thẩm Vệ Thái có phần bối rối và xấu hổ.

“ Sao nào, tiểu tử ngươi xấu hổ vì xuất thân của cha ngươi? Chỉ là một tên dân đen võ phu mà bò lên tướng quân vị trí?” Thẩm Tông Cồ nhếch miệng nói không rõ ông ta đang cảm nghĩ gì?

“ Con trai không dám?” Thậm Vệ Thái vôi xoa tay.

“ Ha ha Ngươi không dám mới là điều lạ lùng, thủa bé mỗi lần các con quan lại đồng lứa của ngươi nhắc đến xuất thân của ta y như rằng sẽ có đánh nhau, Ta muốn học theo Địch công để lại chữ khắc trên mặt nhưng vì ngươi ta phải xoá đi… “

Thẩm Tông Cồ giật giật vết sẹo chạy dài trệ gương mặt.

“ Xoá sẹo chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi, mãi mãi chúng ta sẽ không có cơ hội bước chân vào thế giới của bọn họ, mãi mãi xuất thân ti tiện của chúng ta vẫn bị săm soi đên”

Thẩm Tông Cồ cười mỉa mai, chát đắng mà Thẩm Vệ Thái thì đau khổ cúi đầu.

Thẩm Vệ Thái biết cha hắn nói đúng, mặc dù cha hắn cũng đã là một tướng quân quan tước tứ phẩm nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nào hòa nhập vào đám danh môn quý tộc. Vẫn bị coi thường, vẫn bị săm soi suất thân ti tiện.

Chữ khắc trên mặt cha hắn có thể dùng sẹo che đi, nhưng… chỉ là hành động đúng như cha hắn nói bịt tai trộm chuông mà thôi, làm sao thay đổi được thực tế.

Nhắc về vết thẹo và Địch Thanh thì lại là câu chuyện sau: Triều Tống có một chế độ là thích chữ vào mặt binh lính để đề phòng họ đào ngũ, khi làm lính thì Địch Thanh cũng đã từng bị thích chữ ( Đại Việt cũng có Thiên Tử Quân thời Lý khắc chữ lên trán với hàm nghĩa tự hào là thiên tử quân). Hơn mười năm làm tới đại tướng, trên mặt Địch Thanh vẫn còn lưu những chữ đó. Một lần, sau khi triệu kiến Địch Thanh, Tống Nhân Tông cho rằng trên mặt đại tướng mà còn thích chữ thì thật mất thể diện liền bảo Địch Thanh về nhà xóa bỏ những chữ đó đi. Địch Thanh tâu: “Bệ hạ đã không nề hà hạ thần xuất thân hèn kém, căn cứ chiến công mà phong cho hạ thần địa vị như ngày nay khiến hạ thần rất cảm động. Còn những chữ in trên mặt này, hạ thần xin được giữ lại để binh lính nhìn thấy sẽ biết cần phải phấn đấu vươn lên như thế nào”.

Thật ra Địch Thanh biết có xóa hay không xóa bản chất không thay đổi được gì, xuất thân của ông vẫn không thể thay đổi vì một miếng sẹo che lại chữ đã thích.

Sau này cũng vì xuất thân mà ông có làm rất cao trong triều vẫn bị bè lũ quan lại Đại Tống lôi xuống sau đó bị hại chết tai gia trong uất ức. Đến nay Địch Viễn dù tài năng lộ ra nhưng nếu không có Vương Thiềm cố đỡ thì còn lâu mới ngoi đầu dậy được với xuất thân đó.





























Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết