Thẩm Tông Cồ không có đến Hành Dương Thành, thay đến là con trai độc nhất của hắn tên Thẩm Vệ Thái.
Lúc này Vệ Thái đang rất ngoan ngoãn hai chân quỳ gối hành đại lễ với Ngô Khảo Ký ngồi trên cao.
“Khởi bẩm Vương gia, Bề Tôi, hàng tướng Thẩm Vệ Thái xin có mặt trình lên thư của gia phụ trình bày ẩn tình không thể đến nơi này đại lễ cùng Vương gia. Chờ đến gia phụ hoàn thành sứ mệnh sau đó sẽ quay về đây bổ lễ cùng ngài”
Hí…
Thằng này đổi tính.
Không phải.
Hắn đang nhẫn nhục vì lý tưởng.
Ít nhất là Vệ Thái đang tự cho là vậy.
“ Được rồi đứng lên đi, Đại Việt trừ những lúc đại lễ quốc gia và tổ tiên quỳ bái, bình thường không dùng lễ quỳ, khom lưng chắp tay chào là đủ. Quy thuận, phục tùng , tôn trọng được thể hiện qua hành động trong thời gian dài chứ không thể hiện qua ong ve lời nói hay lễ bái lễ ước”
Ngô Khảo Ký uy nghiêm, hắn nhận ra thằng này biểu hiện không sai vẻ bề ngoài nhưng lại có ngạo khí trong xương tuỷ, phải gõ gõ mài mà mới được.
Ngô Khảo Ký nhận thư từ thân binh hắn mở ra đọc, trong thư có đoạn:
“….. Hàng tướng kính bái Vương gia vạn tuế. Hàng tướng chưa thể về gặp người vì Sâm Châu còn phải lo lắng. Hàng tướng lấy Sâm Châu chặn đường ra của Trương Thủ Tiết xin làm đầu danh trạng.. “
“ … Vệ Thái là con trai duy nhất của Hàng tướng.. hắn còn trẻ nhiều tư tưởng quá khích trong đầu.. nếu chẳng may có mạo phạm xin Vương gia rộng lòng tha thứ… nếu tội đáng chết thì xin giết hàng tướng thế tội….”
“ …. Một người cha có con trai duy nhất xin thỉnh cầu Vương gia vạn tuế thương sót…”
“… Đây là mười tội trạng của Triệu Húc chính tay hàng tướng liệt kê. Xin Vương gia định ngày sau công bố thiên hạ….”
“ Thẩm Tông Cồ hàng tướng”
Hít hít hít
Ngô Khảo Ký hơi lạnh…
Đại Tống thật nhiều tinh ranh.
Thẩm Tông Cồ trận chiến Hành Dương quá mờ nhạt, bị Địch Viễn hào quang che hết khiến người khinh thị.
Nhưng Ngô Khảo Ký đánh giá Thẩm Tông Cồ cao hơn. Đây mới là kêu hùng người tiềm năng. Địch Viễn mới chỉ là tướng tài mà thôi, tư duy vẫn là lối mòn Đại Tống chưa thể thoát ra.
Được rồi phải xử lý mấy chuyện.
“ Thẩm Vệ Thái sao?”
Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Có hàng tướng”
Vệ Thái cung kính.
“ Không cần xưng hàng tướng, ngươi cùng cha ngươi chính thức là người Đại Việt sở thuộc từ lúc này. Xưng mạt tướng có thể, chức võ quan của ngươi hãy còn thấp, trong quân gọi ta là Thống Chế, đã vào Đại Việt thì theo Đại Việt quy củ hành sự, sau này sẽ có người giáo ngươi”
Ngô Khảo Ký căn dặn chi tiết một chút.
“ Nhà ngươi hiện nơi nào? Gia tộc có bao nhân khẩu” Ngô Khảo Ký chợt hỏi.
Vệ Thái chưa hiểu chuyện gì cho nên lòng hơi bất an.
“ Bẩm Thống Chế , nhà mạt tướng tại Cử Nam – Lâm Nghi quận. Sơn Đông Lộ. Cả nhà tổng 27 người lớn bé”
“ Ồ Lâm Nghi thì ta biết vậy Cử Nam gần biển hay không?” Ngô Khảo Ký hỏi tới.
“ Bẩm Thống Chế, nơi đó cách biển tầm 80 dặm” Vệ Thái thành thật trả lời.
“ Vệ Thái , Cha ngươi nghĩ nhiều, Bản Thống Chế dám dùng hắn thì không cần con tin làm gì. Vì chưa kẻ nào dám làm phản ta, phản ta dù là một ý chỉ thì chạy xa vạn dặm cũng không thoát được ta đuổi giết. Cho nên ngươi ở lại đại doanh này không cần thiết” Ngô Khảo Ký hung uy, sát khí bức nhân khiến mọi người trong sảnh đều toát mồ hôi thậm chí Vệ Thái hai chân còn run rẩy. Hắn biết đây không phải dọa nạt mà là người có tự tin tuyệt đối về quyền lực cùng sức mạnh nói ra.
Ở cái khu vực này ai có thể trốn được Ngô Khảo Ký truy sát? Trốn vào Tống, lúc này Ngô Khảo Ký đủ sức ép Tống giết bất kỳ người nào trong nước Tống mà hắn muốn. Chỉ là cái giá Ngô Khảo Ký và Đại Việt chấp nhận trả cao đến đâu thôi.
Chạy qua Mân, Tây Hạ , Tây Liêu Nhật Bản, Triều tiên càng tương tự.
Chạy qua Bắc Nguyên ? trốn Ngô Khảo Ký không ai đi chạy Bắc Nguyên cả.
“ Cho nên ngươi vào trong doanh tù binh người Hán chọn lấy 100 danh tinh nhuệ, lại thêm a cho ngươi thêm 10 gã thám tử. Theo đường Bắc Mân đi ra biển, từ đó có chiến hạm Đại Việt đón ngươi, tự đi về nhà đón người đến nơi này. Cha ngươi phong làm Hành Dương Hầu, sau này quản nơi này đất, đời đời cha truyền con nối, vì thế gia tộc mau đến nơi này ổn định mới là tốt nhất. Phải làm cho nhanh, tin tức cha ngươi đầu hàng Đại Việt có lẽ ức chế được 2 tháng mà thôi”
Ngô Khảo Ký nói ra ý định, cũng nói thẳng luôn cắt đất phong Hầu, còn giữ được hay không đó là chuyện của Thẩm Tông Cồ, nhưng Ngô Khảo Ký nghĩ thằng này khả năng giữ được. Hắn rất tặc, rất thông minh. Dĩ nhiên muốn giữ được thì Ngô Khảo Ký phải đỡ hắn một tay.
Vĩnh Châu, Hành Dương toàn người Hán, cho nên cử một tên người Tráng ra đây thủ quân phức tạp, ngay cả Vĩnh Châu Ngô Khảo Ký cũng dự định cho Thẩm Tông Cồ nhưng giờ chưa nói ra, phải nhử để thằng này ra sức lập công.
Còn Thẩm Tông Cồ có thể về Tống? cái bản 10 điều vạch tội Triệu Húc đã không có đường cho hắn về Tống.
Thẩm Tông Cồ không những thông minh còn quyết đoán và rất độc, độc ác ngay cả chính bản thân. Chặt đứt đường lui để nhận nhiều hơn tín nhiệm cùng hỗ trợ, kẻ này dã tâm không bé. Dã tâm thì làm đi, Ngô Khảo Ký chỉ sợ không đủ dã tâm thôi… ha ha ha.
Nuôi ong tay áo? Nuôi Hổ cây họa. Đó là ai chứ không phải Ký hắn. Nếu nuôi ong tay áo thì bên trong hắn không để trần mà mặc giáp rồi. Nuôi hổ gây họa? hắn chính là Long… dăm ba con hổ quèn…
Không phả Ký khinh thường thiên hạ, hắn chưa khinh thường ai, nhưng hắn có tư bản để tự tin, thế mà thôi.
Thẩm Vệ Thái lo lắng nhất là gia đình, nghe vậy thiên âm vạn tạ muốn quỳ xuống cảm ơn nhưng nghĩ đến Đại Việt lệ thì lại cúi đầu khom lưng vái dài tay chạm đất. Lần này là thật tâm trân thành vái.
Thẩm Vệ Thái cũng không đi ngay, Ngô Khảo Ký nói hắn ở lại tham gia hội nghị quân sự ở nơi này với tư cách dự thính. Quan phẩm thấp như Thẩm Vệ Thái lại thiếu kinh nghiệm không thể nào tham chính nơi này.
“ Thẩm Tông Cồ lừa bắt lấy Hà Nghiệp Giám quân ở An Nhân. Thằng này là tổng giám cả Sâm Châu tấn công An Nhân kế hoạch. Địch Viễn lại đi khỏi Sâm Châu gấp không có chủ tướng chỉ huy nơi này. Cho nên Thẩm Tông Cồ khả năng cao lừa bắt được Sâm Châu không khó.”
“Sâm Châu lúc này toàn tạp binh. Thẩm Tông Cồ lại có 3000 binh con em Sơn Đông đồng hương hắn cho nên nắm được Sâm Châu không khó”
“ Nhưng Trương Thủ Tiến hơn mười vạn quân nếu vây thành là cả vấn đề.”
Ngô Khảo Ký đứng nơi đó đang chỉ vào địa đồ phân tích tình hình.
Giờ không muốn lấy Sâm Châu cũng phải lấy. Không muốn thủ cũng phải thủ.
“ Thống chế, Bề tôi xin 1 vạn binh đi Sâm Châu giúp Thẩm tướng thủ Sâm Châu” Lý Hoằng Chân lại xung phong. Lần này đánh đúng là hắn chưa lập được mẻ công lao nào ra hồn. Đi bắt mấy cái trại lính đúng là….
Chúng tướng nhao nhao xin đi.
Ngô Khảo Ký ngăn lại.
“ Quân Đại Việt không được vào thành, giờ Thẩm Tông Cồ hàng chúng ta vẫn là bí mật. Chỉ một ít thân binh của hắn là biết chuyện mà thôi. Đây là lợi thế.”
“ Giờ có hai khả năng . Thứ nhất Trương Thủ Tiết đã vào thành thì Thẩm Tông Cồ nên rút về Tư Dương trấn giữ cùng Nùng Cao Xương.”
“ Khả năng Thẩm Tông Cồ đến Sâm châu trước Trương Thủ Tiết thì hắn sẽ bắt được nơi này ngay, nhưng muốn dùng quân nơi này trong thời gian ngắn đồng lòng đánh Trương Thủ Tiết tốt nhất phải tạo tin đông Trương Thủ Tiệt phản Tống đầu nhập Đại Việt hay Mân. Từ đó quân Đại Việt không thể xuất hiện trong thành”
“ Lý Hoằng Chân lần này ngươi đi nhưng là hội quân cùng Nùng Cao Xương ở Tư Dương… kế hoạch là như vậy….”
“ Ngươi mang theo một ngàn Đại Việt Binh mặc trang phục Tống vận chuyển 40 khẩu pháo đến cho cha ngươi, sau đó không cần về đây mà đi Sơn Tây đón người. Đón cả người nhà của 3 ngàn binh sơn tây, đó là vốn lập thân của Thẩm gia ngươi sau này ở Hành Dương. Cầm lấy thư ta tìm Mân vương nhờ hắn liên hệ Đại Việt Hạm đội giúp ngươi”
“ Đồng thời thông báo cho Thẩm Tông Cồ về chuyện 3000 Sơn Tây binh khiến họ an tâm mà đánh”
“ Ta biết cha ngươi hẳn cũng biết đánh pháo trận, nhưng pháo Đại Việt có khác, ngươi dặn hắn tham khảo ý kiến đội trưởng pháo binh Đại Việt, đừng coi thường”
Ngô Khảo Ký bắt đầu kỹ lưỡng dặn dò.
Thẩm Vệ Thái quỳ… lần này quỳ thật..tuy chủ nghĩa dân tộc cao, nhưng hắn là người có gia đình, có cốt nhục.
An bài của Ngô Khảo Ký nói đúng hơn sẽ khiến Thẩm Gia trong một đêm đứng vững Hành Dương. Lo nghĩ chu toàn mọi mặt. Không cảm ơn , không biết ơn đó là súc sinh rồi.
Ngô Khảo Ký không nói mà chỉ phất tay ý bảo hắn đứng lên.
“ Còn ai có ý kiến?” Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn đám quân tướng mà hỏi.
“ Khởi bẩm Thống Chế, theo như nãy giờ các nơi báo cáo về thì tam trại đều đã gần như hoàn thành cơ bản. Cho nên Bề tôi muốn để cho 1 vạn dân trước hết đi nạo vét mở rộng Lệ Giang, chỉ có Lệ Giang mở thì thủy quân mới qua được phía đông của Hành Dương thành mà hỗ trợ nếu có quân Đại Tống quân tập kích đổ bộ cánh này” Lý Kế Nguyên đứng ra chắp tay.
“ Tốt, chuẩn, thêm vào đó bỏ tiền thuê dân phu tại Hành Dương cùng làm.. nạo sông mở sông thời tiết này..” Ngô Khảo Ký cảm thán.
“Thẩm Vệ Thái ngươi còn không cảm ơn Lý tướn quân, đây là đất của cha con họ Thẩm các ngươi đó, chúng ta giờ xây dựng công sự để sau này các ngươi hưởng lợi rồi” Ngô Khảo Ký mở miệng cười đùa một chút để giảm bớt căng thẳng không khí.
Thẩm Vệ Thái giật mình vái sâu với Lý Kế Nguyên mà nói cảm ơn.
“ Không có việc gì. Đây là chuyện công mà, cùng nhau làm là được” Lý Kế Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều. Dù hắn tay dài thông thiên cũng khó với tới vùng này.
Công việc cứ như vậy sắp xếp, tất cả lu bù hẳn lên.
Đại Việt quyết cải tạo nơi này thành một ổ căn cứ bất khả xâm phạm.
Nhưng có một sự kiện mọi người vẫn lăn tăn đó là quân của Trương Thủ Tiết ở nơi nào?
Tin từ Quế Lâm đã đến. 7 ngày trước quân của Trương Thủ Tiết rời khỏi Hạ Châu, Ngô Chí Vinh cùng Đỗ Thần dẫn quân truy sát. Đánh ra sao thì vẫn chưa được cập nhật.
Lối do thám từ Sâm Châu đến Hạ Châu vẫn chưa về, con đường này quá xa và khó đi.
Cho nên Trương Thủ Tiết ra sao , ở đâu vẫn là mê đề.
Mê đề là phải.
Thung lũng nằm giữa Giang Cải Lĩnh và Liên Sơn Lĩnh dài đến 120km.
Không ai quấy quả mà để tự đi cũng phải mất 7 ngày. Sau đó lại thêm 150km đường đồng bằng mới tới Sâm Châu.
Cho nên lúc này anh Trương vẫn bị kẹp đầu đánh trong thung lũng.
Ngô Chí Vinh hắn là Kỵ Binh thật. Vốn dĩ sẽ chơi lùa kỵ bắn tên quấy nhiễu đúng không?
Không ạ. Tuy chỗ này thuận tiện cho mấy trăm kỵ quy mô tấn công một lần. Nhưng đường nó lắm đá. Chạy lởn vởn ngựa sút móng là toang.
Nỏ thì toàn nỏ gấp tầm bắn 30-50m , tầm này cung nó chạm được. Nếu đồng bằng có thể vờn quanh mà đánh nhưng chỗ này chỉ cần bố trí cung thủ phía sau. Nỏ kỵ mà xông sẽ có tổn thất.
Ngô Chí Vinh khôn chán.
Hắn tội gì áp sát.
Vì ngựa thồ là mang theo pháo cối.
Chí Vinh thằng này khôn vặt. Sáu năm học ở Bố Chính mà không khôn vặt sáng tạo được linh tinh thì chết đi.
Đến nơi này có ngựa có pháo, ý nghĩ của hắn là làm sao tận dụng.
Hắn lại giả tưởng nếu mình bám theo bộ binh ma cắn thì nên làm gì ngoài tẻ nhạt nỏ tên?
Vậy là sang tạo ra tú thồ pháo cối.
Hắn may túi nhiều lớp da. Đựng nòng cối và đế cối riêng biệt.
Nòng cối đế cối tầm tầm trọng lượng 45kg.
Hai túi da nhiều lớp nối nhau thành chuỗi. Thế là có thể khoác lên lưng ngựa chuyển như bay.
Thằng này tính toán kinh.
Cứ Cách 300m hậu quân của Trương Thủ Tiết hắn sẽ cho binh mã đứng lại 120 thằng nhăm nhăm cầm nỏ bảo vệ đám còn lại xuống lắp đặt cối rồi cứ. Góc 45 độ mà dã .
Quân Tống mà lao lại thì hắn lại chạy.
Binh bắn pháo có găng tay da dày, nòng pháo nóng không bỏng được, nhét vào túi da nhiều lớp ngựa cũng không bỏng.
Cho nên cứa bắn tầm 2 viên đạn một pháo hắn lại đổi để tránh quá nóng nòng. Sau đó lại chạy.
Thật quân Trương Thủ Tiết khổ đến không nó nên lời.
Tiên phong quân, trung quân bị người Miêu tập kích cung nỏ, lựu đạn. Cứ đi một đoạn lại phải dừng túa lên núi lùng bắt xua đuổi.
Bố trí phục binh đằng sau thì toàn bị Miên nhân phát giác và báo cho Ngô Chí Vinh đánh úp bằng pháo.
Cuối cùng Trương Thủ tiết phải để lại 2 vạn binh mã lập công sự lều trại chặn hậu quân kỵ đáng ghét của Ngô Chí Vinh.
Nhưng hai Vạn quân này lại bị pháo Miêu trên núi ngày đêm hành hạ.
Mà có chơi tráng sĩ chặt tay , thằn lằn đứt đuôi thì chỉ chặn được Ngô Chí Vinh mấy hôm thôi.
Chứ người Miêu vẫn như dòi bọ bám theo.
Cho nên sau 7 ngày ông tướng Trương Thủ tiết còn cách cửa cốc đến 50km .
Đúng là khóc không ra nước mắt.
Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết