Thật ra là có một nhóm lớn tiếng và nói đều nhất tầm 500 thằng Khương được chọn ra làm chủ đạo , còn lại be bé hùa theo, có sao chút nhịp không ảnh hưởng.
Đến loa đồng cũng đúc gò vội mấy trăm cái cho bọn này.
Hò hét đến sung mãn người.
Địch Viễn không dám thề, mặt hắn tím như gan heo. Thời này người thề bậy đã không dám chứ đừng nói lấy cha ra thề.
Tất nhiên tiểu nhân đê tiện, lưu manh rẻ rách thì có thể làm điều đó. Nhưng tâm cao khí ngạo, đường hoang như Địch Viễn sao có thể làm?
Nếu Địch Viễn là dạng dám lấy cha ra thề láo thì Ký chạy thôi. Nhưng chạy không phải là thua mà là dụ địch thôi. Nếu Địch Viễn dám đuổi thì ngày hôm nay là ngày dỗ năm sau của hắn…
Vả lại Địch Viễn chưa có đường cùng, hắn vẫn còn 3 ngàn thân binh cùng 3 ngàn cung kỵ . Bọn này chính là bọn được hưởng lợi trên mồ hôi, xương máu tiền lương của đồng bào chiến hữu cho nên bọn hắn sẽ không phản.
Một người…. mười người… mười mấy người bắt đầu rời đi, họ không đi quá xa mà đứng mộ bên nhìn.
Phụt…
Lại mọt tên Khương Kỵ nghiêng người về phía Địch Viễn xa xa mà nhổ nước xuống đất rồi thúc ngựa đi. Hành động của hắn khiến cho các Khương Kỵ Sĩ học theo, một đám một đám nhổ nước bọt mà đi.
Trăm người…
Hai trăm…
Ngàn…
Càng lúc càng nhiều người.
Địch Viễn lúc này biết không thể chửi bới lũ nầy vô ơn hay gì, đám người này chạy đi một hướng khác không phải chạy đi chỗ quân Đại Việt, tức là vẫn còn đường lui. Đánh đổ Đại Việt Kỵ cùng đám người Khương phản bội kia thì Địch Viễn hắn vẫn còn cơ hội lung lạc, cùng lắm bán nhà, lôi tich góp đền bù và kéo đám này vào thành thân vệ, từ đó chuyện vẫn không lộ rồi.. Địch Viễn quyết định.
Ánh chiều dương nghiêng nghiêng tây hướng, bình nguyên huyết sắc in hình núi non.
Hai đạo kỵ binh một bắc một nam, bóng kỵ trải dài trên đất.
Bỗng nhiên tiếng tù và hướng nam nổi lên.. Tùng tùng tiếng trống..
Đại Việt kỵ binh bước kiệu tiến lên, rầm rập rầm rập…
Vó ngựa gõ đại địa… như dùi trống khổng lồ đánh vào tâm người…
Ngô Khảo Ký thấy rồi, số người rời đi đã đủ… không cần thiết hò hét làm vì phí sức, đã đến lúc sòng phẳng với nhau một trận thư hùng. Những kẻ còn chưa rời đội ngũ… chết đi.
Địch Viễn quân số đã ngang nhau, nếu là nam nhân chiến một trận đi. Ngô Khảo Ký hào khí vạn trượng, hắn thích cảm giác này, mặc dù có chút không an toàn, có vẻ chơi đùa tính mệnh. Nhưng nếu ai đã làm chiến tướng đã từng ra trận, cái cảm giác gây nghiện này rất dễ ăn sâu vào máu.
Vẫn biết trí tướng ngồi màn quyết thắng ngoài vạn dặm nhưng Ngô Khảo Ký không chỉ là trí tướng hắn còn là CHIẾN TƯỚNG.
Lấy máu địch nhân nuôi nhiệt huyết
Móc tâm kẻ thù chứng đế tâm.
Địch Viễn không bị doạ sợ, hắn bố lại đội hình mũi dùi chữ ^ với ba ngàn kỵ.
“ Quách Mậu Nghiêm ngươi dẫn 3 ngàn cung kỵ đi lên trước tốc độ không cần nhanh sau 30 bước chân ngựa thì tách qua hai bên bắn cung phá huỷ đội hình địch”
Địch Viễn ra lệnh cho Họ Quách.
“ Lâm Thương, bảo vệ cánh phải ta, Ba Lỗ bảo vệ cánh trái ta, đục thẳng vào soái kỳ của bọn chúng”
Hay a … đúng là thân kỵ nhóm cùng cung kỵ nhóm. Hai nhóm được đầu tư nhất, ưu ái nhất. Quá chuyên nghiệp quá nhanh biến trận…
300m
Đại Việt Kỵ Binh đại đội vẫn bước kiệu nhẹ nhàng từ từ tăng tốc. Đừng nói Ký không biết Kỵ chiến. Chẳng qua là không cường như hải chiến thôi. Hắn 6 năm ở thảo nguyên đó.
So ra kỵ chiến trình độ của Ký có khi còn hơn bộ chiến một chút.
Tây Lương Kỵ còn lại hơn sáu ngàn cũng động. Nói chung quân số tương đương.
Một bên full thương kỵ , một bên nửa này nửa nọ cung thương kỵ chia đều…
Uỳnh uỵch uỳnh uỵch
Cờ lộc… clock clock
Tiếng vó ngựa tăng tốc, gõ vang trời, phía sau đại đội kỵ binh của cả hai đều là đất cát bị cày văng bởi vó sắt mà văng lên mù mịt trời đất.
Hai bên đều giỏi kỵ chiến, thẳng thừng là vậy. Kỵ chiến có lẽ Ký vẫn thấp hơn Địch Viễn nhưng không thấp hơn quá nhiều.
Nêu cầm 2 vạn kỵ đánh nhau hay nhiều hơn có vẻ Ký sẽ lép, nhưng nếu chỉ là dưới 1 vạn kỵ thì khoảng cách hai bên vô hạn thu hẹp.
Quan trọng nhất của việc lao vào nhau này là đánh giá vận tốc đối phương và vận tốc bản thân sao cho khi chạm mặt đối thủ thì kỵ binh của mình đang ở đà mạnh nhất, sức ngựa chưa kiệt.
Về điểm này Ký làm được, Viễn cũng làm được cho nên hai bên chỉ còn chờ vào chất lượng chiến mã, trang bị ,kỹ thuật của kỵ sĩ mỗi bên thủ thắng.
Lam bào tung bay trong gióm Đại Việt kỵ như một con lam long dang giơ nanh bắt lấy đối thủ,
Còn đội hình của Đại Việt thì chia thành hai lớp Cung Kỵ Trước, Thưng Kỵ sao, đỏ thắm trường bào như hồng sắc mũi tên bắn về Lam Long.
Chiến giáp đã lộ, lúc này không có lam bào che khuất. La Mã giáp lấp lánh nhuộm ánh chiều tà đỏ máu. Giáp La Mã có những chỗ trọng yếu dày đến 5mm như giáp ngực, Ngực trái còn được đính thêm một tấm hộ tâm trượt khiên nhỏ từ cầu vai đổ xuống cũng dày 5mm.
Kỵ binh không giáp lưới full để giảm trọng lượng, giáp lưới của họ là kiểu mảng nhỏ đính vào lớp áo lót dày bên trong từng mảng che lại những khe hở nhỏ của Sementata phiên bản Bố Chính giáp nặng.
Thật nhìn như một đám sắt thép sông đến quân thù.
Tay trái khiên chắn lá thép dát gỗ, tay phải kỵ thương kẹp nách…
Sau lưng mỗi kỵ đều đeo vắt chéo lam kỳ cao cao nhấp nhô trong gió. Kỳ đuôi nheo tạo thành mội dải trải dài trong không gian tràng cảnh thật hùng vĩ thật đẹp biết bao.
Xẹt xẹt xẹt…..
Véo véo véo…
Khen ngợi.. vỗ tay khen ngợi cung kỵ Tây Lương.
Ở trung tâm kỵ trận đang phóng nhanh Ngô Khảo Ký cũng phải ái tài mà vỗ tay tán thưởng. Hắn trong một phần ngàn tích tắc bỗng nổi lên tâm tư ái tài.
Nếu tưởng tượng đội hình Đại Việt Kỵ như một con dao xẻ tới thì Cung Kỵ Tây Lương nhịp nhàng như một chiếc đũa tre tự xẻ đôi mình tách qua hai bên không cho lưỡi dao chạm vào…
Bắn tên ,, cài tên … bắn tên…
Ba ngàn tên như mưa rào trút xuống đầu kỵ binh Đại Việt…
Long cong.. leng keng
Lạch cạch….
Cả ngàn tiến sắt thép va chạm vang lên.
Mũi tên như rơm dạ gãy làm đôi, văng mũi hoặc trượt đi mà rơi xuống đất.
Ngô Khảo Ký đã test rồi.
Bên bờ sông giết tầm mấy trăm cung kỵ của Tây Lương, hắn thu lấy cung và thử nghiệm xạ kích giáp La Mã….
Thứ này thiết kế là đánh nhau với Tây Lương hay người Đại Liêu bắn giáp da hữu dụng, bắn Lamellar giáp còng khó khắn chứ đừng nói bắn giáp La Mã.
Cung mềm ngắn này không đủ sức xuyên giáp Lorica Sementata Bố Chính version Kỵ Binh vốn thiết kế đủ giày đủ chắc lại rất dễ trượt mặt cong.
Cung này bắn giáp Lorica Sementata Bố Chính version bộ binh hạng trung như Hán Nô doanh còn có thể… gây chút tổn thương ở những khe giáp hở, còn dùng bắn cho giáp Kỵ Binh hay giáp trọng bộ binh Bố Chính không hề có tác dụng gì.
Ngô Khảo Ký thử qua nhiều lần rồi cho ra kết luận này.
Mũi tên thuần 2 lưỡi sắt non hoặc gang làm sao ăn nổi giáp thép tốt dày 3mm- đến 5mm? Không có cửa.
Thật Kỵ Binh Đại Việt giơ khiên lên để che khe mắt thôi. Chứ thứ tên này không đủ gãi ngứa chiến giáp thép tốt của Bố Chính nữa.
Tất nhiên kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của đám này đã tiếp cận tinh binh thảo nguyên, tuy có ít nhưng rất đáng quý.
Đội hình Đại Việt kỵ binh không có bất kỳ sáo trộn đội hình nào, chiến mã mấy con bị trúng tên vào chỗ giáp lưới , nhưng không sâu, loại vết thương này không làm chúng đau hay sợ mà chỉ chọc cho chúng khát máu, hung hãn hơn mà thôi.
Uỳnh uỵnh cà lộc cà lộc….
Vó ngựa đạp đại địa, sau chiếc đũa tự xẻ làm đôi Cung Kỵ nhóm Tây Lương chính là Thân Vệ Kỵ Địch Viễn ánh mắt khát máu xông lên chờ xẻ thịt đối phương, họ lúc này đang đạt đỉnh của tốc độ, mạnh nhất của đà.
Phối hợp hoàn hảo, ăn ý, chính xác từng mili giây. Ký thẹn không bằng.
Cho hắn căn chỉnh một đội kỵ xông thẳng đạt vật tốc tối đa khi gặp địch, Ngô Khảo Ký hắn làm tốt.
Nhưng căn chỉnh hai lớp lại còn bị Cung Kỵ che mắt như thế này thì Ký chịu hẳn. Địch Viễn Kỵ chiến cao hơn một bậc.
Cái gì kém người phải thừa nhận mà học tập vươn lên, đừng tìm cớ bao biện để mãi đần. Ký là thằng luôn nhận sai mà học …
Như này tài năng kỵ chiến phải Tước mới ăn được nếu cùng trang bị. Nếu trang bị , quân số ngang nhau mà kỵ chiến… Ký ăn hành sấp mặt.
Đám Thân Vệ Kỵ Địch Viễn hung hãn dương thương, bọn hắn ánh mắt khát máu chờ đợi đối phương đội hình bị cung kỵ bắn cho loạn, sau đó với ánh mắt tinh như sói thảo nguyên, với kỹ thuật nhạn như đại bàng trong tích tắc bọn hắn sẽ tìm ra chỗ sơ hở nhất để khoét vào.
Lâm Thương mở to cặp mắt vằn tia máu,tay nắm chắc cán thương chĩa về trước, hắn chuẩn bị xẻ thịt con mồi.
Cung Kỵ và Thân Vệ Kỵ đội đã ngàn lần phối hợp ăn ý như vậy rồi, lần nào cũng là xuyên thấu tim con mồi, cho dù đối phương đông hơn hung hãn hơn. Đến cả Thiết Kỵ Tây Hạ khi nghe tới Địch Viễn Vệ Đội bọn họ đều vãi cả ra quân cả.
Tích tắc máu trong Lâm Thương sôi trào.
Hắn là người Hán gốc, sống ở biên Tây An. Tây Hạ thời lập quốc nhiều lần quấy phá, tàn sát cướp bóc nơi hắn ở. Cha mẹ hắn bị giết hại dã man, hắn trong đống đổ nát cháy rừng rực lửa ôm lấy cha mẹ xác mà gào lớn.
Đúng lúc này một bàn tay to lớn chìa tới.
“ Muốn báo thù sao”
“ Muốn”
“ Ngươi tên gì?”
“ Họ Lâm chưa đặt tên còn gọi nhũ danh Thạch Đầu”
“ Ngươi tên Thương, là ngọn thương, dùng cây thương đó diệt sạch kẻ thù trước mặt ngươi , báo thù cho phụ mẫu ngươi”
“ Ta tên Lâm Thương, ngài là?”
“ Địch Thanh”
Từ đó ta tên Thương, thương của cây thương, là chiến thương trong tay họ Địch, sẽ giết mọi kẻ thù cản chân Địch gia.
Lâm Thương thét lớn.
“ SA……”
Vốn dĩ hắn muốn hét lên SÁT tiếng nhưng hắn không kịp.
Ngay khi cung kỵ đội tách đều cũng là lúc hiện ra đối thủ. Nào có loạn đội hình gì. Là một nhánh sắt thép đồng đều… thác lũ tràn tới…
Trong mắt Lâm Thương chính là một điểm nhỏ anh ánh huyết sắc của tà dương ánh dọi..
Điểm nhỏ đẹp mê li….
Rồi điểm nhỏ tiến lại gần….
Đây là một mũi thương…
Mũi thương rất lạ….
Phang…..
Một mũi thương xuyên thấu sọ não của Lâm Thương… mũi thương còn thò ra ngoài sau mũ sắt như đính vào đó mà trêu ngươi người….
Lâm Thương gục xuống…
Cây thương của nhà họ Đinh đã gãy….
Nhưng cây thương nhà họ Đinh gãy chỉ là một mô tả nghĩa bóng bảy mà thôi…
Thực tế là thương nhà họ Ngô gãy nhiều hơn nhiều…
Gần như gãy hết cả ….
Ta chỉ cần là chính ta, mặc kệ những lời thị phi của người đời, mệnh ta do ta quyết định, không cần người đời dò xét. .