Đây là người Mân, bị đánh cho lôi thôi lếch thếch cả.
“ Các ngươi là kẻ nào ở Mân, sao nửa đêm lại tới nơi này và va chạm cùng quân của bản Vương?”
Khảo Ký truy hỏi?
“ Đại ca tại thượng… Bình Nam Vương tại thượng.. ta là Vương Đoan Vĩnh đây. Nghe tin Đại ca tới ta vội tới nơi để vấn an cùng thỉnh tội… nào ngờ trên đường gặp mấy vị quân gia đây, bọn họ mặc Tống quân phục cho nên”
Hoá ra vương tử Bắc Mân đến , cũng khổ cho thằng này mang mất trăm thân binh ra đây nghênh tiếp.
Gặp phải Cung Kỵ bịn cho nên xảy ra va chạm. Cũng may Vương Đoan Vĩnh nhanh trí cùng thông minh. Hắn thám báo biết Ngô Khảo Ký chiến thắng cùng thu phục được không ít binh Tống cho nên khả năng cao đây là hàng binh. Vì vậy vừa đánh vừa hét lớn hỏi han.
Hai bên hoá giải hiểu lầm nhưng thân binh của Vương Đoan Vĩnh bin bắn chết mấy người, bị thương cả đống.
Đám Cung kỵ ép Mân người hạ vũ khí sau đó trói như bánh tét mang về quân doanh.
Ngô Khảo Ký thả rãnh … vậy cùng chết mấy người. Rõ là mặc chiến giáp La Mã phiên bản cổ của Bố Chính cũng bị bắn chết. Không khỏi lính Mân quá yếu đi.
Khổ người Mân có quyen đánh kỵ đâu, toàn bộ và thuỷ. Vậy nên trên bờ mới bị Tống nó ép như chó.
Vì sao Vương Đoan Vĩnh dám ra khỏi Lê Lăng?
Mẹ nó sao không dám ra. Một trận chiến thiên hôn địa hám trong tích tắc đập tan Tây Lương Kỵ lừng danh Đại Tống, bố thằng nào trong thời gian ngắn mò tới đây nữa. Thám báo cử về cho hay bộ binh Tống co đầu ở Tương Đàm không hề ra doanh. Cho nên Vương Đoan Vĩnh can đảm đi tới gặp Bình Nam Vương thượng quốc?
Nhưng phải lý do gì quan trọng để Vương Đoan Vĩnh thân phận Vương tử Bắc Mân mạo hiểm ra đây chứ? Không thể nào chỉ vấn an đơn thuần.
Đáp án có ngay đây.
“ Bình Nam Vương, Thống Chế… Tiểu Đệ ở đây dập đầu vái lậy, Tội đệ khẩn cầu Vương gia giơ cao đánh khẽ cho Vương thị. Thằng khốn nạn đó không biết trời cao đất dày đã bị gạch tên Vương tộc phổ, Tuy nói làm vậy không tránh được Vương thị liên đới chuyện này, Nhưng Tiểu đẹ đến đây xin thỉnh tội, đánh, mắng chém giết xin Vương gia trách phạt”
Vương tử một quốc nhưng lại quỳ lạy như vậy… mất mặt như vậy sự tình. Dĩ nhiên hắn không muốn làm ở Lê Lăng trước dân Mân, binh Mân.
Cho nên dù mạo hiểm hắn cũng đến đây một lần gặp Ngô Khảo Ký, bên ngoài toàn là thân tín của hắn, chuyện này không lộ ra. Hơn nữa lúc này Ngô Khảo Ký và hắn là đang nói chuyện riêng trong lều.
Trương Báo đã nói lại, Bình Nam Vương không phải bình thường thịnh nộ. Theo Trương Báo thấy Bình Nam Vương chỉ là nén cơn giận với Vương thị vì Ngô Khảo Tích mà thôi. Mà đã nén giận tức là có rạn nứt có khoảng cách, nén có thể nổ, mà đã nổ là chịu không nổi. Cho nên Trương Báo khuyên Vương Đoan Vĩnh nên tìm cách nhanh nhất xoa dịu Bình Nam Vương, nên nhanh nhất xóa bỏ rạn nứt.
Vương Đoan Vĩnh từ đầu tới giờ luôn tỏ ra là kẻ khôn khéo biết điều, đây không phải là ngẫu nhiên có được, từ nhỏ hắn đã bị Vương Đạo Hàn trên cơ về mọi mặt áp xuống. Không khôn khéo, không ẩn nhẫn, không thủ đoạn cùng biết điều … hắn Vương Đoan Vĩnh sống được không?
Cho nên cái tính cách này là luyện mà có chứ không phải ngẫu nhiên sinh ra.
Ngô Khảo Ký cũng không thể cứ tiếp bám mãi Vương thị, dù sao cũng là một người làm, Vương thị không biết điều thì thôi đi, nếu họ quá biết điều thì cũng nên rộng rãi một chút.
“ Thôi bỏ qua chuyện này… đứng lên đi” Ngô Khảo Ký xua tay.
Vương Đoan Vĩnh thở phào một hơi đứng bên cạnh hầu mà không dám ngồi.
“ Ngồi xuống đi, Ngô Khảo Tích đại ca ta như vậy rồi… cũng xem là người trong nhà”
Ngô Khảo Ký chỉ xuống ghế sau đó chỉ ấm trà, tự mà rót.
Nói chung Ngô Khảo Ký vẫn ít có thói quen để người khác hầu hạ những lúc riêng tư, làm được gì hắn sẽ tự làm không phiền là nhiều hạ nhân. Lúc nào ăn chơi xa đọa thì ăn chơi hết mình. Bình thường không càn quá kiểu cách.
Chuyện qua ba tuần trà hai bên cũng kéo gần hơn được chút.
Thái độ của Vương Đoan Vĩnh đủ cung cung kính kính, lại thông minh học thức nên cũng khó làm người khác ghét được, thằng khốn lúc này đã kéo được Ngô Khảo Ký loạn xưng huynh đệ với hắn.
Hắn là anh vợ Ngô Khảo Tích vậy mà gọi Ngô Khảo Ký là Đại Ca, loạn lung tung bối phận cả rồi.
“ Đại Ca… bao giờ tổng tiến công Tương Đàm, tiểu đệ xin về chuẩn bị cho sớm.” Vương Đoan Vĩnh xoa xoa tay, hắn rất tự tin , tự tin vì hùng binh Đại Việt có mặt nơi đây.
“ Đánh Tương Đàm? Nào có, ta là nhập Mân đi Cửu Giang diệt Thái Gia” Ngô Khảo Ký ngạc nhiên, thằng Vương tử Mân này to gan thật chứ, Tương Đàm gần 20 vạn quân, lại đã xây công sự chắc chắn, đánh đâu đơn giản vậy…
Vương Đoan Vĩnh xìu xuống…
“ Vậy nhưng đại quân phía sau của ngài là?” Vương Đoan Vĩnh nghi ngờ.
“ Giả đấy, chỉ có 1 vạn là tinh binh Đại Việt còn lại 4 vạn là người quân Tráng mặc Đại Việt quân phục thôi, pháo cũng giả, toàn là khúc cây sơn đen hết….” Ngô Khảo Ký cười lớn, thằng khốn Ngô Khảo Tứ đúng là đủ trò mà.
Ngô Khảo Ký nhướng mày, thằng này có vẻ biết gì đó. Ngô Khảo Ký thông tin hơi tắc nhưng thằng này ở ngay cạnh Tống bao lâu hẳn biết thứ gì hay ho.
“ Đoan Vĩnh ngươi nói chi tiết tình hình Đại Tống ta nghe coi” Ngô Khảo Ký nghiêm túc lên.
Vương Đoan Vĩnh cũng chỉnh trang lại tư thế bắt đầu cẩn thận nói chuyện.
“ Đầu tiên đệ xin nói về tình hình quân sự của Đại Tống tin mới nhất mà tiểu đệ biết được ngày hôm qua là . Bắc Nguyên Đại Hãn Ngô Khảo Tước tập binh 30-40 vạn ở bờ Hoàng Hà, ít nhất 10 vạn đã qua sông và đánh bất ngờ quét ngang Khai Phong sau đó quét luôn Trịnh Châu, quân Tống biên quân nơi này thủ trong hai thành không dám ra. Không hiểu Đại Hãn làm gì mà quân Bắc Nguyên đi đến đâu dân Tống nơi đó đổ ra ăn mừng như ngày hội”
“ Tiếp theo đó là chuyện quân Tống điều gần như hết thủy binh về Bài Dương Hồ đánh nhau cùng Vương thị thủy binh của nhà tiểu đệ cũng như đánh với Tây An Vương ở Cửu Giang đang dằng co bất phân thắng phụ. Tiểu đệ chỉ suy đoán thôi… dựa vào số lượng thủy binh xuất hiện ở Bài Dương Hồ thì Trường Sa , Tương Đàm không còn bao nhiêu thủy binh Tống, người Tống không có nhiều gỗ tốt đóng chiến hạm. Đây là tiểu đệ suy đoán chưa có thám báo tin tức xác minh”
Nghe đến đây Ngô Khảo Ký tâm tình nghiêm túc hẳn lên.
“Tiếp theo đó là tin tức mới nhất đến từ Kinh Sư Hứa Xương của Đại Tống, Triệu Húc lâm bệnh rất nặng không mấy khi tỉnh, bây giờ chỉ có tam tỉnh của Đại Tống lèo lái tạm thời việc nước. Bên trong Đại Tống kinh sư các phe thế lực ủng hộ các hoảng tử đang dục dịch đây là cơ hội tốt cho chúng ta”
“ Lại nói Đại Tống thay tướng , Lý Hiến lên làm Khu Mật Sứ của Đại Tống trưởng quản binh quyền, kẻ này đã rất già yếu, trận duy nhất hắn chỉ huy là đánh với Tây Hạ gần hai năm trước, suýt nữa thua to, nếu không có Vương Thiềm – Địch Viễn đỡ một cách tay thì Đại Tống trận ấy thua to rồi”. Vương Đoan Vĩnh tiếp tục nói.
Ngô Khảo Ký thả rãnh…
Nhiều tin tức hắn không biết.
Trước đây đánh Tống là Bắc Nguyên đánh, để giúp Tước thì phần lớn cơ sở Cẩm Y Vệ mà Ngô Khảo Ký xây ở Đại Tống đều cho Bắc Nguyên. Sau đó Tước từ cơ sở này xây dựng Thám Mã quân Ty Nam Ty đầy khủng bố.
Nhưng Ký lại chưa xây lại Cẩm Y Vệ cho bản thân Đại Việt ở đây.
Trong đầu Ngô Khảo Ký nghĩ có tới tam Mân làm vùng đệm rất hiếm có khả năng trong thời gian ngắn Đại Việt và Nam Tống va chạm. Cho nên khi về tới Đại Việt hắn mới khởi động lại xây dựng Cẩm Y Vệ Tống Ty.
Nhưng thời gian ngắn đám này mới ở Hứa Xương thành hình. Ngô Khảo Ký không muốn liên hệ Thám Mã Quân Ty của Bắc Nguyên giúp, vì dù sao Đại Việt – Bắc Nguyên là hai quốc gia, cho dù là anh em cũng là hai quốc gia.
Lực lượng mật thám Đại Việt ở Tống lại để mật thám Bắc Nguyên giúp xây thì còn gì là bí mật.
Hai bên có thể liên thủ, hợp tác nhưng đó là khi Đại Việt Cẩm Y Vệ Tống Ty đã thành hình và hùng mạnh.
Đây là suy nghĩ chủ quan của Ký dẫn đến hắn rất bí thông tin trong lần này chiến tranh.
Cũng may tài cầm quân của hắn cộng thêm may mắt , số độ cho nên Đại Việt vẫn tốt, nhưng Ký đã bỏ qua quá nhiều cơ hội.
“ Nhà ngươi có con đường. Đưa tin nhanh từ Hứa Xương về mân?” Ngô Khảo Ký hỏi, hắn muốn lập tuyến thông tin Cẩm Y Vệ từ Hứa Xương về Mân rồi đi Hành Dương.
Dùng Cẩm Y Vệ xây, cần thời gian , sau này tính.
Giờ cần kíp là liên hệ Cẩm Y Vệ Hứa Xương, dựa con đường truyền tin của Vương thị mà đến Tay ký.
Con đường cũ của Cẩm Y Vệ là theo lối An Huy, Giang Tô, đường biển về Thăng Long hay đường biển đi Khâm Châu lúc này . Sau đó lại đường vòng đưa về Tay ký.
Thông tin toàn thông tin cũ từ 2 tháng trước dùng không nổi.
Nay đả thông rồi Bắc Mân việc liên hệ sẽ nhanh hơn nhiều.
“ Tất nhiên nhà tiểu đệ có đường” Vương Đoan Vĩnh thấy có cơ hội thể hiện nên vui vẻ hẳn lên.
“ Ta gửi ngươi 10 người, ngươi giúp ta tạo thân phận bọn họ đưa đến Hứa Xương hay vùng lân cận, sau đó giữ liên hệ mười người này lầy tin từ họ nhanh nhất đưa đến cho ta. Có được không?”
Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Ha ha.. lời nói của Đại ca là mệnh lệnh, lẽ nào ta không nghe theo? Đừng nói mười người, mấy chục người cũng có thể, chuyện này bao ở tiểu đệ”
Đoan Vĩnh vỗ ngực đảm bảo.
“ Cử người đi nói cha ngươi, không cần roi đòn nữa… ngày mai chuẩn bị đưa ta vào Mân. Tuy nói Tống bất ổn nhưng lạc đà gày hơn ngựa béo. Không được coi thường. Đánh Tương Đàm là trận lớn phải chu toàn chuẩn bị không thể quá vội” Ngô Khảo Ký nói vậy rồi đuổi Vương Đoan Vĩnh đi, hắn phải nghĩ nghĩ một chút.
Tình báo mới nếu đáng tin thì… hơi bị mệt mỏi.
Đánh không khéo Đại Tống nó tan bành ra đấy, Triệu thị đổi ngôi thằng khác lên thay còn mệt nữa.
Đây cũng là lý do Ngô Khảo Ký không có muốn đánh quá rát Đại Tống lúc này.
Lại còn thêm ông con Ngô Khảo Tước cũng chung vui, thật đau đầu.
Nhưng Ngô Khảo Ký hiểu Tước, đấy là hắn đang tập thể dục dưỡng sinh, đánh men men quanh Hoàng Hà xẻ áp lực cho Bắc Mân và Đại Việt thôi, hắn đánh thật thì đã xuyên đến Hứa Xương lâu rồi.
Ta chỉ cần là chính ta, mặc kệ những lời thị phi của người đời, mệnh ta do ta quyết định, không cần người đời dò xét. .