Thôn Tiền Gian , một cái thôn nghèo ,nơi cách ngọn đồi thấp nọ chỉ tầm 16 dặm.
Ngô Khảo Tước đang ngồi nghỉ ngơi nơi này cùng quân đội của hắn.
Không ngờ lúc này một đám dân làng đang ngồi vui vẻ tiếp chuyện cùng Tước, thậm chí còn có trẻ em ra chơi đùa nghịch ngợm mon nen lại gần chiến mã to lớn. Đám kỵ binh sợ chiến mã hung tợn làm hại bọn nhỏ phải đứng canh chừng chừng. Hai bên đối chọi nhau cực gắt.
Mấy lão trượng trong thôn lưng còng đang khép nép ngồi một bên tiếp chuyện cùng Tước.
“ Thưa Đại Hãn , chẳng nhẽ ngài thực sự không chiếm Trịnh Châu sao? dù sao cũng qua đến hai lần rồi?”
Thả rãnh, dân Tống lại muốn người khác xâm lược mình.
Ngô Khảo Tước thở dài ảo não.
“ Bản Khả Hãn cũng muốn giúp các ngươi triệt để một lần, nhưng chiếm Trinh Châu là phá vỡ hiệp ước, là chiến tranh, mà chiến tranh đó không đơn giản như ta qua đây lần này. Đó là quốc chiến, là hai bên thật nhiều người chết, Bản Hãn không đành lòng a” Ngô Khảo Tước mặt mày từ bi nói chuyện, bố ai biết hắn nói thật hay không, nhưng nói thật người ngoài mà nhìn sẽ cảm động lắm.
Lão Trượng hai hàng lão lệ tuôn rơi.
“Nhưng dân Trịnh Châu đang chết dần a, Đại Hãn vừa đi, đám quý tốc kia quay lại còn hung ác hơn, còn tàn bạo hơn, hay là ngài cho chúng bề tôi qua Hà Bắc đi, nghe nói bên đó dân sống rất tốt đó” lão Trượng trình bày ý kiến mong muốn lắm thay.
Ngô Khảo Tước thả rãnh trong bụng, vớ va vớ vẩn, đón các ngươi qua bản Hãn lấy gì nuôi? Thêm nữa đón qua rồi bản Hãn lấy lý do gì hằng năm qua Trịnh Châu?
Thế nhưng Ngô Khảo Tước ngoài mặt vẫn tỏ ra đau khổ vẻ mặt mà nói.
“ Vẫn là vấn đề hiệp ước, hai bên đã kí kết không được trộm dân của nhau, giờ ta sang đây lúc về lại mang theo mọi người khác gì ta cướp người. Huỷ hiệp ước không nên a, sẽ có chiến tranh thật. Lần này ta qua một là cứu tê dân đói ở Khai Phong, hai là để đòi công đạo cho dân Trịnh Châu, cho nên chiến tranh không có lớn, không có mấy người chết. Nhưng nếu cướp người là đánh nhau thật, bả Hãn sợ gì đánh nhau, Quân Triều đình Tống đến bao nhiêu bản Hãn giết bấy nhiêu là được …. Nhưng mà”
Ngô Khảo Tước thở dài một hơi.
“ Người Bắc Nguyên là người, vậy người Tống không phải người sao? Giết chóc kiểu đo Bản Hãn làm không nổi. Đê Hoàng Hà vỡ bao nhiêu người chết ngươi biết chứ? Quách Quỳ làm được Triệu Húc làm được, bản Hãn làm không nổi” lại thở dài….
“ Hu hu hu hu tiểu nhân hiểu đạo lý, là Đại Hãn nhân từ . Nhưng Trịnh Châu dân thật khổ a…” khóc khóc khóc….
“ Được rồi ngươi yên tâm, như vậy đi, lần này ta cho lập bia khắp nơi cảnh cáo lũ cường hào ác bá cùng trụ bọn hắn thêm 1 lần, và hứa với các hương dân phụ lão Trịnh Châu mỗi năm qua đây kiểm tra một lần , nếu đám kia còn tái diễn, ta còn diệt, một năm không hết 10 năm chắc chắn các người dân Trịnh Châu sẽ khá lên” Ngô Khảo Tước hào hùng van trượng tuyên bố.
Dân Tiền Gian thôn dập đầu như bổ củi vái lạy cảm ơn, mấy thằng nhóc chưa hiểu chuyện lại bị người lớn dí đầu sát đất, thật là….
Ở đây cái Trịnh Châu nó giống như một thế giới ngược mà vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới. Nó quá ngược đờ và vô lý hết sức, người dân muốn ngoại bang xâm lăng , ngoại bang từ chối, người dân lại vui vẻ khi ngoại bang mối năm đem quân đay xéo một lần.
Chuyện đến nước này thảo nào khi Tước chuẩn bị đến Trịnh Châu thì Tống đã đập nồi dìm thuyền cử Vương Thiều đến.
Đúng lúc này thám báo chạy tới nói gì đó với thân binh. Thân binh chạy lại thì thầm tai của Tước.
“ Được rồi báo cho mọi người lên đường”
“ À lão trượng này giữ sức khoẻ hai ba ngày nữa đến Trịnh Châu chúng ta xử lý việc đất đai của thô ngươi”
Ngô Khảo Tước dặn dò rồi tung mình lên chiến mã túng mã mà đi.
Dân chúng trong thôn hoan hô vẫy tay tiễn đưa quân Bắc Nguyên cứ như là tiễn đưa người của họ vậy. Đã nói riêng cái nơi này sự nó ngược, rất ngược.
Haizzzz
Tước thở một hơi, thật cũng thương đám dân kia, nhưng còn lấy người Hán qua tỉ lệ Hán trên người thảo nguyên lại khó rồi. Người Hán giờ có 4 triệu nhưng tập trung lắm tạo thành một lực lượng, mấy ông tháo nguyên rải ra rải rác … thật nếu so sánh thì ở Hà Bắc này chỉ có mùa đông mới đông thảo nguyên người qua đông là chỉ tầm 1 triệu người thảo. Nguyên ở đây thôi.
Tỉ lệ dân số rất là vấn đề.
“ Đi nào, giúp đỡ đại ca của ngươi” Tước bỏ qua vấn đề này, hắn gõ bốp vào đầu một thằng em vợ.
Không phải Hoàng Nhan A Cốt Đả thì là ai?
Em vợ một bầy lẽo đẽo theo sau.
Vác lên trường thương 3,2 m. Đây là hàng xịn gỗ sam ngâm tẩm dầu, lại có mây quấn gia cố sức bền, mũi thương là siêu cấp thép tôi tốt nhất, tam lăng thứ. Đã đâm trúng là hẹo. Thương Demi- lance khá dài hơn kích cỡ cùng thể loại ở Đông Á.
Tây Lương Kỵ thương chỉ có 2,5-2,7 m thôi.
Ai chả muốn dùng thương dài hơn chút. Có điều dùng nổi hay không mới là vấn đề.
Dùng thương dài cực khó ( Kopia không quá khó vì nhẹ). Những thứ động tác như đâm, xoay cổ tay ngang thương tránh phản lực nếu thương 2.5m khó 5 thì thương 3.2m khó mười.
Đã thế thương dài kiểu Demi lance lại nặng, tiêu hao thể lực , khó đâm chính xác trong lúc phi ngựa tốc độ cao. Cho nên muốn dài là dài được đâu?
Vì thế 3,2 m Demi lance đối với nhóm Trọng Kỵ của Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ đã là cực hạn. Nói thẳng trên cái dải đất Bắc Á này tuyển ra được người có thể dùng Demi lance 3,2 m dài như vậy chắc tầm gần vạn, trong đó 3 ngàn đã ở đây, 3 ngàn khác chọn nhầm nghề không đi làm thương kỵ, ba ngàn còn lại hẳn nằm ở Tây Hạ , Liêu, Tây Lương chia đều ra.
Thực tế dùng Demi- lance trường thương 3,2 m khó vãi cả ra, Tước thiên tài võ học còn phải nghiêm túc luyện. Cái thứ đồ chơi này vừa cần tố chất, cần kỹ thuật thương – kỵ kết hợp lại cần cả có tốt nhất Demi- lance trường thương. Thực sự nếu không có Bố Chính thì Ngô Khảo Tước cũng chịu.
Ở Bắc Nguyên chỉ có 5 ngàn cây thương thành phẩm Demi- lance trường thương 3,2m do Bố Chính sản xuất.
Đây chính là sản phẩm mang tính chọn lọc, chế hàng thửa chất lượng siêu cấp tốt không phải hàng đại trà có thể so.
Thươn này sùng gỗ sam lâu lâu năm quý hiếm, phải dùng cây lớn trên 50m sống cả gần trăm năm mới có kích thước này, sau đó chọn thớ gỗ tốt nhất thẳng nhất tiến hành chê tác, ngâm tẩm dầu, hong khô, ngâm tẩm, nhiều lần.
Thứ quỷ này rất khó gãy nhưng lại rất đàn hồi, thậm chí đao thương chém khó đứt.
Độ đàn hồi của cán thưng rất quan trọng, nó quyết định kỵ sĩ có bị hất ngã bởi phản lực sau cú đâm mạnh hay không, nếu không có sự đàn hồi thì mọi kỹ thuật xoay thương giảm phản lực đều vô dụng.
Thương cán sắt, cán đồng là đừng mong có các chiêu thức kể trên, kỵ binh trường thương khôn bao giờ dùng cán sắt, không thể đàn hồi, không thể cong trong những pha đâm thẳng khốc liệt chỉ có nước bỏ thương. Nhưng có đàn hồi có cong sẽ hấp thu các lực thừa các phản lực ở đây một phần khá nhiều giúp cho kỵ sĩ có kỹ thuật sẽ xử lý được trong việc trượt thương giảm lực hay xoay thương nhang làm lệch hướng phản lực.
Tưởng ưởng tượng nhé. Bạn càm một cây gậy gỗ cứng không đàn hồi không thể uốn chạy nhanh đâm thẳng vào bức tường, phản lực có thể làm bạn cổ cây đau nhức kinh khủng, thậm chí cán thương có thể thúc vào bụng nếu lao không đúng kiểu và đâm không đúng kiểu, Nhưng cầm một cây gỗ đầy đủ sức đàn hồi có thể uốn cong thì bạn đâm vào tường vẫn đủ mạnh để tường lũng nhưng dư lực xẽ khiến thân cây gỗ cong lại, tay không quá đau cũng rông rơi thanh gỗ, sau đó đủ thời gian cho bạn buông lỏng cán tay gỗ tượt lên hay xoay cán tay gỗ khiến phản lực rời hường ( phải luyện chút nhé). Đây là ý nghĩa của một cán thương tốt.
Và cả Bố Chính Thăng Long mới chỉ chế được 4 ngàn cán thương dạng này cho ông mãnh Tước chơi bời.
Chính vì chất gỗ tuyển cho nên Demi- lance trường thương 3,2m của Tước có thể làm đầu thuôn lại giảm sức nặng của thương chi bằng thương 2,7m nhưng lại vẫn chắc chắn, tăng độ đẻo. Tất nhiên gia cố thêm các vòng mây già chắc là không thiếu rồi.
Kiopa là vẫn chưa có xuất khẩu , Lý Từ Huy cảm thấy vẫn chưa đến lúc đưa nó cho Bắc Nguyên.
Tây Lương Kỵ một nhánh vẫn đang chơi trò bắc cầu nối đuôi nhau đi về trại. Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc tức tối bám theo sau từng chặng bắn tên, nhưng tổng chỉ hạ được 300-350 tên kỵ binh Tây Lương cho nên vừa tức tối vừa số ruột.
Đúng lúc này thì thám báo phi như bay đến bên nhóm của Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc.
“ Anh Rể đến… quá hay…. Bọn bây đâu Khả Hãn tới phía trước, chuẩn bị làm thịt bọn chó này, lên dây nỏ, chuẩn bị Đao”
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc la lớn,
Cả đám Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ ngao ngao rú ầm, rất thảo nguyên.
Tào Tung chỉ huy nhóm kỵ binh Tây Lương này biết sắp tới quả đồi kia rồi, chỉ còn 10 dặm, mỗi lần nhảy cóc là 2 dặm, chỉ cần năm lần nữa thôi là thoát. Chết cùng lắm là 300- 400 nữa thôi. Ít nhất cong tốt hơn toàn quân bị diệt nếu dây dưa.
“ Hử có phục binh…” Tào Tung thấy phía trước có phục binh, hắn vừa chạy 4 dặm nhảy cóc qua điểm canh chừng của phó tướng mà đến đây, lúc này phải dừng làm cứ điểm cho phó tướng nhảy cóc 4 dặm tiến thêm 2 dặm. Lúc này ngựa hơi tàn lực có nên xung phong xua đuổi đám kỵ đang đi ngược hướng này không?
Tào Tung biết đối phương là du kỵ, mặc toàn là sắt thép nhưng tuyệt đối là cung kỵ du kỵ. Chỉ cần xông lên xua đổi mà không ham bán theo sẽ không sao.
“ Xông” Tào Tung quáy lớn. Chiến thương trong tay chỉ về phía trước.
Tây Lương Kỵ nãy giờ xua đổi cung kỵ Bắc Nguyên theo lối này quen rồi cho nên rất nhanh vào việc.
Xông lên cái là bọn này Bắc Nguyên sẽ rẽ qua hai bên dùng cung, nỏ tấn công, cho nên hai cánh cần chuẩn bị sẵn khiên để chắn.
Kỵ Tây Lương quen dùng hai tay, họ cũng có khiên nhưng đa phàn là kiên mỏng đeo bên hông ngựa lúc cân thì lôi ra chắn tên.
200m hai bên đã gần như đạt đến tốc độ cao nhất của bản thân .
Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ đốc độ là 18m/s và họ có thể đạt đến 19m/s cực đại sau vài giây nữa.
Tây Lương Kỵ ngựa đang không phải no sức chỉ có 15m/s và chỉ có thể nâng lên 17m/s là tối đa lúc này.
Tức là bọn họ chỉ còn 6 giây sẽ trực tiếp va chạm.
Bình thường mấy lần trước ở khoàng cách này thì cung kỵ Bắc Nguyên sẽ tách qua hai cánh nhưng lúc này tại sao…..”
“ CẨN THẬN LÀ THƯƠNG KỴ..” Tào Tung chỉ có thể trong 1 giây còn lại la lớn, tự hắn đựng lên trường thương chuẩn bị liều chết.
5 giây…. Giơ Nỏ tay trái …góc cao 30 độ
4 giây…. bóp cò..
3 giây… Cất nỏ bao da
2 giây… chỉnh chỉnh trường thương lần cuối
1 giây… đã nhìn thấy mặt đối thủ….
Va chạm….
Đây là âm thanh của hai bàn tay thần khổng lồ mang theo sắt thép găng mà va chạm với nhau….
Kinh hoàng người đổ ngựa ngã..
Kinh hoàng cảnh tượng nhất từng có từ đầu chiến tranh đến nay…
Người ta thường nói đừng đánh giá một quyển sách chỉ qua cái bìa. Ta thấy nó rất đúng. Ví như quyển sách này này. Các ngươi đều nghĩ nó là một quyển truyện hài đúng không? Thế thì đúng rồi đấy. Chào mừng đến với thế giới Fantasy của ông chú bán hủ tiếu. o(≧▽≦)o