Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 540: Lỗ vốn




Ký vất khỏi đầu không nghĩ vấn đề không gian thời gian chi cho mệt. Hắn sống được mấy năm đâu? Thế giới này không có siêu phàm năng lực, muốn trả đũa lũ khốn kia là không có cửa. Thôi thì quay về thực tại kế hoạch cuộc sống.

Quay lại với thực tại Ngô Khảo Ký bắt đầu nghiên cứu cái này căn phòng rộng dài cao 4m, nhỏ hơn căn phòng ở Vishnu Wat.

Trên này bức tường cũng không có những hình phù điêu khắc đá như ở Vishnu Wat gần như trơn láng bóng như gương nhưng gõ lại kêu như tiếng gỗ.

Chỉ có một mặt bức tường chằng chịt hình vẽ, thiết kế, cấu tạo trong đó có máy tính cơ học mà Ngô Khảo Ký nhìn thấy bên ngoài. Đặc biệt nơi này có thặt nhiều cổ tự. Có các dãy số kết hợp các ký hiệu lằng nhằng.

Chữ số của ngươi Mộc khách tộc thì Ngô Khảo Ký nhìn qua cũng học được, hệ số chữ thập phân cách bố trí khá giống 123 của Ngô Khảo Ký biết. Không phải cách viết giống như hệ La Mã nên tương đối dễ phân biệt. Chỉ cần học mẫu 10 con số là có thể tương đối hiểu được.

Nhưng các ký hiệu có lẽ là ký hiệu toán học đại số khắc nổi trên tường thực không thể hiểu. Có điều nó chắc chắn rất rắc rối và cao cấp. Đây không nghi ngờ gì nữa chính là một dic tích từ nền văn minh trước. Có thể nói họ khá tân tiến.

Đúng lúc này cả căn phòng chợt sáng lên lờ mờ những đường ánh sáng chạy dọc ngang một cách có trật tự… dị biến này khiến Ký cũng phải giật mình sợ hãi hắn đang muốn nhảy ra ngoài thì một luồng thông tin truyền vào đại não.

Rất giống kiểu hệ thống cảnh báo. Tuy không có âm thanh nhưng lại có thể hiểu.

Thông tin có vẻ ngắt quãng không rõ ràng.

Năng lượng cạn…. hạ xuống nạp năng lượng… thời gian quay lại không rõ ….yêu cầu sinh vật bên trong … cấu trúc chuẩn bị năng lượng để sinh tồn… trong 30 ngày…. Thời gian chuẩn bị khởi hành… 1/12 của một lần xoay quanh mặt trời.

Á đù Ngô Khảo Ký nhảy dựng lên. Hai tiếng đồng hồ. Làm sao đủ sao chép đống này tài liệu về nghiên cứu?

Chỉ nói riêng hệ thống đo lường chuẩn ở đây trên bức tường rất quan trọng để Mộc Khách Tộc chế tạo máy tính cơ học.

Lúc này lấy đâu thợ kim hoàn giỏi sao chép thước đo chuẩn, cấu tạo máy v.v…

Giao lưu?

Tuy nói thứ quỷ này thông tin truyền vào đại não lạnh băng … như hệ thống nhưng khả năng cũng là AI cao có khi nào giao lưu được.

“ Cấu trúc… có thể giao lưu không?”

Ngô Khảo Ký thử lên tiếng vì hắn muốn thực hiện cách suy nghĩ trong đầu xem con hàng này có đọc được không giống như hệ thống hay Lâm vậy.

Nhưng không có đáp trả cho nên hắn mới mở miệng nói.

Ngôn ngữ không nhận biết… cấu trúc ngôn ngữ … cơ thể … sinh vật cấp thấp… muốn giao lưu? …. Đi tới hai đơn vị…

Trong đầu Ngô Khảo Ký thông tin lại lạnh lùng vang lên.

Điểm quan trọng nhất là bị một cỗ máy coi là sinh vật cấp thấp, cho nên hắn điên tiết. Mẹ kiếp ông đây chính là nhân loại, là bá chủ địa cầu đấy… mấy thằng khốn các ngươi mới là cấp thấp. Trốn chui nhủi trong xó không thấy mặt trời.

Tất nhiên chửi thì chửi hắn vẫn đi lên trên hai đơn vị. Theo hắn hiểu hai đơn vị tức là gần 2m theo thước đo, khoảng 1,8 m gì đó.

Hây da…

Giật mình, một luồng ánh sáng từ trên trần chiếu xuống giống như thực thể có thể cầm nắm bao lấy đầu của Ký. Công nghệ hơi con mẹ nó quá cao chứ?

Cấp thấp sinh vật… ngươi suy nghĩ đi ta có thể hiểu được và giao lưu.


Cáu rồi đấy nhé. Bố mày đập bây giờ… Ngô Khảo Ký bị sỉ nhục lần hai, hắn đường đường bá chủ một phương, mẹ nó máy móc cũng dám hỗn.

Nhưng mà người dưới chân tường nhịn.

“ Bên ngoài người tai nhọn cần thước này để chế tạo dụng cụ cũng cần các bản vẽ này” Ngô Khảo Ký suy nghĩ… trong đầu chủ động phát ra sóng điện từ não mạnh mẽ. Điều này hắn làm vô số lần trước đây quen rồi.

Có lẽ các nền văn minh cấp cao đều dùng cách này giao lưu để triệt thoái vẫn đề ngôn ngữ ngăn trở.

Là cho đám nô lệ khia? Được…

AI lạnh lùng thông tin… kẹt kẹt kẹt….

Bên một mặt tường vốn sang bóng như gương không tì vết giờ lại điên loạn nhô ra một khối tường đang ngộn nhạo như một dám bùn nhão được bàn tay vô hình nhào nặn….

Ký ác hàn.. nhìn như Venom phim vậy.

Ký cũng thấy hối mẹ con hận khi ở lại đây lại còn tiếp xúc thứ không biết này, nếu nó có ý xấu gì thì….

Không phải kẻ thù…. Không giết hại…

Thông tin vang lên khiến Ngô Khảo Ký bừng tỉnh, hóa ra trong lúc thất thố, sóng điện não mạnh đã lộ ra suy nghĩ của hắn.

“ Kẻ thù là ai?”

Sinh vật cấp thấp … không được biết.


Ngô Khảo Ký sắp khùng… khinh người vừa thôi chứ.

Không bao lâu sau thứ bùng nhùng tách ra từ bức tường kia lại thần kỳ thành hình các dụng cụ như thước đo các loại dụng cụ, mất tấp “sách” lớn khắc bản những thứ trên tường sao chép không sai.

Ngô Khảo Ký thử cầm thì vật liệu này rất lạ, nhẹ nhưng bền cứng nhưng khó gẫy, nhìn không ra là kim loại hay gỗ. Chắc hẳn quý. (so với Ký)

“ Có thể dạy ta công nghệ của ngươi không?” Ngô Khảo Ký suy nghĩ một cách mạnh mẽ biểu đạt ý tứ. Công nghệ nầy khả năng rất tốt… như vậy giúp ích rất nhiều cho kế hoạch săn hunter của hắn.

Sinh vật cấp thấp… không đủ quyền hạn học tập cao cấp công nghệ….

Ngô Khảo Ký điên, có lễ Mộc Khách tộc đúng là bị tư tưởng coi khinh này mà không có được truyền thụ ra hồn cái gì, chỉ biết vận dụng một số thứ ở đây vào nghề mộc.

“ Thì ngươi dạy cái có thể dạy…” Ngô Khảo Ký lèm bèm trong đầu…


Được… vậy sinh vât cấp thấp chuẩn bị sẵn sàng….

Ngô Khảo Ký rãnh, vậy cũng được? chuẩn bị cái gì? sao phải chuẩn bị….?

Tiếng thét đau đớn như lợn bị chọc tiết vang vọng trong căn phòng.

Nơi đó. Ai đó. Đang kêu gào thảm thiết, hai mắt trợn ngược . Toàn thân bị nhúc nhích như bùn nhão khoá chặt hai chân hai tay….không thể cử động.

Phần đầu của Ký cũng có “mũ” chụp lên nhưng là mũ tạo nên bởi những dải sáng trắng nhạt đang vờn quanh.

Toàn thân Ngô Khảo Ký tràn đầy mồ hôi… ướt đẫm. Trán nổi gân xanh chằng chịt như rết bò, gương mặt hắn vặn vẹo như ác quỷ, miệng hét lớn , răng lởm chởm…

Tiếng hét từ lớn. Chuyển thành rên la, rồi rên rỉ nhỏ dần nhỏ dần.

Điểm lạ là đám thân binh cùng Mộc Tư Hàn ngay đoạn hang cách đó mươi mười lăm mét lại không nghe thấy gì.

Bò bò bò…phải bò ra trước khi nơi này có thể sập, không ai biết thử quỷ kia rời đi có khiến hang đá hành lang sụp hay không.

Ký vác theo một đống hỗn độn tấp lớn chữ viết hình vẽ , dụng cụ thước đo v.v… mà bò ra.

Hắn đã kiệt quệ, đến cả mở miệng rên rỉ thì cổ họng cũng cứng lại khàn đặp vì một giờ đồng hồ la lét thảm thiết.

Con mẹ nó kiểu nhồi nhét kiết thức này Ký tuyệt đối không thử lầm hai.

Vấn đề là nếu có kiến thức ra hồn thì mệt , đau chịu chút không sao.

Đây là kiến thức tầm đại số cơ bản ơ Đại Học mà, hắn lạ mẹ gì thứ này? Vật lý gì đó còn dừng ở cao trung.

Nói chung lần này không thu được gì hết mà mệt sắp chết. Những kiến thức đưa lại coi như một lần ôn tập kiến thức làm sâu sắc thêm mà thôi. Khốn nạn.

Cũng may có được chữ viết và cách đọc văn tự của bọn này. Còn khá. Nhưng đầu quá đau đớn… muốn thuốc phiện. Đùa thôi muốn ngủ. Thề lần sau nếu gặp loại cấu trúc này.. hắn sẽ….

Thử lần nữa … ha ha ha mười lần thử biết đâu có nơi không coi hắn là sinh vật cấp thấp, một lần đã đủ ngon ăn.

Tất nhiên không phải chỉ có thu hoạch như vậy… ha ha ha… có một loại kiến trúc cực vui… bí mật không cho ai biết.

Loạt soạt….

“ Vương gia”

Thân binh đã nghe thấy và dọi đèn.

Họ thấy Vương gia thần tượng trong lòng bọn họ đàn lấm lem chật vật bò nhích từng tí một.

Cộc cộc cộc…

Ngô Khảo Kỳ gặp được thân binh thì sướng phát khóc hắn vứt hết đồ nằm ngửa ra nền hang thở hồng hộc thì thào

“ Đi.. nhanh đi”


Đám thân binh vội lao tới, kẻ dọn đồ kẻ đỡ lấy Ký, ôm chân ôm nhách cồng kiêng ra ngoài.

Một ngày sau ngoài cửa hang, Ngô Khảo Ký căng thẳng nhìn vào trong.

Một tên thân binh lọ mọ mò ra.

“ Bẩm Vương gia cuối hang là đá phiến chắn, không thấy căn phòng đâu.” Tên thân binh hẳn là đi vào trong do thám nhưng chỉ thấy đá lớn phẳng lý bít cửa hang cho nên chỉ còn cách là quay về báo cáo.

“ Đi thôi về chỗ Minamoto no Yoshichika” Ngô Khảo Ký cũng chẳng để ý. Thứ quỷ này nói là di chuyển hành trinh mất 3 tháng “xuống dưới” biết khỉ nó đi đâu. Xuống chơi với dung nham à. Không rảnh tiếp. Quay lại thì thời gian không biết nhưng có cớ xây công sự canh chừng ở đây… thi thoảng qua kiểm tra Tokushi một công đôi việc.

Ngô Khảo Ký tính luôn đến chuyện lăng nhăng được. thật là … không có con mèo nào không đi ăn vụng…

Mười ngày ở lại doanh của Minamoto no Yoshichika ban đêm mò đi đâu đó ăn vụng, cuối cùng thì đội tàu của Ngô Khảo Bình cũng về tới Thai Châu.

Không còn lý do gì lởn vởn ở đây. Ngô Khảo Ký đành phải tạm biệt Zhui Tokushi đang khóc như mưa mà đi… về với vợ cả.

Lần này chuyến đi của Thẩm Vệ Thái rất thoải mái.

Lúc đầu hạm đội của Bình neo nơi xa cho thuyền nhỏ bí mật vào bở tìm người nhà binh sĩ cùng nhà họ Thẩm.

Cuối cùng phát hiện nơi này binh lực trống hoác, thế là một ngàn Sơn Đông Binh vốn là bản địa nơi này dẫn theo 3000 Trương binh gia hô phong hoán vũ, nghênh ngang vào bờ đi đón người nhà.

Thậm chí mấy thằng khốn Sơn Đông binh còn tìm mấy nhà phú hộ, cường hào từng hiếp đáp chúng mà cướp một mẻ. Trương gia binh nghe cướp có tiền thu nhập dĩ nhiên trượng nghĩa giúp.

Một dải Nghi Lâm , Liên Cảng Thanh Đảo bị bọn khốn này quét. Có thù hay không quên rồi, cứ nhà giàu phú hộ là gõ cửa xin ít. Không cho phá nhà.

Cuối cùng lũ không này thật cướp được 3 vạn lượng. Không thiếu tơ lụa đồ gốm sứ tốt.

Tất nhiên có ăn có chia, không có hạm đội hải quân Đại Việt thì có máu đến được đây. Cho nên sau khi cho gần vạn người nhà lên thuyền thì bắt đầu chia của.

Đại Việt anh cả đầu to lấy hết đồ gốm sứ tơ lụa tầm 1 vạn lạng, thêm một vạn bạc trắng. 2 vạn còn lại để cho Lính Sơn đông cùng Lính Mân chia.

Khốn là thời này đám thế gia đúng là chỉ còn bạc trữ trong nhà, tiền đồng hiếm cho nên cướp toàn cướp được bạc là nhiều.

Tất nhiên Ngô Khảo Bình khôn vãi ra, hắn chọn bạc trắng không mà lấy, sau đó chỗ lẫn lộn bạc cùng tiền đồng hai vạn hắn để cho đám còn lại chia.

Trên đường về thì Ngô Khảo Bình lại ghé qua Nam Thông một tí, nơi này một cảng biển mật đã hẹn hai nhà Vương Phú Quý Vương gia Thái Nguyên và Thôi Chính Tài Thôi thị Bác Lăng rồi. Tiến hành trao đổi tại chỗ, bán luôn tang vật với giá rẻ chuyển hết thành Bạc.

Thật nếu Ngô Khảo Ký ở đây cũng phải vỗ tay… Lão Ngũ mới nhận này nhiều năm đi theo Ký cho nên… mũi rất thính.

Bạc rẻ mua vào…. Chờ thời cơ ..





































Đúng là lời nói vô trách nhiệm của một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại luôn bắt người khác phải làm theo ý mình.