Chiến hạm của Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan sau 5 ngày cũng tới trở theo đại lượng lương thực cùng vật phẩm. Tất nhiên là không thiếu người Do Thái rồi.
Đám chiến hạm này nói chung là tầm thường thậm chí so không nổi chiến hạm của Đại Tống hay Triều Tiên lúc này.
Đơn giản vì Suljuk Turk là quốc gia của kỵ binh , họ không quá trọng vào hải quân. Đây là thế yếu của họ.
Đám chiến hạm của Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan là hải thuyền, nơi này Địa Trung Hải cho nên hải thuyền phổ biến.
Nói là hạm đội cho oai nơi này ¾ là thương thuyền mà Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan mượn hoặc thuê từ Anatolia để trở quân. Ưu điểm trọng tải tốt, nhược điểm tốc độ chậm, khó tác chiến trên biển, thành thuyền yếu.
Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan có thể vận đến 7000 quân cùng 7000 chiến mã , lạc đà nội điều này đã đủ hiểu đội thuyền rất lớn. 7000 chiến mã , lạc đà đủ chỗ cho ít nhất 1,8 vạn bộ binh, tức là nếu đội tàu này trở bộ binh mà nhồi nhét là được 3 vạn người trên dưới.
Đây là ưu điểm của thương thuyền. Với đội tàu như vậy trở 3,7 ngàn dân Do Thái cùng chút hàng hoá là bình thường không khó khăn.
Lúc này đội tàu đang dần chuyển người lên Sarafand.
Dần chuyển vì không có bến cảng biển, đây là cảng tàu đánh cá be bé, thương thuyền lớn, chiến Hạm chỉ có thể neo đậu xa xa 100m sau đó dùng thuyền nhỏ đưa người dần vào.
Công cuộc đổ bộ vất vả 4 ngày mới chấm dứt. Bốn ngàn kỵ binh của Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan được điều động đến đây.
Benjamin Huy Tuấn muốn xây dựng thành trì bố trí phòng thủ quân Kito cắn ngược cũng cần thời gian chứ. Nếu toàn kỵ binh đánh không được thì chạy. Nhưng đã có dâm chúng đến thì mọi việc phải cẩn thận.
Để có 4 ngàn kỵ binh bảo vệ trong 2 tháng thì Benjamin phải trả 300 dinar vàng cho Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan, trong đó chi phí ăn uống cho quân là Benjamin phải gánh.
Đây là sòng phẳng tính toán không có gì là bắt chẹt cả, Benjamin hiểu điều này và chấp nhận. Có điều hắn nhớ trong lòng. Khi nào Batukan gia tộc cầu xin viện binh từ Do Thái… nợ này trả sau… hử hừ hừ…
Còn lại 800 dinar vàng cùng khoản nợ 300 dinar bạc của thành chủ Miyeh trong tay. Lương thực đủ ăn 3 tháng Benjamin không quá sợ hãi.
Nơi này ít bão giông không sợ mấy thứ này ảnh hưởng. Hắn bắt đầu bố trí lại Sarafund để nhanh chóng ổn định trước khi quân của Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan rời đi.
Tính toán tài nguyên thì vùng đất này không kém chỉ là chưa được khai thác chuẩn mà thôi. Các đồi núi nhỏ phía Đông hướng đến dãy Hermon không thiếu cây gỗ nhỏ. Tuy không thể trọng dụng cho đóng tàu hay chế tạo công trình lớn nhưng lại phù hợp với nhu cầu phát triển của Benjamin Huy Tuần quy hoạch.
Nước ngọt không thành vấn đề con sông nhỏ như dòng suối ở Đại Việt có tên Zahrani đổ từ dãy Hermon xuống không lúc nào thiếu nước, nhỏ lưu lượng nhỏ không thể làm cái gì tận dụng nhưng nước ngọt được yên tâm.
Đá là vấn đề, nơi này địa hình nhấp nhô, đồi đất, núi đất lung tung cả ở phía đông rất khó đến khu khai thác đá dưới chân của dãy Hermon. Muốn tới đó phải đi đường vòng rất xa về hướng Synda sau đó đi về Damascus, sơ sơ cũng là 35 km.
Người Hồi giáo có thu vui tao nhã sử dụng đá xây công trình cùng đất sét làm vôi vữa.
Không có đá xây dựng đúng là vấn đề lớn.
Đến đây Benjamin Huy Tuấn đã hiểu vì sao cái thành trì Sarafund lại sập xệ đến vậy. Đơn giản vì quá xa nơi có thể lấy đá, nếu sửa chữa sẽ tốn tiền lắm, nơi này đã nghèo sẵn lấy đâu tiền mà tu với sửa.
Nhưng điều này không làm khó Benjamin. Trước khi đến đây hắn đã hiểu tình hình bết bát ở khu này cho nên đã lường trước mà dùng lượng tiền không nhỏ mua mấy tàu than cùng vôi sống. Thứ này không khó mua ở Synda nơi cạnh mỏ đá cùng khá giàu tài nguyên cây gỗ.
Việc đầu tiên Benjamin làm đó chính là mua năm cái thuyền buôn từ Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan, giá mỗi cái lên đến 70 dinar vàng ( hơn tỉ nếu tính tiền vnd hiện đại nhưng lúc này vàng/bạc chỉ 1/50 cho nên mọi so sánh đều là khập khiễng. Kiểu so sánh nhân giá vàng thời hiện tại chỉ là tham khảo). Kể từ đây Benjamin gần như khánh kiệt chỉ còn lại tầm hơn 400 dinar vàng trong khi đó khoản nợ của hắn là tương đương như vậy.
Nhưng không sao nợ cũng có thời gian 6 tháng mới cần giải quyết , sáu tháng đó đủ làm nhiều chuyện.
Có thuyền và còn tiền thì Benjamin Huy Tuấn điên cuồng đi Synda mua vôi sống cùng than. Đây là hai thứ Sarafund trầm trọng thiếu.
Than tất nhiên là có nguyên liệu nhưng để thành than dùng được thì còn cần thời gian, chặt cây phơi khô cùng đốt than.. Không phải một sớm một chiều có được. Chính vì vậy, năm chiếc thuyền với 400 đồng vàng còn lại chính là dùng phân nửa đi mua than cùng vôi, phân nửa chính là thu gom mía tại các vùng lân cận.
Nhắc đến mía cùng đường lại nói. Phiến quân Kito gây loạn ngành công nghiệp chế đường manh nha của Arab bị đứng hình ở khu vực Synda cùng Tyre.
Chính vì đó mía lúc này không dùng thì hỏng bán không ai mua cho nên rẻ lắm. Với 200 dinar vàng tương đương 10.000 dinar bạc đủ mua rất rất nhiều nguyên liệu lúc này.
Xưởng sản xuất đường đã bí mật lập lại trong một khu đồi vắng tạm dùng cây gỗ làm hàng rào che lấp. Phải sản xuất thứ này nếu không mấy tháng sau là Benjamin vỡ nợ ngay. Hắn còn một khoản thuế Jizyah khổng lồ cho người Do Thái nơi hắn quản. Khoản thuế này dĩ nhiên rơi lên đầu Benjamin vì hắn nào đánh thuế người dân nhưng vẫn phải trả cho Suljuk không thể thiếu.
Xưởng đường rất nhanh khôi phục hoạt động vì những thứ máy móc không quá phức tạp , linh kiện chính lại được mang về cho nên không cần nghĩ nhiều.
Vậy nhưng lò cao là vấn đề, chưa xây được một khu vực đủ an toàn bảo mật thì Benjamin Huy Tuấn sẽ không cho sản xuất thứ này lộ liễu được.
Không có đá thì làm sao xây công sự?
Câu trả lời là gạch.
Nơi này không thiếu đất sét tuy không đủ tinh tế để làm đồ sứ nhưng đồ gốm là dư sức và gạch thì càng thoải mái.
Một công trường hùng vĩ bên sông Zahrani mọc lên. Nơi này không có gì khác ngoài đóng gạch, phơi, xếp cùng đốt gạch.
Binh sĩ Do Thái buông hết vũ khí trong tay, chuyển về lao động chế độ, phụ nữ trẻ em hơi lớn tuổi, ngay cả người già cũng tham ra.
4500 dân hỗn hợp có 4000 Do Thái, 500 Ả Rập đều xuống tay làm việc. Cuối cùng công trường khổng lồ có đến 3800 người mướt mồ hôi ngày đêm không nghỉ.
Không ai kêu ca, không ai phàn nàn. Họ lao động tự nguyện trong hạnh phúc, sung sướng cùng cống hiến. Mồ hôi tuôn rơi, hồng hộc thở mệt nhưng ánh mắt luôn tràn ngập vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi.
Làm gạch, công việc xiêu cấp nặng nhọc, cũng may Benjamin Huy Tuấn tiên tri nghĩ được rất nhiều công cụ giúp cho người dân lao động dễ hơn.
Ví như máy trộn đất. Là một thanh gỗ lớn xoay ngang bên trong một thùng gỗ khổng lồ được các công tượng đóng những dây thép chăng dọc xen kẽ nhau như những lưỡi đao sắc lém cắt đất sét, xào đất sét cho mịn nhuyễn. Lạc đà, ngựa thồ sẽ được dùng để làm công việc nặng nhọc này. Chỉ cần đổ đất vào đó và chờ đánh tươi nhuyễn thêm nước là thành nguyên liệu.
Không có lò cao, không thể sản sinh thêm sắt thép, gang. Không thể làm những máy móc tốt hơn, cho nên cuối cùng công việc tạo khuôn gạch vẫn phải người làm thủ công. Tất nhiên công việc trộn đất nhào đất đã có gia súc thay thế cho nên tiến độ cũng như công sức giảm nhiều.
Chỗ gang còn lại của tất cả các linh kiện. Benjamin Huy Tuấn ra lệnh cho thợ đốt lên lò lửa đúc thành một cái cối xay bằng gang lớn. Cối xay này có hai thớt với các rãnh, nhìn không quá kì lạ vì nó giống như cối xay gạo bình thường ở Đại Việt thôi.
Cuối tháng rất nhiều gạch đã thành hình lúc này Benjamin Huy Tuấn lại chỉ huy người Do Thái đắp lò nung gạch, cũng là kiểu bình thường mà Ngô Khảo Ký đã từng dùng ở Bố Chính . Hai người này cùng kiến thức cho nên khi gặp vấn đề khó khắn sẽ có cách sử lý tương tự.
Các lò gạch thổi thông này chỉ cần dùng gỗ đốt là được, than dùng quá lãng phí rồi.
Thiêu đốt thiêu đốt thiêu đốt.
Gần bốn ngàn người không ngừng lao động.
Chặt cây phơi khô.
Làm gạch.
Đốt lò.
Không ngừng nghỉ.
Thành quả tất nhiên không phụ lòng người.
Nhưng Benjamin Huy Tuấn lại ra lệnh đập vụn 1/3 số gạch đã nung làm nhiều người Do Thái bàng hoàng.
Nhưng ý chí của tiên tri… họ không cãi lại.
Benjamin Huy Tuấn làm gì vậy?
Dĩ nhiên là làm xi măng Pozzolan rồi. Hỗn hợp của vôi nung và vật liệu aluminosilicat chính là xi măng Pozzolan. Người La Mã sử dụng đá bọt và tuff núi lửa được tìm thấy ở các vùng lãnh thổ lân cận, những thứ nổi tiếng nhất được tìm thấy ở Pozzuoli (Naples), do đó có tên là pozzolan. Thật ra bản chất là cho thêm vào vôi nung các thành phần aluminosilicat để khiên nó là một chất không có phản ứng thủy hóa biến thành một hỗn hợp có phản ứng thủy hóa.
Ở đây thì kiếm đâu ra đá bọt và tuff núi lửa cho nên chỉ có thể dùng gạch nung không kĩ nghiền nát để thay thế tro núi lửa. Tuy hiệu quả phải kém chút nhưng không có kém nhiều. Còn tỉ lệ pha trộn bao nhiêu %... thử mấy mẫu rồi dem ra so sánh là hiểu thôi.
Có thể nói Benjamin Huy Tuấn và Ngô Khảo Ký có điểm khác và điểm giống, rơi vào nghịch cảnh thiếu thốn tài nguyên cho nên Benjamin Huy Tuấn có những hướng đi khác hơn.
Nhưng về bản chất hai người là một, luôn tìm những phương án đơn giản nhất, hiệu quả nhất sau đó cân nhắc giữa tiện lợi cùng chất lượng để đưa ra phương án xử lý.
Tức là con người này về bản chất là thực dụng cùng thực tế người , không mơ mộng hão huyền, không đâm đầu vào những thứ vô bổ vô não. Luôn cân nhắc tỉ mẩn giữa hiệu quả đạt được và công sức cùng điều kiện giới hạn một cách thực tế nhất.
Ví như Benjamin Huy Tuấn không đi theo đuổi lò nung clinker cho ra ximang chất lượng tốt nhất thời này, hắn chấp nhận với ximang kém chất lượng nhưng giá thành rẻ, có thể chế tạo dễ dàng trong điều kiện cho phép. Không mắc bệnh hão huyền của mấy tên xuyên không phải nung làm sao ra xi măng như thời hiện đại. Có mà nung vào máu.
Lại ví như Ngô Khảo Ký tương tự, hắn gạt ngay mấy cái trò mèo ngu xuẩn tốn công sức đi làm biến tính tre, gậy tầm vông với gỗ rác để thành gỗ xịn. Có thể tốt hay không chưa đề cập, chỉ là gỗ tốt đầy rừng chưa khai phá xong lại đi đâm đầu học mấy thằng hiện đại đã cạn kiệt tài nguyên cần nguyên liệu thay thế. Nhà thì thừa vàng còn đi cố gắng đẽo gỗ dát vàng giả làm trang sức… ngu như vậy Ký dĩ nhiên không làm.
Lại nói đến vôi nung cùng cát bột nghiền từ gạch nung sơ hiệu quả rất không tồi…. không hề tồi chút nào.
Cho nên 4 cái cối xay gang ngày đêm thay gia xúc không ngừng xay. Bụi mù một khu vực lớn nhưng người Do Thái không ngại. Họ cảm thấy tiên tri quá thần kỳ .. thứ gì khó cũng có Chúa ở bên chỉ dẫn. Thật sự là được Chúa ưu ái quá nhiều.
Benjamin không để ý chuyện này , hắn cho xây pháo đài bằng gạch ngay trên đồi cạnh con suối nhỏ này… không xây thàng Sarafund mà xây pháo đài nơi này trước.
Tuy nhiên pháo đài khá bề thế, đường kính 200m gấp 4 lần pháo đài nhỏ ở hẻm núi Hermon.
Dân cư 4500 người Do Thái- Ả Rập tụ tập nơi đây xung quanh pháo đài dang xây dựng.
Họ dựng lều ở tạm nơi này.
Thành Sarafund chỉ có quân của Abbasid Caliph Al-Muqtadi Batukan ở đó trông coi. Cuối tháng này bọn họ sẽ rời đi.