Po nửa tỉnh nửa mê ngồi trên xe ngựa theo con đường đất nện đi về phía hùng quan nơi có cả vạn người Đại Việt cường đại đang trấn giữ.
Con đường này nghe nói chỉ là chuẩn bị thôi, sau đó thứ bột dính xi măng đến nhiều hơn thì sẽ xây thành đường gì ấy nhỉ.. nghe Cẩm nói là bê tông. Không hiểu lắm, biết thế đã.
Từ Tróc Nọi nhảy một cái thành Lang Đạo quản lý cả mấy ngàn người. Po sợ hãi, nàng thật không biết những ngày qua mình thay Cẩm lăng xăng chỉ đạo mọi người làm việc chính là đang làm công việc của Lang Đạo đấy.
Một tháng luyện tập quân Bạch đã có hình có dáng. Bọn này không được trang bị kiếm glaudius mà dùng rìu.
Kiếm học khá lâu mới thành thạo đôi khi còn tự làm thương, người dân quen dùng rìu trong sinh hoạt cho nên rìu chiến nhỏ lại thích hợp hơn.
Mỗi thằng Bạch binh đều có chung trang bị. Quân phục áo vải thô dày. Giáp lưới, giáp phiến bả vai và bụng. Thắt lưng da đeo rìu chiến, một cái khiên gỗ tốt có bọc thép, mộ lưỡi mác cán tầm vông. Một nửa còn được trang bị nỏ cánh thép mỏng lực kéo 80 lbs có trợ lực.
Đây cũng là trang bị của hầu hết khách quân nơi này thật cũng không hơn kém bao nhiêu.
Chỉ có năm ngàn quân của Bắc Việt và Năm Ngàn quân của Quảng Đông Thân cảnh phúc được trang bị lorica Segmentata đời cũ của Bố Chính, kiếm Glaudius.
Quân từ Thẩm Tông Cồ, Tráng , Miêu một vạn đều là hàng thừa của Thiên Tử Quân thời Ỷ Lan. Số lượng rất nhiều nay được lôi ra trang bị quân địa phương. Đám này cũng ưa dùng rìu cho nên một đám không có sai biệt.
Chế rìu dễ hơn kiếm lắp thêm mũi nhọn để đâm… khá hiệu quả tác chiến sơn lâm.
Cả đám binh sĩ Bạch ánh mắt háo hức cùng hâm mộ Lang Đạo mới của bọn họ.
Đám người lính Bạch này hiểu biết hơn nhiều bốn ngàn dân còn lại ở Bạch Mã Thành. Bọn họ hiểu người Đại Việt có bao mạnh , bao cường đại khi được tiếp xúc nhiều nơi này.
Nhưng chưa hết ngạc nhiên, bọn họ phát hiện bản thân hiểu sai.
Quân ở đây là quân địa phương các nơi gửi về Đại Việt chiến đấu thôi. Quân Đại Việt thật còn mạnh hơn nhiều nhiều nhiều lần. Họ khinh thường đi đánh Đại Lý mới để quân địa phương đi đánh.
Theo suy nghĩ của người Bạch là thế này.
Đại Việt là một cái siêu cấp lớn Trại vớt Lang Cun chỉ huy. Đám người cường đại ở Quan này đến từ các Chèo nhỏ với Lang Đạo Chỉ huy còn kém một bậc. Kiểu suy luận này khá đúng.
Và bọn hắn hình dùn Bạch Thành chính là một Chèo nhỏ thuộc vào Chèo lớn của Lang Cẩm, sau đó Lang Cẩm thuộc Đại Trại Đại Việt. Cái suy nghĩ này gần đúng luôn.
Cho nên vợ Lang Cẩm làm Lang Đạo Bạch Mã Thàng… lại cũng hợp lý luôn.
Ây dà dà.
Lang Cẩm xuất hiện đón vợ bé.
“ Po ngươi làm cái trò gì lấm lem? Đi gặp Ông Chú Tổ thất lễ” Cẩm cau có nhìn Po, con mèo này cả ngày chui lung tung nghịch đất bùn , đã nói không cần làm nhưng lại cãi muốn làm gương. Chỉ có chút buổi tối mới tắm rửa vậy.
Hai người một tháng cũng chỉ học được mấy câu bập bẹ với nhau, đa phầm vẫn là ngôn ngữ cơ thể cùng học vần A và Ư là nhiều.
Nói chuyện phức tạp vẫn cần phiên dịch.
Po bị trách biết sợ, người Đại Việt có cái trò thích sạch sẽ … người ta đi làm sạch sao được. Ức chế kinh người mà không dám bật.
“ Không sao, làm việc phải dính bùn đất, con dâu Ngô gia chăm chỉ là tốt, vào đây đi”
Bên trong lâu quan một âm thanh trầm ấm nhưng uy nghiêm vang ra.
Phiên dịch vội nói cho Po hiểu.
Hớn hở . Có người hiểu mình. Po mạnh dạn tiến lên .
Ông Chú của Cẩm hơi già nhưng còn dễ nhìn hơn cả Cẩm, ánh mắt trưởng bối đầy từ ái khiến Po thật yên tâm.
“ Cháu chào Ông Chú Tổ”
Đây là tiếng Việt, là cẩm dạy nàng khi gặp Ông Chú phải thưa.
“ Tốt tốt tốt… nhìn sinh đẹp khoẻ mạnh, rất tốt” Tích vuốt chòm râu ngắn ha ha cười lớn vui vẻ, bận tâm trong lòng về Cha tạm gác lại.
Phiên dịch lại thì thầm chi Po hiểu, nàng được khen đỏ mặt rối rít.
Nhưng nhìn thấy nơi này đồ đạc sạch sẽ như bóng lại lấp lánh quý giá kiến nàng luống cuống nhìn xuống đôi chân trần đầy bùn đất của mình. Xấu hổ.
“ Không phải ngại ngồi đi, con gái Việt khi làm việc cũng hay đi trân trần . Không sao cả” Trưởng bối đúng là trưởng bối rất khí độ.
Po run run ngồi xuống ghế lại sợ làm bẩn nó.
“ Chăm chỉ tốt nhưng đôi khi làm Người lãnh đạo phải làm gương cho nên lao động cùng dân không sai. Nhưng phải tiết chế lại, vì người lãnh Đạo cũng cần uy nghiêm” Tích răn cháu dâu, vì nàng sắp phải đi trên một con đường khác.
Phiên dịch người H’mông phải rất cố gắng vì hắn còn phải dịch tiếng Việt qua tiếng Bạch.
Po cái hiểu cái không bần thần bần thần ngồi nghĩ, nhưng Ngô Khảo Tích vẫn kiên nhẫn chờ. Cẩm một bên thì cuống quýt cuống quýt vì vợ bé không có trả lời gì.
“ Ông Chú, Po xuất thân Tróc Nọi không hiểu nhiều. Giữ uy nghiêm như Ông Chú nói phải chăng là giống như Lang Cun , cả ngày không làm gì ngồi sạch sẽ quát tháo Tróc Nọi? ở Bạch Mã Thành là Tróc Nọi không ưa Lang Cun nên theo Đại Việt giết đi, Nay cháu lại học như Lang Cun cũ thì mọi người không thích” Po nghĩ một hồi lại nói, tuy ngây ngô nhưng hết sức chân thành.
“ Ha hà….. con bé này thông minh… rất thông minh… gửi thư về cho Ông Chú Hai của ngươi cử mấy thấy tốt đến dạy nó, khả dụng khả dụng” Ngô Khảo Tích vỗ tay cười sảng khoái.
Một Tróc Nọi có thể nghĩ đến thế này chứng tỏ đầu óc cực linh hoạt, tuy ấu trĩ nhưng rất tốt , rất tốt.
“ Bé con, để ông chú dạy ngươi, Lang Cun cũ của các ngươi , người ngợm sạch sẽ cả ngày ngồi quát tháo , sau đó lại áp bách thuế nặng , bức bách các ngươi. Cho nên các ngươi ghét. Nhưng nếu ngươi làm Thái Thú Bạch Mã Thành thì ngươi lại không thể giống như Lang Cun cũ khia. Ngươi có thể không vấy bẩn tay chân làm việc nặng nhọc cùng dân, nhưng ngươi dùng trí tuệ , dùng não để quản lý dân, an bài dân , hướng dẫn dân lao động, khiến họ ấm no hạnh phúc. Như vậy ngươi không cần chân lấm tay bùn nhưng lại giúp được nhiều dân Bạch hơn, ai cũng yêu quý ngươi. Cho nên ngươi khác Lang Cun cũ” Ngô Khảo Tích đúng là hết lòng dạy cháu dâu.
Phiên dịch lại đổ mồ hôi.
“ Ông chú nói đúng,…” Po mắt sáng lên.
Nhưng sau đó mặt lại ỉu xìu xuống.
“ Nhưng cháu dâu không biết quản người, không hiết an bài người, không biết hướng dẫn người, không biết lo cho dân Bạch ấm no”
“ Thế thì học …” Ngô Khảo Tích cười mà trả lời.
“ Ông chú dạy cháu?” Po mừng rỡ.
Ngô Khảo Tích lắc đầu cười.
“ Ta không có thời giờ dạy ngươi, nhưng Cẩm nó biết, nó sẽ dạy, thêm nữa Đại Việt triều đinh sẽ có cử người dạy ngươi. Hiểu chưa” Ngô Khảo Tích vui vẻ vì cháu dâu tuy xuất thân kém nhưng lại là đứa trẻ thông minh, rất thông minh.
Po vui lắm nhìn qua Cẩm, Cẩm mỉm cười gật đầu. Trong bụng đang chửi lớn “Thế mấy tháng qua ta dạy ngươi tổ chức dân làm việc không phải là dạy đó sao, cô vợ này rất ngáo”.
“ Đây là bổ nhiệm của ngươi cùng con dấu” Ngô Khảo Tích đưa ra.
Gớm thứ này chiếu Ngô Khảo Ký đưa chó hắn một chồng, dấu thì đóng cả một rương mang đi, đến đâu phong quan Tích coi đó mà làm rồi báo về triều đình là được. Huynh đệ cứ như vậy mà tin tưởng nhau đến tận cùng. Chỗ trống tên để ra, Tích điền vào hai bản, một bản cho Po một bản đưa về triều đình để bổ xung quan viên.
“ Cháu Dâu ngươi biết làm quan Đại Việt lương tháng bao nhiêu không đó” Ngô Khảo Tích cho người đưa ấn tín cùng chiếu chỉ qua cho Po rồi hỏi trêu.
Po dĩ nhiên không biết rồi cho nên lắc đầu không hiểu.
“ Thái Thú đồng nghĩa Tòng Tứ phẩm trấn ngoài, lương mỗi tháng 10 quan tiền đương đương tấn gạo đó, Tức là ngươi và thăng Phiềng ăn mười năm năm mới hết” Cẩm đứng một bên khinh Po không biết tính mà nhân dùm.
Buổi tối, Nhà Chiêng trong thành Bạch Mã. Nói là thành thôi nhưng nơi này mới chỉ có cái móng cùng tường cao chưa đầy 50cm , dân Bạch đang theo hướng dẫn cố gắng xây cao hơn mỗi ngày.
“ Làm gì đó?”
“ Dấu” Po cong mông tìm nơi dấu chiếu chỉ cùng con dấu. Đây là thứ quý giá nhất trên đời. Một tháng có gạo đủ hai chị em ăn mấy năm mới hết, không dấu mất thì sao?
Cẩm trán đầy hắc tuyến.
Làm Thái Thú rồi không biết cử quân hộ vê canh nhà à? Thôi dạy dần dần vậy.
Gánh nặng đường xa.
“ Bao giờ đi tắm đây”
“ Dấu đã”
Cẩm cáu lăn ra ngủ, dấu cho kĩ vào rồi tìm không ra.
Quay lại với hơn một tháng trước Biệt Kích đã bao quanh La Xang Trại.
Địa hình nơi này họ đã quá rõ.
Cẩm Y Vệ đã thâm nhập thành công nơi này, gây nghiện được mấy tay Ưng Vệ nhưng Cẩm Y Vệ không dám ra tay, vì mấy Tên Ưng Vệ chưa đủ sức cứu người rồi chạy, mở rộng quá nhiều Ưng Vệ thì sợ lộ.
Cho nên chỉ có thể chi tiết vẽ lại cấu tạo của La Xang Trại rồi gửi về Thăng Long.
Ở Thăng Long đã bên Đấu Hồ dựng cả một mô hình Lang Xa trại để ba nhóm Biệt Kích diễn luyện cả trăm lần các phương án đột kích. Có thể nói chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp.
Thật ra mô hình Rohana vương cung cũng được gỗ dựng ở Hải Nam đảo cho nhóm số 4-5-6 luyện tập đổ bộ tấn công chớp nhoáng giết Binladen Tống Kiệt . Có điều vồ trượt mất. Nếu không giờ này chắc Kiệt đi chầu ông bà ông vải rồi.
Ba đại Uý ba nhóm Biệt Kích nhóm họp một lần nữa thống kế hoạch tác chiến.
Nhóm một đánh lạc hướng, nhóm hai đột nhập cứu người, nhóm ba phục kích đường lui.
Họ đã diễm luyện thành thục như cháo, giờ đổi quân, có bao nhiêu quân, tuần hành khu vực nào. Thời gian phải hoành thành đột kích bao lâu… đã tỉ mỉ từng giây.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy
"Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"