Ngô Khảo Ký rời đi Di Mã Thành trở về Thăng Long, hắn không thể không rời đi vì phụ thân hắn lão Ngô Thường Hiến đã được đón về nhưng tình trạng thật tồi tệ.
Nói thật Ngô Khảo Ký đã giật mình khi gặp Ngô Thường Hiến súy chút nữa hắn đã buột miệng không giữu nổi bí mật chử cha thằng khốn nạn nào đó ở thế giới khác chơi khăm đến vậy.
Bảy ngày sau khi đến Bình Tây Quan, cuối cùng đoàn người Phạm Thị, Đỗ thị mẹ của Ký và Tích đều đến, gương mặt hai bà đều rạng rỡ hơn nhiều, cả hai đều không lý gì đến con trai mà liên tục hỏi chồng mình sắp về chưa.
Hai thằng con trai đúng là bị đá ra một góc cười khổ.
“ Mẹ , tết nhất rồi ta đã đi khỏi Thăng Long, bà nội cũng đi thằng Tuấn ở nhà buồn thối.” Ký bên cạnh Đỗ phu nhân càu nhàu.
“ Nhanh ngồi xuống mẹ kiểm tra xem ngươi đi đường bao nhiêu vất vả rồi có sứt mẻ chỗ nào không” Đỗ thị là siêu cấp chanh chua khi tranh sủng bên Lão Hiến, chuyên gia nước mắt ngắn dài, không phải thế thì Ký cũng không có đi đến Bố Chính mà dựng lên nghiệp lớn được.
Mỗi lần nhắc về con trai là mụ lại vểnh mặt lên nói “ Bố Chính là Long Trung chi địa, bản Cung nhìn ra từ lâu nên biết cả , chẳng thế mà ta đưa Kỳ Lân tử Ngô gia về đó lập nghiệp”. Bà ta nói không phải không có lý, chẳng biết lúc ấy ai tìm mọi cách cho con trai vê Thăng Long nhỉ?
Ký chịu chết, đã 35 -36 tuổi đầu vẫn bị mẹ coi là trẻ nít khám xét không tiện.
“ Mẹ , đừng nháo nữa , ta có mất mảnh nào thì cả Đại Việt loạn rồi… mà người nhớ gặp cha thì bình tĩnh, hắn thần trí bất minh rồi” Ngô Khảo Ký phải nói trước tránh để Đỗ thị quá shock.
Lại nước mắt ngắn dài… Ký sợ nhất chiêu này của bà, không hiểu lấy đâu lắm nước mắt vậy, đã hơn năm mươi rồi hic hic…
“ Ài ài khổ cho Hiến Lang , cả đời không được ngày nào ra hồn , cuối đời tưởng được hưởng phúc con cái lại ra nông nỗi này … hic hic hu hu”
Ngô Khảo Ký nôn. Đã già chừng này còn Hiến Lang… oẹ..
“ Mệ, người đừng có khóc nữa, còn sống là tốt , bệnh từ từ chữa, người biết con trai cũng là một tên thần y, từ từ ta chữa cho cha” Ký đành phải dỗ như dỗ trẻ con.
“ Khi mẹ đi thằng Tuấn có khóc không” Ngô Khảo Ký nhớ con hỏi.
“Nó biết gì mà khóc? Quấn mẹ nó với A Đoá làm gì quấn bà nội.” Đỗ thị bĩu môi ganh tị, thằng Tuấn dạo này có trò qua bú trực, tranh ăn của em gái, nay mà A Đoá đủ bự cho cả hai vẫn thừa, không thì mệt.
Chắc hẳn bà nội không cho ti nổi nên được xếp hạng cuối.
“ Mẹ ở nhà có chuyện gì người kể ta nghe sao?” Thành công quấy nhiễu cơn khóc của Đỗ thị, Ký đánh trống lãng.
“ Có đấy, trong Ngô gia các vị tộc lão đang rất lo lắng, nhiều người dò hỏi ta là con có động vào đất của bọn họ không?” Đỗ thị chợt nói.
“ Cái gì mà đất của bọn họ với không bọn họ. Ngô gia được mấy mảnh ra hồn ở Phong Châu? Là Huy hắn bắt chọn Lý gia bọn gây rối ở Tân Hưng có chút đất, đấy là đất riêng của Huy, nàng lấy ra ban cho Ngô gia làm căn cơ ở Bắc, nghĩ cái gì mà lúc này không làm gương còn muốn cản ? Mệ nói sao?” Ngô Khảo Ký bực mình quát lên.
Sau cải cách Công Điền Hương Xã sẽ tới thế gia rồi, đám Ngô Gia này đánh hơi thấy, đã không làm gương còn muốn dựa quan hệ lấy đặc quyền đây mà.
“ Mệ làm gì biết đâu nên không có trả lời, nhưng đúng là đáng ghét, người nhà không giúp nhau thì thôi.. lại còn muốn cản chân con trai ta… đáng ghét” Đỗ thị mặt hằm hằm căm tức lắm.
“ Vậy Đỗ gia thì sao?” Ngô Khảo Ký liếc đểu, này thì mẹ chửi nhà chồng đi, xem nhà mẹ đẻ ra sao…
“ Hả… Đỗ Như Thanh nói mệ là con quốc hữu hoá hết ruộng rồi phân quyền sử dụng đất cho Đỗ thị bao nhiêu thì tuỳ, không quan trọng. Hắn nói cái gì xin Đỗ thị mở chút hạn ngạch buôn bán thuốc lá…” Đỗ thị hai mắt mơ hồ nhắc lại lời em trai….
“ Hở… vẫn rất ranh rất thông minh. Mệ mà gặp cậu thì nói cho hấn là con đồng ý… đứng ra làm gương dâng tấu lên , muốn phát tài? Đơn giản.” Đỗ Như Thanh, lão béo này vẫn luôn rất trơn , rất ranh.
“ Ừa , lúc nào mệ gặp hấn sẽ nói qua”
Đỗ thị vừa dứt lời thì khu nhà bên ầm ầm tiếng cãi lộn , tiếng khóc thút thít …
Ngô Khảo Ký há mồm , không phải căng vậy chứ. Đại ca không trấn nổi chị dâu?.
“ Hừ hừ… Phạm gia nữ ai cũng ghê gớm” Đỗ thị bĩu môi….
“ Mẹ…” Ngô Khảo Ký càu nhàu, quan hệ của hắn với Tích rất tốt nhưng hai bà mẹ này không đến nỗi nước lửa nhưng cũng không thể là chị em khuê phòng được. Vì lão Hiến mà tranh sủng đến mệt, già rồi vẫn không yên.
“ Phạm gia nữ không cho hai đứa bé nhà Vương thị làm Bình thê đâu… còn cãi nhau dài…” Đỗ thị nguýt một cái.
“ Bình cái gì bình đám này chị dâu bị khủng phỏng? Tích ca là Vương gia vương phi có vương quý phi, tần- tấn vương phi còn cái gì bình thê chính thê?” Ký đến điên đầu.
“ Kệ nhà đó… ngồi xuống.. để ta mang canh gà lên, nãy vừa sai nha hoàn nấu” Đỗ thị kéo Ký ngồi ngồi…
“ Gà cái gì.. ta vừa ăn cơm xong..bụng còn đầy.. Mẹ tha cho ta đi “ Ngô Khảo Ký nhảy ra ngoài chạy biến, Đỗ thị với con trai quan tâm quá độ kiểu như ấn tượng thời Ngô Khảo Ký mới rời nhà đi Bố Chính vậy, nhiều lần khiến Ký chạy mất dép.
Chuyện nhà anh chị Ngô Khảo Ký lo không được, cuối cùng sau ba ngày vật vã cuối cùng xem như cũng yên yên một chút, chỉ có Tích là ba phòng phải chạy đi chạy lại dỗ dành, thật rất mệt. Ngô Khảo Ký cười trên nỗi đau khổ của người khác, vì hắn biết sau đây không chỉ có ba phòng đơn giản như vậy. Mỗi lần Tích nhìn thấy Ký là dâu tóc trợn ngược cả lên.
Ký còn không biết là Tích còn có một phòng siêu lớn ở Phương Bắc sắp đến. Chuyện này để tính sau đi. Nói chung hậu cung của Tích hứa hẹn không thua Tước bao nhiêu, hi vọng Tích về già ngày cảng dẻo dai, nếu không thì… mệt đó.
Vậy nhưng mọi chuyện trở nên đặc biệt nghiêm trọng trong ba ngày sau đó, vì Hiến ca đã về.
Một đám biệt kích lần lượt từ rừng thẳm tuôn ra, nhóm ở giữa đang “ áp tải’ một người đàn ông cao lớn nhưng gày gò.
Hiến đã được chăm sóc lại cẩn thận, râu tóc quần áo sạch sẽ, lại trở vê là lão soái ca, nhưng vấn đề là người cứ ngơ ngơ ngác ngác như mất hồn vậy. Biệt Kích phải kẹp hai bên vì sợ ông ta có chuyện gì đó lại tự làm hại bản thân.
Đỗ thị , Pham thị nước mắt lưng tròng chạy đến ôm lấy trượng phu, thay nhau “ kiểm tra” thân thể xem có sứt mảng nào không.
Đám con dâu nhà Tích thì đứng xa xa quan sát bố chồng lòng tư vị gì không rõ.
Ngô Khảo Tích đầy kích động muốn tiến lên gặp cha, nhưng phải nhường hai mẹ nên tạm dừng chân.
Ngô Khảo Ký cười ha hả tiến lên.” Hai mệ vào trong hãy kiểm tra phụ thân… mơi này toàn binh sĩ đang nhìn đâu”
Ngô Khảo Ký nói khiến nhị vị phu nhân mặt già đỏ lựng cả lên.
“ Hả” Ngô Khảo Ký chợt giật mình… một luồng sát khí như ngưng thực phả vào mặt hắn.
Ngô Thường Hiến ngước đầu, nhìn Ký, hai mắt vằn vện từng tia máu đỏ đến tím ngắt, gương mặt lão bỗng nhiên nhăn nhó như ma nhập vặn vẹo như ác quỷ.
Pang….
Xẹt
Đỗ Thị, Phạm thi bị đẩy văng, Lão Hiến xô mạnh hai nàng văng ra ngoài sau đó nhanh như tia chớp quỷ dị cướp được một thanh kiếm bên hông của một tên Biệt Kích mà công về phía Kích.
Biệt Kích không phải dạng vừa, hắn thấy vậy liền thò tay cầm nã muốn bắt chặt cánh tay lão Hiến.
Nhưng Lão Hiến nào phải hạng xoàng, nhị gia nhà Ngô thị có kém Lý Thường Kiệt cũng là không kém nhiều.
Pặc…
Lão Hiến tay trái cầm vở kiếm đâm ngược khủy tay tân Biệt Kích, nếu không thu cầm nã thủ chắc chắn sẽ bị vỏ kiếm bằng gỗ chắc đâm gẫy xương quay cẳng tay.
Biệt kích tên thành viên này không vừa hắn không cần biết cha con này có chuyện gì, chỉ cần có người động thủ Ký bọn hắn sẽ tấn công, dĩ nhiên lý trí vẫn còn. Vì Hiến thân phận đặc biệt cho nên bọn hắn không hạ sát thủ … nhưng quật ngã thì có thể.
Cẫm nã chỉ là hư chiêu.
Thằng này biệt kích biến chiêu thành quét trụ. Hắn thu tay nghiêng ngường quét thẳng trụ của lão Hiến.
Nhưng lão Hiến thân kinh bách chiến nào bại bởi chiêu này, chỉ thấy lão tung người vọt lên đã thoát phạm vi truy kích của tên Biệt Kích.
Một đám khác cả Biệt Kích và cận vệ thân vệ muốn xúm vào thì đồng thanh hai tiếng quát lớn vang lên.
“ Lui ra”
Cả Ký và Tích đều thét vang.
Ký đã lui lại mấy bước vớ lấy một cây mác trong tay tên thâm binh bên cạnh chặt gãy bằng đầu biến thành gậy gỗ.
Tích không sai cũng tay không lao tới.
Cả đám cận vệ, thân vệ, biệt kính vội vã lui nhạn.
Ký không quen dùng gậy, nhưng hắn thân khinh bách chiến thân thể lại đang thời kỳ đỉnh cao, lão Hiến dù sao đã lão bạo bệnh mới lành khó có thể tổn thương Ký.
Thế nhưng Ký là thằng chuyên dùng bạo lực chiến đấu, một chiêu của hắn là phá núi nứt đá, kể cả cầm gậy cũng có thể đập nát xương người.
Lúc này bắt Ký phòng thủ lưỡi bén mà lại không được làm tổn thương lão Hiến thật khó cho hắn.
Keng keng …
Phật phật.
Đáng sợ lưỡi kiếm của đám biệt kích sắc bén vô cùng, ngay cả gậy gỗ sam ngâm cũng bị cắt như cắt chuối.
Ký lui nhanh, hắn mặc chỉ có nhuyễn giáp, không dám trống lại thứ trước mặt một lão cha điên cùng loại kiếm Gladius siêu cấp bén của quân biệt kích.
Lưỡi kiếm như độc xà thò thụt không đâm cổ cũng xiên ngực. Ngô Khảo Ký kinh hoàng, lão cha kiếp pháp quá thành thạo , nếu không vì thân thể yếu, tốc độ chậm lại thì Ký không dám chắc mình đỡ nổi không.
Ký vẫn không tốt thiên về tốc độ.
Lạch cạch, đã lui năm bước, gậy gỗ đã ngắn lắm rồi. Ký chật vật lộn mọt vòng qua giá binh khí của đám binh đang huấn luyện bên dưới Quan .
Phập….
Lão Hiến như hình với bóng bám sát mà đâm mạnh….
Lưỡi kiếm sắc bén điên cuồng xuyên qua….
Đại Việt đã giành lại được Lưỡng Quảng từ tay triều Tống. Hãy xem Đại Việt xuất chinh nam hạ tiến đánh quần đảo Mã Lai, thu phục eo biển Malacca như thế nào? Mời đọc bộ truyện lịch sử quân sự