Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 671



Ngô Khảo Tích chưa từng bao giờ khinh thường đối thủ, hắn chỉ chuẩn bị thừa hơn chứ chưa bao giờ chuẩn bị thiếu đi.

Ngô Khảo Tích quá cẩn thận sao?

Trang bị vũ khí vượt trội như vây mà?

Thật không phải là quá cẩn thận, đây chỉ là bình thường cẩn thận mà thôi.

Trong lịch sử Đại Việt và người ở khu vực Đại Lý thực sự chưa lần nào chính thức va chạm lâu, khốc liệt. Ấn tượng về nhau chỉ là một trận chiến từ hơng trăm năm trước khi đó Đại Việt vẫn là dưới sự đô hộ của Đường triều, chiến đấu cùng Nam Chiếu phần nhiều chỉ là quân Đường cũng một số thủ lĩnh nhất định tại địa phương.

Lần thứ hai là chiến tranh biên giới Đại Lý Đại Việt chớp nhoáng cũng đã qua mấy chục năm rồi.

Triết lý chiến tranh, phong cách chiến đấu, mạnh yếu các loại binh chủng của Đại Lý ra sao? Các tộc Di lão ra sao thì Ngô Khảo Tích chỉ thông quá một số thông tin tìn báo mà chưa có thực sự hiẻu rõ, trong tình huống không hiểu biết đó mà cứ ỷ mình là vũ khí trang bị tốt mù quáng xông lên đánh đấm thì chính là ngu ngốc.

Suy nghĩ nầy cũng là của Tích, hắn biết thừa Tống Kiệt ở Chola, hắn biết mình có pháo, có trang bị mạnh cho nên có lợi thế nhưng bảo hắn đi đánh Tống Kiệt ở đất Chola thì Ngô Khảo Ký lắc đầu.

Chỉ có thể lấn dần tìm hiểu binh lực thế mạnh quân Chola sau đó mới động, phải chia cắt Tống Kiệt khỏi Chola mới đánh.

Thời này mang quân viễn chinh từ Đại Việt đến Medang đã tương tự thời hiện đại Mẽo mang quân nửa vòng trái đất đánh Việt Nam rồi. Kết quả là Mẽo thảm bại.

Đem quân đi đánh xứ người ấy là lấy một đạo quân đánh một dân tộc. Sức nào mà đánh lại cho thoả. Chuyện ở Liêu Đông hoàn toàn là may mắn do cơ chế quản lý lỏng lẻo các bộ lạc thảo nguyên gây nên, đây là quốc gia đa sắc tộc với nhiều bộ lạc cấu thành, nhiều dòng suy nghĩ cùng lợ ích chống chéo của giới cầm quyền.

Đảo chính, ám sát, chính biến, tầng lớp bộ lạc nhỏ bị đàn áp đó là kiểu thời cơ cả ngàn năm mới gặp một lần, để Ký làm lại lần hai là không thể .

Tương tự đó Ký dám lấy hải quân đánh tan hải quân các gia tộc võ sĩ mới nổi ở Nhật nhưng hắn dám lập lại hành động như đã làm ở Liêu Đông không?

Ký chỉ dám vuốt ve trải chuốt bờ biển Nhật Bản sau đó lui binh. Đó là Ký còn có một đảo Jeju hậu thuẫn nằm ngay cạnh Nhật, trên đảo không có phản loạn, không có quấy nhiễu. Vậy mà hắn còn không dám đặt chân lên đất Nhật.

Thật không thể hiểu có những kẻ có thể đem quân Đại Việt đán chiếm Châu Âu trong mấy tiểu thuyết mà trước đây do nhàm chán Ký liếc mắt xem qua, lúc đó hắn cũng gật đầu xem là có lý, vì công nghệ hơn hẳn mà thắng là chuyện thường, chẳng những chiếm châu âu, chiếm cả Châu Phi , Châu Mỹ chiếm toàn Địa Cầu thống nhất một mối cũng được nhỉ?

Tất nhiên khi Ký thật sự xuyên thật sự là người cầm binh thì hắn hiểu… tào lao.

Ngô Khảo Tước sở dĩ có thể làm đế Bắc Nguyên vì nói thật giờ hắn chỉ có dòng máu là họ Ngô thôi, tình cảm suy nghĩ, tư tưởng , thói quen của Tước đã không còn là người Đại Việt. Hắn đã bị thảo nguyên hoá. Làm việc, suy nghĩ, mục đích là cho người thảo nguyên, chính vì vậy hắn mới đứng vững vị trí Khả Hãn này. Hắn không thể Việt hoá Bắc Nguyên, ngược lại Tước đã bị hoà vào di mục cuộc sống và bị thảo nguyên hoá. Đây là sự thật phải chấp nhận.

Cho nên nói Bắc Nguyên không liên quan gì Đại Việt, chỉ là một đồng minh siêu cấp thân cận vì quan hệ máu mủ tình thâm của Khả Hãn Bắc Nguyên và Thánh Vương Đại Việt, chỉ thế mà thôi.

Còn việc Ký đem quân đi Châu Âu? Xâm chiếm họ, hay đem quân đi Tây Á, Ấn Độ.? Trước hết không nói đến việc đánh nổi hay không chỉ cần hỏi một câu có lợ gì cho dân tộc Việt mà điên cuồng bắt con em đi chết xứ người?

Đi cướp vàng cướp bạc cướp nô lệ? Cả cái rải chữ S còn chưa khai thác xong, đâu đâu đều là vàng nếu biết lao động chân chính. Để cái quê mẹ đất tổ có 6-7 triệu người còn chưa khai phá xong , toàn rừng với bãi không cải tạo. Nhông nhông đem quân khắp nơi phỏng lợi ích gì? Khai thác tài nguyên? Vận chuyển về nổi không?

Cho nên việc chẳng có tí lợi lộc, sơ sảy là thiệt mạng con em có hỏng hết Iq Ký cũng không đi làm chuyện đó.

Còn việc xây dựng ảnh hưởng các quốc gia xung quanh, khai thác tài nguyên những nơi gần có thể mang về được trong tương lai thì nên.. Ví như mỏ dầu ở Medang là phải xin ít. Đất Khmer xin tí… gỗ bên Quảng Tây, Quảng Đông, Phúc Kiến xin tạm… vậy nó còn có cái lý.

Lại quay về vấn đề quân sự, đem một quân đi đánh mội dân tộc. Chiến nơi này lập cứ điểm nô dịch dân sau đó dựa vào cứ điểm đánh nơi khác.

Dân Châu Âu, Phi, Tây Á là không có tinh thần dân tộc? Không có tôn giáo? Các ông cứ đem quân qua dày xéo cái là chiếm được là được dân ủng hộ sau đó Buff cho ông để ông chiếm cả Châu Âu, Phi, Mỹ.

Nên nhớ Châu Âu tuy chia năm xẻ bảy nhưng họ có một cái chung đó là Tôn Giáo.

Một khi ngoại bang dị giáo trong mắt họ tấn công thì cả châu Âu chỉ trong chớp mắt sẽ đoàn kết lại, chỉ cần một câu nói của Giáo Hoàng mà thôi.

Ở đó mà đánh Châu Âu. Hậu cần đâu? Quân bổ xung đâu? Dám dùng cuồng tín đồ Kito Châu Âu không? Cải đạo cho bọ mất bao lâu? Thế mạnh Châu Âu binh là gì? Địa hình ra sao? Bệnh tật lây nhiễm là gì người Đại Việt chịu được khí hậu ở đó không? Nên nhớ hàng rào phòng thủ mạnh nhất của mỗi quốc gia chính là khí hậu thời tiết và địa hình riêng biệt của bọn họ. Những vấn đề này đến thời hiện đại tân tiến mà các nhánh quân sự còng không giải quyết nổi. Ví như Hiller gục ngã trước thời tiết mùa đông siêu khắm bựa của Nga Ngố vậy.

Ở đó mà mang Đại Việt đi phang Châu Âu. Tây Á, Ấn Độ.. chỉ riêng làm quen thời tiết, quen bản đồ đã mất cả chục năm. Biết Đông Ấn Hà Lan dã buôn bán bao năm tìm hiểu bao năm mới can thiệp chính trị quân sự vào Ấn Độ không? Công việc ấy không tính bằng một đời người đâu.

Tất nhiên mớ kiến thức yy này Ký dùng không được , hắn vứt thùng rác lâu rồi.

Lại nói đến Tích, bảo hắn đánh nhau người Tống, Người Mân, người Tráng, người Chăm hắn không cần quá cẩn thận, vì bao năm chiến tranh dựng nước dữ nước người Việt đã có kinh nghiệm với bọn này.

Nhưng Bạch lão và Di lão là hai khái niệm mới mà Tích đang phải tìm hiểu cho tương lai công phá Đại Lý cho nên hắn cẩn thận là hết sức bình thường.

Tin tức Hồng Lô Di lão có kỵ binh khá nhiều khiến Ngô Khảo Tích dè chừng.

Dù sao Di lão, Bạch lão vẫn có gốc là dân tu mục từ Tibet di cư tới, tuy nhiều đời bản năng du mục thoái hóa nhưng khả năng kỵ mã vẫn phải hơn người Đại Việt văn minh lúa nước.

Ngô Khảo Tích không mang Lam Long Kỵ đến đây vì Đại Uyển Mã đã sinh bệnh khi tiếp xúc khí hậu nơi này, cả đám đã được đưa về Thăng Long điều trị nghỉ dưỡng, Lam Long Kỵ cũng hồi Thăng Long rồi.

Trong tay Ngô Khảo Tích lúc này chỉ có 2 ngàn kỵ binh chính là thân binh Mân, trong hai năm qua bọn hắn về Đại Việt cũng ngày đêm luyện kỵ, có danh sư cho nên tiến bộ mạnh nhưng cũng chưa phải chuyên gia. Ngô Khảo Tích sẽ không đem bọn họ kỵ chiến mạo hiểm.

Thích hợp với địa hình, khí hậu nơi này chỉ có chiến mã Bắc Nguyên siêu cấp thích nghi môi trường, nhưng chỉ là những chiến mã lùn hạng hai mới thoải mái sống nơi này. Chiến mã Bắc Nguyên dạng cao to đập trai cũng khá đỏng đảnh.

Cho nên Ngô Khảo Ký không dám chắc chiến mã hạng hai cộng với thân binh Mân mới chỉ hai năm luyện kỵ có thể chiến đấu với năm ngàn kỵ của Hồng Lô Di lão không.

Xuất phát từ thực tế hắn vẫn cứ cẩn thận tiến quân mà đánh.

Nam Trại Hông Lô quân.

Bộ Chủ, Hồng Lô Hà Thanh Trị ngồi trên chiến mã, giáp da một màu xanh dương nổi bật.

Hắn ánh mắt thâm trầm nhìn về xa xa đám quân ngoại lai không hiểu từ đâu đến đó.

Phải làm gì bây giờ?

Hồng Lô không hề có khinh nghiệm đấu lại hỏa pháo, bọn họ tiếp xúc hỏa pháo rất muộn.

“ Cha …làm sao bây giờ?” Hồng Lô Hà Trị Quốc quanh quẩn chiến mã bên cạnh cha hắn mà hỏi lên.

Trong giây phút kinh hoàng vừa rồi may mắng bọn hắn hai ngàn mã đang ở ngoài doanh chỉ huy công thành. Cho nên khi mưa đạ pháo dội vào doanh trại không có gây tổn thất cho bọn chúng.

“ Địch ta không rõ không nên động. Trước tiên bỏ trại rút lui khỏi khu vực mà đạn hỏa thần công của quân địch tụ tập lại binh mã, ngươi đi tập hợp hết năm ngàn kỵ binh lại đóng ở cánh hữu… cho 500 kỵ đi do thám xung quanh đối phương tìm hiểu địch nhân. Số còn lại chờ lệnh” Hồng Lô Hà Thanh Trị trầm giọng ra lệnh.

Một Bộ chủ như hắn dĩ nhiên không phải tay tầm thường…

“ Dạ”

Hồng Lô Hà Trị Quốc kéo dây cương chiến mã khiến nó quay đầu lại sau đó lao vút mà đi, một đám chiến mã Hông Lô ầm ầm theo soái tướng mà phóng mạnh… thất sự khả năng kỵ mã không tầm thường chút nào….

“ Bẩm Võ Vương… bên địch tung ra nhiều thám báo quấy nhiễu…” Một tên lính hoa tiêu lớn dọng gào lên thông báo..

Ngô Khảo Tích gật đầu như thấy được… hắn cũng đang cầm ống nhòm quan sát đây.

Không được, mấy trăm tinh nhuệ biệt kích có đến ½ thể hình quá to lớn, lại trang bị khá nặng, loại chiến mã hạng hai này không tiếp nổi. Tốc độ chậm hơn luôn để bọn thám kỵ bên kia trang bị nhẹ chạy thoát.

“ Đánh chiêng thu quân, để Biệt kích đội lui về nghỉ ngơi” Ngô Khảo Tích ra lệnh.

Biệt kích không phải vô địch bất khả chiến bại. Họ giáp tốt địch nhân không làm gì được nhưng lại nặng nề hơn cho nên không bắt được thám kỵ đối phương. Toàn bị bọn họ lách qua.

“ Ngô Đại Việt ngươi mang 500 Bạch Long Kỵ tiến lên, đánh lui không cho thám kỵ đối phương đến gần, chớ có ham đánh mà rơi bẫy địch. Quanh quẩn 1 dặm phạm vi đại quân phong toả là được “ Ngô Khảo Tích quay qua Thân Binh nhóm lên tiếng.