“ Nhị ca bất công, ta là em song sinh cùng Chiêu, ta mới cần được ưu ái hơn” Long Thái cưỡi cưỡi chiến mã Đại Việt nhìn lên thằng anh trai đang chiễm trệ trên bành voi mà ghen tị.
“ Ngu dốt… vì ta là anh trai là anh phải hơn khặc khặc” Long Viễn đắc chí cười sằng sặc.
Hắn vỗ vỗ chiến giáp mới… mẹ kiếp thứ quỷ này mặc vào rồi lấy gì xuyên qua được nhỉ…
Lại rút ra thanh đao Tachi bên ngưỡi không có gì trang trí xinh đẹp, nhưng... chỉ cần cầm qua vài chém đủ hiểu… thứ quỷ này mới thực sự sinh ra để chém nhau.
Ây ây da…. Mẻ mất thanh đao kiểng rồi… tiếc tiếc…
Thật mấy thanh đao mà vàng dát ngọc dính đá quý mà Lý Từ Huy ban là đao biểu tượng là mặt hàng mà đám thợ rèn trong quá trình nghiên cứu thải ra. Tuy cũng tốt hơn đao thường nhưng vẫn chưa đủ theo yêu cầu khắt khe nhất trang bị cho tinh binh hay biệt kích.
“ Đại ca chúng ta sắp chuyển nhà?” Long Thái mới về đã bị điều động đi đánh nhau cho nên không quá biết nhiều chuyện.
“ Ừ, mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này không phải ở nữa rồi. Sau này thuộc về Võ Vương.. chúng ta trước đi Long Tân màu mỡ sau là Côn Minh.” Long Viễn hấp hấp mắt mơ màng.
“ Được sao?” Long Thái vẫn không quá tin tưởng.
“ Ngu không ai bằng… Ngày xưa Đại Đường xa tít chân trời đỡ đỡ chút Mông Chiếu thống nhất lục Chiếu tạo nên Nam Chiếu. Lúc này Đế Quốc đâu thua kém vị thế Đại Đường năm xưa , Đến Quốc đã rủ lòng giúp Nộ Lô, có gì không thống nhất được Ngũ Lô?”
“ Nhưng chỉ có một vạn quân nơi này a… ít “ Long Thái lèm bèm.
“ Ngươi lại ngu như chó nữa. Đây chính là lý do phụ thân không nói hai lời nhường ra Văn Sơn, một khi Võ Vương có Văn Sơn thì ngài ấy sẽ thêm quân vào canh giữ chứ…” Long Viễn chửi thằng em, vẫn còn trẻ quá, sức khoẻ có thừa nhưng đầu óc chưa đủ.
“ Ta là em cùng cha cùng mẹ với ngươi và Chiêu. Ta là chó , hai ngươi là cái gì, hằng đêm Võ Vương ngủ với…”
“ Im Mồm” Long Viễn quát lớn…. chung quanh có quân Đế quốc đấy. Mẹ cái thằng này, vậy cũng suy luận thành được.
Tích để lại năm ngàn Tráng binh thủ Văn Sơn thành. Hắn mang theo năm ngàn Tráng binh còn lại và năm ngàn Thân Binh tiến về Nhất Long Chảo nơi Cao Thăng Thái đang đóng quân. Đi theo hắn còn có một vạn tinh binh Nộ Lô trang bị giáp mão vũ khí Đại Việt.
Đồng thời Tích cho người cấp tốc về báo cho Ngô Tứ , không cầm thủ nhiều quân ở Bình Tây Quan nữa, mau dẫn quân tiếp quản Văn Sơn.
Tích đã đi rất nhanh nhưng không kịp vồ Cao Thăng Thái.
Không hổ là kẻ thông minh nhất nhì Đại Lý.
Thằng này đã bố trí phong hoả đài trên đường hành quân từ Văn Sơn đến Nhất Long Chảo.
Cho nên bên này có biến là Cao Thăng Thái tìm cách giải quyết ngay mà không mất bình tĩnh. Hắn thấy chuyện không ổn liền dẫn quân lao vào cốc.
Bên này quân của Nộ Lô và Thính Lô chủ yếu là nô lệ binh số lượng thì khổng lồ lên điến gần ba vạn. Nhưng tinh binh chỉ có bảy ngàn của Thính Lô, được trang bị giáp tốt vũ khĩ tốt chỉ có bốn ngàn.
Đánh làm sao lại hai vạn toàn tinh binh của cả Cao Gia Bạch Lão cùng Phượng Lô.
Vì vậy theo như dự tính ban đầu Nộ Văn Cổn Long và Thính Nghiễn Bá Phong ôm nhau chạy một mạch về Nghiễn thành thở dốc.
Lúc này đường đã thông…
Cao Thăng Thái kệ tổ bộ binh cung quân Phượng Lô, hắn dẫn bảy ngàn kỵ chạy gấp về Tân Long rồi đi Côn Minh.
Trong lòng Cao Thăng Thái nổi lên báo động, không chạy tất tử. Đúng thật là kẻ thông minh, hắn dường như đoán khá chuẩn mọi việc sau khi sập bẫy để tìm cách thoát thân.
Đầu tiên khi đóng quân thì Cao Thăng Thái đã cho Phượng Lô làm tiên phong phía trước hắn chắn phía sau. Do đó Phượng Lô thấy yên hoả mà không biết là cái gì ý nghĩa.
Cao Thăng Thái nói Hồng Lô là đồng minh đã tiêu diệt thành Văn Sơn, nay tiêu diệt nốt Nghiễn Sơn , từ nay ngũ Lô thành tam Lô. Nghiễn Sơn sát nhập vào Phượng Lô.
Vậy nên Cao Thị và Phượng Thị phải đánh Nghiễn Sơn nhanh, nếu Hồng Lộ tham gia thì bọn hắn lại đòi chia phần.
Phượng Lô tin thật , trong bụng chửi chó Cao Thăng Thái cáo già , vậy mà sau lưng bắt tay Hồng Lô làm chuyện bậy. Nhưng quả thật việc này rất đáng tin, đúng phong cách hành sự của Cao Thăng Thái….
Tốt tốt rồi…
Vậy là Cao thị Bạch lão và Phượng thị Di lão thống nhất đánh nhanh vào Nghiễn thành… binh chia hai lộ trái phải.
Dĩ nhiên Cao Thăng Thái đi cánh trái…. Rồi đi thẳng bên trái… rồi đi tiếp trái chạy thẳng hướng Tây Bắc về Côn Minh…
Còn Phượng Lô hí hửng thôn phệ đối thủ truyền kỳ Thính Lô cho nên hăng hái tiến lên…
Binh Lâm thành hạ không thấy Cao Thăng Thái đâu.
Nộ Văn Cổn Long đã nhận được Thăng Thái chạy nhưng bên ngoài thành hãy còn Phượng Lô ngây ngốc…. không đánh bọn này sao đuổi Thăng Thái được.
Cho nên khi Ngô Khảo Tích vọt đến Nghiễn Sơn Thành đã là ngày hai tháng tư….
“ Thưa Võ Vương thằng khốn Cao Thăng Thái nó chạy mất rồi, bề tôi vô năng chỉ bắt được đám phản bội này cùng giết một ít bộ binh của Cai Thăng Thái thôi” Nộ Văn Cổn Long vẻ mặt đầy tiếc nuối đứng ra thưa gửi Ngô Khảo Tích đang ngồi chủ vị.
“Nộ Văn Cổn Long đã nói với ông rồi, chúng ta ngang cấp, bây giờ ông đã có tư cách xưng Tây Di Vương được rồi đó. Bảy phần đất Di đã do ông quản rồi sao” Ngô Khảo Tích cười cười nói…
“ Không dám không dám…” Nộ Văn Cổn Long liên tục khiêm nhượng, bố vợ này hơi lép.
“ Có gì không dám , lúc này ta ở đây là khách quân, ông ở đây mới là chủ, nào mời lên đây gồi cùng ta..” Ngô Khảo Tích tử tế xuống tận nơi kéo xềnh xệch lão bố vợ lên trên ngồi cùng.
“ Hặc… hặc….” Nộ Văn Cổn Long sung sướng… xửa sang áo mũ ngồi một bên cùng Ngô Khảo Tích.
Hắn ngồi chủ vị nhiều rồi nhưng lần này ngồi đây ý nghĩa khác hẳn đó… đây là thượng vị Quốc chủ Tây Di quốc.
“ Người đâu thêm một ghế chỗ này” Ngô Khảo Tích kêu lên…và chỉ vào bậc tứ hai trên tam cấp bậc….
Mọi người vẫn chưa hiểu thì Ngô Khảo Ký lại nói.
“Thính Ngiễm Bá Phong, Quận vương cũng là Vương,… ông ngồi thấp một cấp là đủ, ngồi cao hơn mọi người khác, thứ bậc đã định thì cứ thế theo.., mất thứ bậc quốc không ra quốc…” Ngô Khảo Tích nghiêm nghị nói…
“Hả hả… vậy lão cung kính không bằng tuân mệnh rồi..” Thính Ngiễm Bá Phong cười khà khà không e ngại ai mà bước lên, ưỡn ngực vểnh râu… Có con hai yêu nhét vào nơi đó… đối đãi nó phải khác chứ hử.
“ Được rồi lúc này chúng ta vào việc chính… đầu tiên là định tội phản đồ, sau đó là tiến công vào Tân Long, tạm lập Thủ Đô Tây Di nơi này.. chiêu an Thai Lô. Tổ chức lại quân đội trang bị lại quân đội, xây thành trì vững chắc sau đó di dân, rồi tiến công Côn Minh. Đại thể chuyện là vậy có ai ý kiến gì không” Ngô Khảo Tích tuy khách khí với hai ông bố vợ nhưng vẫn nắm quyền chủ đạo, đơn giản vì để hai thằng này bố trí kế hoạch tổng thể thì hắn không dám…. Để hai thằng này bố trí hẳn là nướng quân của Đại Việt chết hết.
“ Võ Vương… cần thiết xây thành trì sao? Có nên thừa thắng xông lên nhanh cướp Côn Minh “ Nộ Văn Cổn Long rụt rè hỏi, cái này tốn tiền tốn của quá thể.
“ Bố vợ, ngươi cũng biết Cao Thăng Thái đâu phải người thường, tình huống này mà trong chớp mắt hắn còn có thể bố trí đám không não này làm tốt thí để chạy thì là rất giỏi. Giết được hắn đánh Côn Minh không ngại không giết được hắn hãy từ từ tập hợp binh lực chỉnh đốn binh mã mới là. Không nên vội vã” Ngô Khảo Tích giải thích.
Lời hắn nói khiến đám Phượng Lô đang bị trói quỳ bên dưới xấu hổ vùi mặt đến sàn nhà rồi.
Nộ Văn Cổn Long vẫn không cam lòng “ Đại Lý có Cao Văn Thái. Chúng ta có Võ Vương, hắn tài đến đâu còng không phải Võ Vương phẩy tay một cái là chạy như chó nhà táng, hắn chạy được lần này. Lần sau phỏng chạy nổi?” Nộ Văn Cổn Long vừa là thể hiện ý chí nôn nóng muốn đánh vừa là nịnh nọt vỗ mông ngựa.
Long Viễn bên dưới âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cha già, cao thâm a..
“ Phải đó chúng ta có Võ Vương tất thắng… đánh Côn Minh. Chiếm lão Bạch đất”
“ Đánh Côn Minh”
Quần tình sôi nổi ủng hộ, quả thật Tích lần này bố cục quá gớm, Cao Thăng Thái chỉ cần chút do dự thì sẽ chết không toàn thây.
Ở đây ai đặt địa vị mình vào Cao Thăng Thái đều rùng mình… không nghĩ được cách thoát. Từ đó họ khâm phục và có niềm tim mù quáng vào Võ Vương của Đế Quốc.
Ngô Khảo Tích giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng lại.
“ Nói thật với Cha vợ, đánh thắng không khó nhưng khó quản, thằng khốn ấy mà thua chạy về Đại Lý hay Sở Hùng tụ binh quấy nhiễu chúng ta cũng không có thời gian tái bố trí Côn Minh, dù sao đây cũng là đất của Bạch lão bao đời.
Nhưng mà ta đã có an bài ở Đại Lý, Đại Lý tất loạn, đến lúc đó Cao Thăng Thái phân tâm lo cứu Đại Lý, khi ấy công vào Côn Minh không phải bớt xương máu của con em Di lão sao?”
Ngô Khảo Tích nói lại ý đồ vẫn là cẩn thận tiến quân.
“ Hoá ra là Võ Vương đã xắp xếp Đại Lý vào cuộc cả rồi. Chúng ta ý chí chim sẻ sao hiểu suy nghĩ đại bằng … ha ha ha.. Võ Vương đã tính toán cả Đại Lý chúng ta mấy người thôn quê này chỉ biết lợi trước mắt mà đòi hỏi làm hỏng việc của Võ Vương là không tốt” Long Viễn đứng dậy dõng dạc cướp lời nói.
Thằng cha nịnh nọt một, thằng con x10, quả là cha con một cặp.
“ Ha ha thằng hai nói phải, Võ Vương, lão phu xin lỗi đã không hiểu ngài đã sắp xếp tất thảy , lại còn suy nghĩ cho con em Di lão bớt máu chảy đâu rơi. Quả đúng là con rể của Di Lão Tộc, nghĩ cho người Di lão như vậy. Lão cảm động, thay mặt con dân Di lão, cảm ơn Võ Vương.” Nộ Văn Cổn Long đứng dậy vái dài khiến Tích phải vội đỡ.
Trán đầy màu đen, ta ở đây bàn công việc không phải mở đại hội sờ vuốt mông… Tích đen tím trán rồi.
Thính Nghiễn Bá Phong trợn mắt,, lão Nộ hồ ly, vuốt mông quá ghê, đẳng cấp quá cao, người Nghiễn toàn thật thà bì không lại.
“ Võ Vương anh minh, chúng tôi nguyện theo Võ Vương chỉ đạo , sai đâu đánh đó tuyệt không hai lời” Thính Nghiễn Bá Phong dù vuốt mông không tốt nhưng phải cố dặn ra vài chữ .
“Các vị, cảm ơn đã nói lời bat bổng, nhưng Tích ta ở đây để bàn chính sự không phải mở đại hội nói nịnh ta. Mấy lời này chờ lúc nào liên hoan bàn tiệc nói cũng chưa muôn “ Ngô Khảo Tích giọng đùa vui nhưng cũng là nhắc nhở thập trung việc chính…
Cả đám cười ha ha xấu hổ, hoá ra vị này đỉnh cấp quyền lực Đế quốc không phải người ưa su nhịn. Nhưng chúng ta vẫn nịnh , ngươi làm gì được ta…nịnh không phải tội nhé.