Khi này Ngô Khảo Ký đang vật lộn phát tiết lên người Zhui Tokushi , hắn uất ức làm một tên thợ công cho khốn kiếp căn phòng. Nhưng lợi ích quá lớn khiến hắn không thể không hành động như vậy.
Ngô Khảo Ký lúc này mệnh danh là tới nơi ở của gia thần Minamoto no Yoshichika nhưng thực tế Zhui Tokushi đã được thông tri và đế đây sớm để chờ đợi Ngô Khảo Ký ăn vụng.
Minamoto no Yoshichika sau đại trợ lực kinh tế , quân sự từ Đại Việt đã tự tay một lần nữa chiếm được thành Shuri ở Trung Sơn đảo Okinawa.
Thiên Tôn thị lại chạy lên Bắc Sơn một lần nữa cố thủ trên núi cao, hiện giờ Minamoto no Yoshichika vẫn chưa lùng ra được thằng này gia đình Thiên Tôn thị để chém tuyệt.
Thành Shuri nằm ở Naha ngày nay trên đảo Okinawa. Cái thành này là tường đá xây với vôi, khá cao và chắc, nhưng đấu sao lại 5000 tinh binh được trang bị pháo lớn, khôi giáp vũ khí tinh mĩ.
Minamoto no Yoshichika chính thức lập ra vương quốc Lưu Cầu sở thuộc Đại Việt Đế quốc mà không thuộc hệ thống Nhật Bản.
Tức là Minamoto no Yoshichika lập ra Lưu Cầu quốc sớm hơn lịch sử 100 năm , lúc này cháu hắn là Minamoto no Tametomo còn chưa ra đời, mà không biết lịch sử thay đổi Minamoto no Tametomo còn khả năng ra đời hay không.
Trong lịch sử, hai ông cháu nhà này giống nhau đến kỳ lạ.
Đâu tiên là Minamoto no Yoshichika tranh chấp quyền lực trong gia tộc, bị đuổi giết cho nên cùng đường chạy đến Izu, đến Izu vẫn bị dí nên vượt biển chạy đến quần đảo Okinawa lúc này do Thiên Tôn Thị ( Tenson) nương nhờ, sau đó nghỉ ngơi lấy lại sức quay về Nhật Bản tiếp tục tranh bá, sau 4 đời đẻ ra Minamoto no Tametomo.
Minamoto no Tametomo không khác ông cố là mấy, cũng tranh quyền rồi là thua. Cái nhánh Minamoto này tuyền thua, thua trở thành truyền thống. Nhưng lần này Minamoto no Tametomo không có thoát mà bị bắt lấy đày ra đảo Izu.
Thằng này nhớ lại sự kiện của cụ cố năm đó nên học theo, khi các Samurai thân tín tấn công cứu được Minamoto no Tametomo thì hấn không về Nhật Bản mà đi thẳng đến Okinawa rồi làm thịt Thiên Tôn Thị đời này lập nên Lưu Cầu quốc, thống nhất Nam Sơn. Trung Sơn, Bắc Sơn ba thể chế chính trị trên Đảo Okinawa.
Có điều giờ Minamoto no Tametomo không cần làm nữa vì cụ cố của hắn làm rồi.
Minamoto no Yoshichika nghe theo lời dặn của Ký, tậm trung mua nhiều nô lệ Triều Tiên. Nhật bản nhét vào Okinawa Trung Sơn nơi hắn đóng đô, lại không bach đã nô lệ, chia đất chia ruộng cho nên đổi được cảm kích cùng trung thành từ Lãnh chúa.
Minamoto no Yoshichika khinh thường ba đồng thuế ruộng từ bọn dân đen. Hắn có hai công việc chính ở đây. Một là tổ chức hải tặc đi thu thuế khắp vùng, thuyền bè đi qua thương nhân Tống – Mân – Nhật Bản đi qua vùng này. Riêng Bắc Nguyên cùng thương nhân Đại Việt hắn không dám sờ.
Công việc kiếm tiền thứ hai của thằng này là kho tàng, bến bãi. Sửa chữa thuyền bè , bảo dưỡng, cung cấp các dịch vụ mát mẻ.
Do thuận đường cho nên thương nhân Nhật Bản Triều Tiên và cả Bắc Nguyên hay ở lại đây… ai sử dụng dịch vụ của Lưu Cầu thì Minamoto no Yoshichika cho giảm thuế hải tặc.
Công việc thứ ba và là chủ lực kiếm tiền đó là nhập hàng Đại Việt bán cho Tống, Nhật, Triều Tiên.
Chính vì là gia thần , xác định hệ thống thuộc về cho nên Lưu cầu tính toán là thành bang thuộc Đại Việt, có hệ thống luật pháp, giáo dục Đại Việt, có toà án kiểu Đại Việt thậm chí cũng có cơ cấu chính quyền trung ương Đại Việt ở đây mang tính biểu tượng, không can thiệp Lưu Cầu. Còn Lưu Cầu đóng thuế đầy đủ.. về Đại Việt. Chính vì vậy Lưu Cầu phải được hưởng quyền công dân Đại Việt.. cho nên Minamoto no Yoshichika nhập hàng từ chính phủ Đế Quốc với giá “mềm” tương tự thương nhân Việt chính gốc.
Cho nên thằng này ăn mập thây rồi, nhất là Thuốc Lá thị phần ăn ½ Nhật bản 1/3 Triều Tiên… không giàu mới lạ.
Nổi lên ở hệ thống Lưu Cầu có hai thành bang nhỏ. Một là Zhui Thành ở quần đảo Miyako nay đổi tên thành đảo Zhui. Lãnh đạo là gia tộc Zhui không biết từ đâu chui ra, chúa đảo Zhui Tokushi nắm thị phần ½ còn lại thuốc lá nhập vào Nhật Bản và nhiều các ngành độc quyền khác.
Thành bang thứ hai đó là gia tộc Hatakeyama Minoru ở quần đảo Ishigaky cũng có thị phần thuốc lá 1/3 triều Tiên. ( em trai Zhui Tokushi).
Lại nói về kinh đô Lưu Cầu nằm ở Shuri thành đã được xây dựng bề thế khan trang , tường thành đá với pozzolan vững trãi cao lớn chắc chắn sừng sững. Bên trong cung điện lầu các theo phong cách Nhật. Có phần lùn mà trang nhã.
Zhui Tokushi đan là bí mật ở trong một căn phòng hoa lệ ở Shuri vật lộn cùng hung thú hình người Ngô Khảo Tích…
Sướng thì sướng thật, mà mệt, thằng này quá trâu bò, đủ tư thế quái đản, mãi không xong.. mệt chết Zhui Tokushi rồi.
Ôm Zhui Tokushi mệt đến ngủ ngất đi trong lòng , Ngô Khảo Ký đánh giá lại tình hình.
Việc ký kết hoà giao kèo với căn phòng là không đơn giản.
Không phải trong vòng bán kính 2300km kể từ Thiệu Hưng cái quặng mỏ nào Ký cũng biết.
Làm gì có ngu ngốc thoả thuận vậy. Đây là làm công ăn lương, làm công một năm 500kg vàng thì số lương cũng tương ứng như vậy, không có khả năng biết hết tất cả các loại mỏ trong khu vực đó.
Chính vì vậy Ngô Khảo Ký và Căn phòng phải đấu tranh, trả giá rất lâu để có thể đu đến thoả thuận cuối cùng. Tức là Ngô Khảo Ký muốn được trả công nhiều hơn, biết được nhiều hơn các mỏ quặng, nhưng căn phòng là máy móc, trả giá không nổi muốn làm thì làm không làm thì thôi.
Trả giá không được cho nên ký đành quay qua lấy thông tin các quặng cần thiết có chọn lọc cho bản thân.. nhưng được lợi nhiều nhất vẫn là bản đồ chi tiết núi mon sông ngòi địa hình, thậm chí cả dòng hải lưu cũng có.. thật quá lợi hại.
Nhưng gánh nặng lên vai 500kg vàng một năm cũng không đơn giản.
Tính ra chỉ 14 ngàn lượng vàng tương đương 50 vạn lượng bạc. Không quá nhiều về mặt kinh tế. Vấn đề là thiếu vàng á. Tức là nếu cho lấy bạc, đồng thay vàng theo tỉ giá thì Ngô Khảo Ký không cần quan tâm, nhưng muốn lấy vàng thì đó là vấn đề lớn.
Mẹ khỉ mấy ông tướng dăm thì mời họa đãi được cục vàng vài kg ở Quảng Nguyên đã nhảy dựng lên Đại Việt thừa vàng Đại Việt thừa vàng … ôi làng lước ơi Đại Việt thừa vàng, Đại Việt giàu lắm…. Muốn có 500kg vàng một năm rất không đơn giản.
Vấn đề đáng sợ hơn là trong người Ngô Khảo Ký có cấy ‘Chip’. Ba năm không đạt yêu cầu 500kg liên tục thì xin vĩnh biệt cụ ra đi chân lạnh toát. (⊙﹏⊙)
Tất nhiên Ký không kinh lắm, chỉ là bị ức chế vì cả đời này liên tục bị khống chế, lần trước không chế 10 năm là bất khả kháng do hệ thống gây nên, còn lần này bị hợp đồng khống chế 20 năm là Ký tự chọn. Đành chịu vậy, chim chết vì mồi, người chết vì ăn.
Không phải Ký tham lam gì vàng bạc, hắn ngồi mát buôn bán Đại Việt cũng đầy tiền của. Hắn tham là bản đồ cùng các loại mỏ quặng cần cho phát triển Đại Việt , cuối cùng vẫn là nghĩ cho quốc gia, cho con cháu mà bị dồn nén rơi vào tình trạng này. Nhưng đây là hắn tự nguyện nên không trách ai.
Về 500kg vàng một năm thì Ngô Khảo Ký cũng không đáng sợ hãi, trên bản đồ hiện lên không thiếu mỏ vàng, Ngô Khảo Ký hỏi con hàng căn phòng “ông chủ” cần vàng làm gì? Trả lời “ sinh vật cấp thấp, không có quyền biết”. Câu hỏi tiếp theo “ Mày chui lòng đất được sao không tự khai thác? Câu trả lời “ Bố mày mà tự khai thác được cần nô lệ cấp thấp như mày làm việc không?” còn vì sao thì cũng không đủ quyền hạn biết.
Nói thật nếu Đại Việt mở rộng mua vàng , ép các đối tác giao dịch vàng, một năm cũng có 200-300kg bình thường, cộng thêm lẻ tẻ khai thác lung tung mấy mỏ không thành vấn đề, có thể trụ rất lâu. Nhưng nếu làm như vậy lượng vàng dự trữ của Đại Việt sẽ không tăng lên được, cho nên Ngô Khảo Ký quyết định đi khai thác, đầu tiên là mấy mỏ vàng của anh Tống Béo mà các anh chưa phát hiện ra, rồi khu Hà Bắc của thằng em ba cũng kha khá mỏ vàng. Nhật Bản thì khỏi nói, Đảo Sado mỏ vàng nổ tiếng có thời gian làm mưa làm gió thế giới cũng đưa vào danh sách. Rồi Philippines cùng Brunei cũng rơi vào tầm ngắm.
Tiếc nhất là khoảng cách 2300km không quét tới Medang , nếu không thì…. Vàng không còn là vấn đề nghĩ.
Tất nhiên mỏ vàng Đại Việt đánh dấu lại, để con nháu khai thác chơi chơi, có công việc mà làm, cha chú làm hết lại kêu các ông ăn lắm hết tài nguyên.
Viết thư báo tin về cho vợ cả, trình bày chuyện vàng bạc và ký kết ma quỷ hợp đồng, dựa cớ thăm dò vàng ở Lưu Cầu- Đại Tống- Nhật Bản ở lại thành Shire năm bữa nửa tháng ăn vụng cái đã….
Ăn một hồi hơn hai tháng sau, tức là tháng sáu mới về Thăng Long, lúc đó bụng Zhui Tokushi đã có hàng rồi mới tha mà đi. Phen này Lý Từ Huy mà biêt thì… xẻo.
Ngô Khảo Ký ăn đến nguyễn răng xong lướt để lại Zhui Tokushi ôm bụng sướt mướt thút thít lại vò võ một mình. Lương tâm cẩu gặp Ngô Khảo Ký thối tha.
Được rồi Ký bắt đầu tính toán về tương lai, hắn tìm được mấy cái mỏ quặng khá khá cho bản thân phát triển Đại Việt bước lên đột phá mới rồi.
Đầu tiên là một lượng khá nhỏ Băng Tinh Phiến ở Tibet, rất khó khai thác nhưng trước sau gì cũng cần.
Mỏ quặng Mangan, Boxit … v.v…
Tuy nói tiền công cho 500 kg sẽ không quá nhiều mỏ, nhưng đó là tính theo giá của nhân loại, còn giá của căn phòng kia nó lại phụ thuộc, “ ông chủ” có coi trọng mấy tài nguyên kia không? Và “ông chủ” coi trọng vàng đến mức nào? Từ đó mới có tỉ giá của căn phòng Thiệu Hưng.
Kết quả là Thiệu Hưng căn phòng cũng chỉ coi vàng là kha khá tốt không quá quan trọng gì, nhưng nó còn coi những loại mỏ Ngô Khảo Ký yêu cầu là rác, do đó Ngô Khảo Ký được trả công khá hậu với không ít mỏ quan trọng mà Ký thận sự đang cần.
Mang theo auto game xuyên qua đến tu hành thế giới