Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 709: Người Austronesian ở Philippines không đơn giản









Không nói đùa đâu, động lực chính để Ngô Khảo Ký chính là phụ nữ trong nhà.

Đại Việt giàu thật nhưng cong một ngàn lẻ một việc phải lo. Một tỉ dự án phải đầu tư nghiên cứu. Dừng lại là bị đuổi kịp rồi bị vượt mặt.

Bí mật công nghệ nói chung chỉ mang tính thời gian, rồi đến lúc người ta không dò ra bí mật cũng có thể phát minh ra những thứ Đại Việt có hiện nay.

Cho nên những thứ Đại Việt có lúc này nói trắng ra là khởi đầu thuận lợi chứ không phải là mãi mãi có thể bí mật. Tất nhiên phải chia công nghệ thành nhiều giai đoạn nhiều bước quy trình để giảm thiểu đánh cắp. Cực lực tiêu huỷ dấu vết của công nghệ bước đệm, và tuyệt đối không bán công nghệ Đại Việt ra ngoài dưới mọi hình thức.

Nâng cao đãi ngộ, tích cực giáo dục giác ngộ chính trị cho các vị khoa học. Tăng cường quản lý cả cứng lẫn mềm đối với chất xám Đại Việt.

Không quá tham lợi nhuận, những ngành cốt lõi công nghệ tuyển chọn nhân viên tuyệt đối kỹ càng và tăng cường giám sát mềm đối với bọn họ. Không cần vì tham lợi nhuận mà mở rộng sản xuất vô tội vạ.

Nói lại xa, cuối cùng vẫn là không ngừng tiến bộ khiến Đại Việt luôn là quốc gia dẫn đầu về công nghệ. Không thể chỉ trông chờ vào bảo mật công nghệ.

Mà cái món nghiên cứu, phát triển công nghệ là móm đốt tiền nhiều nhất . Do đó giàu thì giàu, Ký vẫn phải tiết kiệm tiền cho con cháu ấy.

Đừng thấy bãi biển Đồ Sơn hắn chơi ngông, thật ra nơi ấy đang kiếm ra tiền đó, dân Đại Việt hiện tượng đu trend rất mạnh. Nhị Đế khu nghỉ dưỡng mở cửa đón khách… mùa đông vẫn kín người… lạnh run người vẫn đi biển thật… khó nói.

Cho nên một khoản khổng lồ tiền trang sức cho vợ và em dâu, tiết kiệm được thì Ký làm ngay… rồi làm một ít làm quà. Còn buôn bán để xét xem ảnh hưởng ra sao đã. Có sẵn nguyên liệu mà không làm thì đúng là đồ khùng rồi.

“ Ký… lát cho em một cái xe đầy rubi với cả lam ngọc” Lý Từ Huy mắt hấp háy.

“ Em điên hử…. làm nhiều thì đâu còn quý giá…” Ngô Khảo Ký đen sạm mày. Làm một cái xe full ngọc cho cô thì cũng phải làm một cái half ngọc cho A Đoá. Sau đó em dâu bu vào… mấy trăm cái xe toàn ngọc… ngáo đâu...

“ Hừ hừ…”

“Hử gì mà hừ… “ Ký gắt rồi ấy..

Đang tính bán ít kiếm tiền, mà sản xuất nhiều quá giá cả đâu còn quý nữa.

“ Quan trọng giá cả gì…đẹp là đủ.. tiền chúng ta có thiếu đâu mà cần buôn ngọc” Lý Từ Huy bĩu môi xem ông chồng keo kiệt, làm gì cũng nghĩ vơ tiền vào người…

“ Được rồi.. làm.. là dát ít ngọc thôi làm thẩm mĩ chứ không nên khoe khoang..” Ngô Khảo Ký đầu hàng rồi, hắn đang lẩm nhẩm phải thức mấy đêm canh máy đây.

Vịnh Manila – Philippines.

“ Tình hình thế nào?”

“ Thưa Cha, đúng là bọn nhà Paete đi thuyền ra biển gặp người phương xa kia. Khi về chúng đều đầy vũ khí áo giáp bằng sắt, trong anh đuốc vân còn lập loè sáng” Moia cắn răng cắn lợi trả lời.

“ Cần gì tức giận? Lũ hề nhảy nót mà thôi, chỉ một cái kế sách nho nhỏ cũng khiến bọn hắn nôn nóng nhảy ra” Samoai thủ lĩnh trong đêm ánh mắt lập loè mà nhìn về phía biển.

“ Tư Lệnh Đô Đốc vẫn chưa ngủ sao?” Một tên sinh viên học viện hải quân đang hí hoáy ghi chép nhật ký của mình bỗng ngước lên nhìn, thấy trước mặt hắn chính là Tư Lệnh tiến vào tìm đồ pha mọi tách trà.

“ Ta chưa ngủ ,còn phải chờ khách tới chơi ,ngươi làm gì vậy? Muộn rồi sao không ngủ?” Ngô Khảo Bình mở ra ngăn tủ tự mình muốn pha trà.

Cỡ như hắn ho một cái là có người cơm bưng nước rót, nhưng như vậy cuộc sống đâu còn hứng thú nữa rồi, có rất nhiều niềm vui có thể tìm thấy trong những công việc nhỏ nhặt này.

“Tôi đang viết nhật ký về chuyến hải trình này, Tư Lệnh Đô đốc, để tôi pha trà cho ngài” Sinh viên muốn đứng lên dành phần làm việc.

“Ngồi đi, muốn có người mang trà thì ta đã yêu cầu mà không cần xuống đây. Đôi khi uống trà là vì thư giãn, nhưng đôi lúc quá trình làm nên một tách trà cũng là thư giãn và tận hưởng. Nói ví như đánh trận. Chiến một trận quyết định cuối cùng rồi nhâm nhi chiến thắng. Tư vị thật tuyệt, nó giống như ngồi một chỗ cầm lên tách trà mà thưởng thức. Nhưng bố cục để ép quân thù vào trận chiến cuối cùng đó còn có cảm giác sảng khoái hơn, nó giống như ta đang pha tách trà lúc này. Người chỉ biết uống trà mà không biết pha trà sẽ không bao giờ hiểu được trà ngon” Bình hiếm khi nhói nhiều, có lẽ đêm khuya lại có tâm sự nên phá lệ nói một chút.

“ Lời Tư Lệnh thật tâm thuý quá, học sinh hiểu được…” Gã sinh viên lại cắm cúi ghi chép, có lẽ thằng này đang ghi lại những gì Bình nói.

Bình lắc đầu cười, mỗi người đều có cách riêng để làm mình vui vẻ.

“ Nhìn mặt ngươi rất quen, không hiểu đã từng gặp ở đâu rồi” Bình bỗng nhiên lên tiếng.

Sinh viên nghe vậy thì nét mặt hơi tối lại : “ Có lẽ ngài gặp qua cha tôi, tôi và ông ấy rất giống nhau, mẹ tôi cũng nói như vậy”

“ Cha ngươi tên là…” Ngô Khảo Bình hơi ngạc nhiên….


“ Thưa Tư Lệnh Đô Đốc, ông ấy trên Đỗ Văn Minh đã từng theo Thần Đế tới Liêu Đông…” Sinh viên nét mặt hơi ảm đạm trả lời.

“ Hả , là con trai của Văn Minh đây sao… giống quá … quá giống… Ta cùng cha ngươi rất thân thiết, mẹ ngươi không nó điều này cho ngươi biết sao? Tại sao không tìm gặp ta sớm hơn?” Khảo Binh vui vẻ hẳn cat lên, hắn vỗ vỗ vai người thanh niên mà hỏi.

“ Mẹ có nói cho tôi biết quan hệ của ngài và cha, nhưng tôi biết chắc nếu gặp ngài thì sẽ được ưu tiên ưu ái. Mà tôi thì muốn tự bình bản thân phấn đấu, nếu tôi nỗ lực hết sức mà không thể thành công thì mới dám dày mặt đi nhờ vả Tư Lệnh” Người thanh niên không kiêng dè mà nói.

“ Ha ha… giống.. gương mặt giống.. tính cách cũng giống … vừa thối vừa cứng. Nhưng ngươi nhầm một chỗ, ngươi gặp ta chỉ không những không giúp đỡ , trái lại ta sẽ thành thật hành hạ ngươi một phen … để xem xương của ngươi cứng bằng xương cha ngươi không… ta uống xong tách trà này, ngươi lập tức cút ra ngoài thay chiến giáp của hạ sĩ quan ra ngoài canh gác cho ta… ha ha ha” Khảo Bình cười vui vẻ vui vẻ.

“ Tuân lệnh, tôi sẽ đi ngay, có điều tôi muốn hỏi, cha tôi hi sinh như thế nào?”

“ Chiến Liêu Đông Gia Luật Tuấn , một mình dẫn kỵ binh chưa thành thạo của Đại Việt tấn xông vào trung doanh đối phương, lấy một địch mười dũng mãnh vô cùng… ông ta chết trong vinh quang, không có làm mất thể diện người Đại Việt, nếu ông ta còn sống, chức Phó Tư Lệnh Hải Quân đô đốc này không đến lượt ta. Đã thoả mãn…” Ngô Khảo Bình hỏi.

“ Thưa… đã thoả mãn” Sinh viên hét vang nghiêm trang đứng.

“ Thoả mãn thì cút ra ngoài canh gác” Ngô Khảo Bình không nương tay…

“ Rõ”

Người thanh niêm trẻ tuổi ngay lập tức đi ra ngoài, hắn thoát ra bộ quân phục sĩ quan Trung Uý, yêu cầu mặc chiến giáp, quân phục của binh sĩ hạ sĩ quan sau đó là đứng gác.

Bình từ bên trong hoang chỉ huy gậy gật đầu hài lòng…

Đã 9 năm qua rồi từ trận chiến ấy, con trai của Văn Minh đã lớn như vậy sao? Nghĩ lại lúc đó hắn chỉ mới hai hai tuổi, thanh niên nhiệt huyết dâng trào, lúc này đã 32 tuổi rồi…

Cảnh còn người mất đã rất nhiều chiến hữu của hắn không còn.

Có những người thì bị thương giải ngũ. Nhưng đáng… đi theo Thần Đế đáng. Hãy nhìn Đại Việt lúc này và so sánh Đại Việt của chục năm về trước.. sẽ hiểu được. Xương máu của bọn hắn đổ xuống là đáng..

“ Văn Minh an lòng đi, vợ con huynh còn có Đế Quốc chăm sóc, có Nhị Đế quan tâm, có chúng ta lão đồng đội để mắt” Bình ngước mắt xa xa nhìn ánh trăng tỏ trên cao.

Bỗng nhiên tiếng hô hoá vang lên.

“ Người tới dừng lại khai tên họ, nếu không chúng ta sẽ tấn công…

Sau đó là một loạt tiếng Austronesian cũng theo loa đồng hô vang….

“ Ta là Samoai, thủ lĩnh của 3000 ngọn giáo Maliwoa, đến đây vì hoà bình”

Tiếng ai đó từ xa dưới nước vang lên.

Cả đám đèn pha chiếu rọi vào một vị trí dưới biển.

Nên nhớ đèn pha của Đại Việt đã khác xưa, lúc này phản quang là tấp kẽm mạ bạc sáng bóng phản chiếu hội tụ ánh sáng, tiếp theo là gương đèn lồi với tiêu cự 100 m đủ rọi sáng rất xa.

Bốn năm cái đèn pha cũng chĩa tới khiến Samoai giật mình kinh hãi, lòm tõm đã có mấy tên lính thổ dân sợ hãi mà trượt chân rơi xuống biển.

Một cái thang treo được thả xuống từ sàn thuyền cao ngất, người Austronesian lại tiếp tục theo lệnh mà loa lớn” Hai người có thể lên thuyền, cấm mang theo vũ khí..”

Sinh viên đang đứng gác lúc này bỗng giật mình, thì ra Tư Lệnh Đô Đốc đã đoán trước cả rồi.

Tây Bắc Đại Việt khu, hay nói đúng hơn đây là Tây Việt Quốc, Ngô Khảo Tích đẹp trai sáng ngời như trẻ lại cả chục tuổi đang ngồi đó đọc thông báo....

“ Ha ha... thằng này khá, không hổ là ta chờ đợi lâu ngày... Lập tức cho tốc mã thông báo cho bọn Tây Di quốc, chuẩn bị đánh Côn Minh đi thôi. Nói bọn hắn nhanh nhanh dọn mông, chúng ta lấy Long Tân.”

Ngô Khảo Tích cười cười ra lệnh cho thân binh đi truyền tin tức.

“ Còn ngươi hỏa tốc báo vè Thăng Long cho Nhị Đế chuẩn ngay lập tức thông báo Bố Chính chuẩn bị chặn đánh Kiều Thạc, lần này không để con chó này chạy nữa.”

Trong tin báo có gì?

“..... Đại Lý dịch bệnh lan tràn... Hoàng cung Đại Lý người chết vô số, nghe nói Đoàn Chính Minh vua Đại Lý cũng mắc bệnh , Tướng quốc Cao Trí Thăng bệnh tình đã nguy ngập chờ chết. Dương thị ở Đại Lý rết trăm chân lại ngóc đầu trở dậy....”