Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 728: Lửa giận thiêu Bắc Á ( 02)










Kế hoạch của Ký Huy là vậy đó, dài hơi nhưng thực tế, giờ Đại Việt làm gì đủ người để đi đây đi kia phát triển , trước cứ khám phá khắp nơi, cắm cờ Việt, sau đó trăm năm ngàn năm con cháu có thể nhảy dựng lên chỉ vào LHQ mà nói. “ DM chúng mày ông Ký – bà Huy tổ tiên chúng tao đã tới đây rồi, người Việt chúng tao ị khắp đất ấy đánh dấu, đó là đất của Đế Chế Đại Việt nhé”.

Đâu có ai khùng khùng điên điên đi đem quân đội, xương máu đi chiếm các lục địa đã khai khẩn cằn cỗi cả, dân cư thì chật rồi, tôn giáo san sát, thế lực tự chủ dân tộc nhan nhản. Haizz haizzz. Thôi không nói nhiều, đi cắm cờ trên map đã , con cháu còn được nhờ.

Lại có người thắc mắc Đại Việt quân sự đã đủ mạnh tại sao không chiếm cả Đại Tống đi? Đánh qua đó chiếm Đại Tống mở rộng đất đai, hãy làm như bao người đã làm thoả mã tư tưởng dân tộc cùng thị hiếu.

Nói thẳng đây là việc Ký không bao giờ nghĩ tới vì nó quá xuẩn. Hán tộc 85 triệu đâu thể so sánh như các nhóm dân tộc thiểu số.

Cứ cho là Đại Việt binh hùng tướng mạnh đi , đánh hạ được người Hán chiếm đất Hán cùng quản được người Hán. Mặc dù tổn thất rất trọng nhưng cứ xem như được đi.

Vậy muốn quản lý cả một vùng rộng lớn đó thì kinh đô đặt ở đâu? Đừng nói ở Thăng Long nhé.

Sau đó đối xử người Hán như con dân Đế quốc hay nô lệ. Nếu đối xử như nô lệ thì chờ đợi vô tận đấu tranh vũ trang. Đối xử như con dân thì phải giáo dục , cải cách, đầu tư công nghệ nâng cao đời sống cho dân.

Đùa cái gì trứng? Đó nào là chiếm đất mà đàn giúp người Hán tiến bộ, giúp bọn họ phát triển, trăm năm sau chúng có cải cách có công nghệ có cả văn minh. Mấy trăm triệu dân cùng nhau hô độc lập.

Đã hiểu tình hình chưa mấy con zời muốn xâm chiếm Đại Tống hay xâm chiếm người Hán thì phải nghĩ thật thấu đáo. Không cần biết họ giỏi hay không , cũng không phải sợ họ này nọ, mà chỉ nên nhớ một điều số lượng chính là sức mạnh, số lượng lại có sẵn văn hoá có niềm tin dân tộc lại càng nguy hiểm. Cần hết sức cẩn trọng chứ không phải kiểu ầm ầm vô não xông lên chiến tranh chiếm đất chiếm nhà.

Lại trở về Đông Lai Busan, Đại Việt đã tới tức là mang theo văn minh tiến bộ cùng khoa học.

Cả cái lâu đài Busan được hiện đại hoá cả lên. Chỗ nào khử trùng thì khử trùng, chỗ nào lắp cửa kính tránh gió nhưng vẫn có ánh sáng cho thằng bé Nobunaga tổng hợp Vitamin K thì vẫn phải làm.

Thiết bị sử dụng thay sạch băng đồ sắt tráng men sứ, mấy thứ đồ của Tiều tiên không dùng được.

Tokushi yếu đuối nằm trên giường nhưng lòng thật hạnh phúc khi nhìn người đàn ông đó đang bế bế con nàng nghịch vui bên cạnh cửa sổ kính.

Thằng Nobunaga sinh non tầm 2 tuần nhưng vẫn khoẻ mạnh, thật ra thai phụ lần đầu trở dạ sớm hơn dự tính hai tuần là bình thường..

“ Ê .. Ê … ê…”

Hiếm hoi cơ hội thằng Nobunaga mở mắt, tầm này ngủ là chính, mở mắt chỉ có ị đùn, tè dầm hay đói mà thôi.

Nhưng lần này không phải , hắn mở mắt vì bị ánh sáng xuyên cua khung cửa sổ kính kích thích.. phải mở mắt ra tiếp nhận ánh sáng mới có thể kích thích thần kinh thị giác hoàn thiện, hoàn thiện rồi mới hết cận thị, hết cận thị mới có thể nhìn thấy ti mẹ, thấy mặt cha chứ hử. Đây là lý thuyết thằng cha hắn dạy dỗ khi hắn còn đang chưa hiểu gì.

Tokushi nghe đến đoạn mau nhìn rõ ti mẹ thị ngại cúi mình vào chăn.

“ Em dậy rồi à… cái nơi quỷ này vẫn lạnh như năm nào.. không muốn ra ngoài nữa” Ngô Khảo Ký để ý động tĩnh của cô vợ nhỏ mà cười hỏi.

“ Anh.. không đi ra quân doanh sao?” Tokushi dò hỏi, người chồng này của nàng , từ khi theo hắn, gặp được hắn số ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng mỗi ngày đó đều là niềm vui. Sự hạnh phúc.

Nàng sẽ lưu nó vào tâm trí, vào trái tim, để những lúc vắng hắn nàng có thể lôi ra nhấm nháp, rồi tự cười một mình.

“ Không đi, lạnh quá, vả lại quân doanh bọn thuộc hạ lo được, ta cái gì cũng động chân tay thì còn làm Đế làm Vương cái gì?” Ngô Khảo Ký cười.

“ Anh … bao giờ rời đi?” Tokushi mấy ngày này không dám chạm vấn đề trên, nàng sợ câu trả lời có thời hạn.. sợ phải xa hắn.. nàng chán ghét cảm giác đó.

“ Lâu.. Lần này ta sẽ ở lại với hai mẹ con nàng lâu một chút… Tokushi, ta nghĩ rồi… chờ Nobunaga lớn một chút ta sẽ nói chuyện cùng Từ Huy” Ngô Khảo Ký trầm ngâm.

“ Ấy không được… “ Tokushi giật mình sợ hãi. Hai chữ chị cả, Từ Huy luôn là bóng ma trong lòng nàng.

“ Không cần lo lắng an nguy của Nobunaga và nàng. Ta sẽ lựa lúc thích hợp mà nói… haizzz” Ngô Khảo Ký cũng mệt mỏi, sướng cái đầu dưới khổ cái đầu trên, Nobunaga đã ra đời không thể không cho nó danh phận. Như vậy không công bằng.

Tokushi im lặng, người vợ Nhật bản thời này thường có thiên hướng nghe theo chồng một cách thụ động… chuyện chồng đã quyết, nàng không cãi.

“ Chúng ta vẫn còn ở nơi này bao lâu? Người Cao Ly không đánh đuổi chúng ta sao?” Tokushi chuyển chủ đề, đây cũng là điều nàng quan tâm .

“ Chờ thằng này cứng cáp 1-2 tuổi đã , nơi này mượn tạm Cao Ly. Bọn hắn dám ý kiến?” Ngô Khảo Ký báo đạo hừ mạnh.

Thằng Nobunaga giặt bắt mình oe oe khóc.. khổ chưa , ông oai với ai cơ chứ, ông đang bế một túi nước mắt đấy…

“ Úi úi… ba xin lỗi.. Nín nín… ba thương” Ký lại tất tả chạy khắp phòng tay rung rung rung rung… nựng thằng Nobu này….

Tokushi che miệng mà cười khi thấy Ký như vậy, nàng cười cái gì? Nàng dỗ trẻ còn không bằng Ký đấy, ít nhất Ký có kinh nghiệm dỗ 2 đứa rồi. Tokushi không có hai bầu ti cả vú lấp miệng em nhét mồm Nobu thì còn lâu mới đọ lại Ký khoản nựng trẻ em.

“ Tối em cứ ngủ đi, anh đang cho thợ làm cái cốc mút sữa rồi… đầu tối lấy ra một ít, lúc nào cần hâm nóng cho thằng Nobu là được. Thức đêm mệt lắm.”

Ký quan tâm nhìn Tokushi mệt mỏi…

Thật sự thì của Tokushi rất bự, lại nhiều sữa cho nên nàng kịch liệt phản đối cho con trai nàng đi ti người khác.

Ừ phản đối thì đêm thức thôi. Hài … khác nhau nhé. A Đoá và Lý Từ Huy là buổi tối ngủ thẳng cẳng không biết trời đất gì, buổi tối là vú em cho con Ni và thằng Tuấn bú sữa. Cần gì là tội bản thân vậy đâu, nhưng mà Ký có cách, chế máy rút sữa là được. Cơ học xilanh đơn giản thôi, lần này mang hơn ngàn thợ thủ công các loại, làm gì cũng đơn giản thôi.

Đúng lúc này bên ngoài rộn tiếng bước chân, Ký ở đây vẫn kiềng Huy. Chỉ có nhóm thân vệ quân được tiếp cận khu vực này. Cũng không sợ bọn binh sĩ mật báo gì Huy, chẳng ai điên đi làm vậy rồi hứng trọn trả thù điên cuồng của Thần Đế … he he. Nhưng tốt nhất không nên lôk ra vì miệng người đôi khi không kín, vô tình tiết lọp tiếng gió là hỏng cả.

“ Khởi bẩm bệ hạ, Cẩm Y Vệ, Ưng vệ nhóm ở Nhật Bản đã tới “. Thân vệ chỉ đứng ngoài thưa vào, chưa có lệnh hắn cũng không dám bước vào.

Nói đùa, tiếng trẻ em đang khóc oe oe kia kìa, chắc có lẽ là vị hoàng tử công chúa nào lưu lạc bên ngoài. Chuyện này không phải hắn nho nho Thân quân cận vệ nên chứng kiến.

“ Nàng bế lấy con…. Ta phải ra ngoài công chuyện” Ký giao Nobu cho Takushi.

“ Vâng…” vốn dĩ đáng lẽ Takushi phải xưng thần thiếp và bệ hạ. Nhưng Ký nhà không có cái lệ này, ngay cả A Đoá cũng xưng anh em với Ký thôi.

Tokushi vội vàng chui khỏi chăn, mặc vào áo khoác lông thú bông sau đó đón lấy Nobu đàn ngọ nguậy, dí ti vào mồm…không ăn cũng phải nuốt l. Ti như thuốc phiện một hồi sẽ ngủ, ngủ rồi Tokushi mới sửa soạn cá nhân được, nuôi con mọn mệt chết được, nhất là đối tượng muốn cái gì cho con cũng tự tay làm như Tokushi vậy.

Ngồi trong căn phòng khá tươm tất có lẽ là nơi làm việc của quý tộc Busan trước đây. Phong cách cùng người Nhật khá tương tự.

Căn phòng lớn trống trải, cửa kéo ngang với các tấm tranh chữ hay họa hình treo khá trang trọng xung quanh. Cũng có một nét thanh lịch cùng quý phái riêng.

Vị trí của người lãnh đạo và kẻ dưới ở đây thông qua sự phân cấp của sàn nhà gỗ , giữa hai bên được ngăn cách bở một cặp cửa kéo ra hai bên.

Tất cả đều ngồi trên đệm ấm chủ vị cho lãnh đạo có một chiếc bàn dài làm bằng gỗ có khảm ngọc trai hoa văn hoạ tiết.

Lúc Ngô Khảo Ký đến thì bên trong căn phòng đã xếp đầy người.

Đều là sĩ quan quân đội cao cấp cùng sĩ quan tình báo Cẩm Y Vệ cao cấp đám đang hoạt động tại Nhật Bản.

Tại sao Ký không đem quân đáng thẳng lấy Sado Island? Tại sao phải lắm chuyện đóng quân tại nơi Busan làm phiền Cao Ly? Quân đại Việt đủ mạnh mẽ, lần này đem quân đến Sado đủ nhiều, lại thêm quân của Minoru cả năm ngàn tinh nhuệ. Có gì mà phải lằng nhằng, đem quân qua Sado giết sạc Honma gia tộc là được.

Thật cái đám cả ngày đụng vào là xồn xồn chém giết chắc chắn sẽ làm vậy. Cái gì chứ đem quân chiếm đất, thể hiện cái dũng không não cùng một chút mẹo vặt nghĩ mình thông minh thì bọn này thích lắm. Nhưng đó đâu phải là cách làm việc của một Đế quân của Đế Quốc.

Làm vậy chẳng thể hiện gì hơn người càng không thể hiện ra uy nghiêm của Đế Quốc. Đánh cái đảo bé tí vốn đã được Nhật Bản ký kết chuyển giao cho Đại Việt?

Tại sao phải đánh?

Đây là việc của Nhật Bản, lúc này Nhật Bản phải làm là dẹp yên Sado, Nhật Hoàng cùng tứ đại gia tộc Nhật Bản phải quỳ xuống dâng Sado lên kính cẩn xin Đế Quốc vui lòng nhận lấy. Và kẻ chủ mưu trong chuyện này phải nhận trừng phạt thích đáng.

Tiến quân chiếm Sado quá dễ, nhưng đó là tiểu thừa con đường.

Việc này không phải trang bức mà là quốc thể. Nhật Bản đã ký kết hợp đồng, Thiên Hoàng đã ký . Fujiwara gia tộc chủ sở hữu đã ký thì phải theo đó mà làm, trao tận tay cho Ngô Khảo Ký một cái đảo sạch sẽ.

Còn Ký không có nhiệm vụ đi thanh tảy đảo.

Cho nên Ký mới phải dừng lại ở Busan, triệu tập Cẩm T Vệ Nhật Bản, phải thấu hiểu tình thế của Nhật Bản mới động. Không phải lúc nào sồn sồn dùng võ lực cũng là thể hiện được cái “chất “ của Đế Quốc.

Có tức giận trong lòng, muốn thiêu thiên diệt địa, nhưng vẫn phải giữ một chữ “Tĩnh”, Nộ nhưng không loạn.

Tất cả sĩ quan rào rào đứng thẳng nghiêm mình kính lễ.

Ký ngồi xuống sau bàn sau đó ra hiệu cho mọi người nghỉ và bắt đầu quân sự buổi họp.

“ Ai là đứng đầu hệ thống mật vụ ở Nhật Bản” Ngô Khảo Ký đưa mắt xuống dưới uy nghiêm cất tiếng.

“ Khởi bẩm Bệ Hạ, bề tôi Lê Dương Khuê , Trung tá tình báo Cẩm Y Vệ Cục Trưởng Cục Tình Báo An Ninh B25... Có mặt”

Một vị khá trẻ tuổi dáng người trung đẳng mặc bộ quân phục màu xám nhạt đứng dậy thưa. B25 là cục tình báo chuyên lo vân đề về khu vực Đông Bắc Á các quốc gia như Nhật Bản – Triều Tiên.

“ Ngồi xống nói chuyện” Ngô Khảo Ký vẫy tay.


















Xuyên việt tu tiên thế giới, thu được trường sinh bất lão chi thân có thọ nguyên vô tận, nhưng là nhất giới phàm nhân dù là trường sinh bất lão, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị người giết chết.

Chỉ có sống đến cuối cùng người, mới thật sự là người thắng.

Chỉ cần đầy đủ cẩu, sống đầy đủ lâu, người nào cũng đánh không lại hắn.

Quân tử báo thù, một vạn năm không muộn. Mời đọc Siêu Phẩm