Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 738: Zhui Minuro (03)





Hắt xì…

Sụt xịt….

Đáng ghét….

Ngô Khảo Ký cau có….

Dân Japanese này cái gì cũng nâng tầm quan trọng hoá vấn đề được, chỉ là thử súng mà thằng ô Minoru này có thể tổ chức như một buổi biểu diễn nghệ thuật được.

Các động tác nạp thuốc súng, lên đạn cần nhanh , dứt khoát thì thằng này làm lờ đờ kiểu câu giờ.

Nhưng khi nhìn qua doanh trại người Nhật, thấy ánh mắt chăm chú cuồng nhiệt của bọn họ thì Ngô Khảo Ký cảm thấy cũng nên.

Không phải lúc nào bỗ bã thoải mái cũng là tốt, đôi lúc những hoạt động bình thường nhưng nếu nghiên cứu nâng tầm bọn chúng lên thành “ Đạo” thì hiệu ứng cộng đồng sẽ rất tốt.

Quá tự do xuồng xã cũng không phải lúc nào cũng hay.

Ngô Khảo Ký đang nghĩ nghĩ, không biết có nên xây dựng mấy cái “ Đạo” ở Đế Chế không.

Có lẽ là nên, thành lập mấy cái như kiếm đạo, trà đạo.. võ đạo… polymer đạo thì cũng tốt, dân Đại Việt giàu lên nhanh cần có mấy thứ tiêu tốn cùng gửi gắm tâm linh như vậy.

Lại nói đến Ngô Khảo Ký không hề biết đầu têu của cái trò thử súng tổ chứa như biểu diễn nghệ thuật này chính là Minoru đang hồi hộp toát mồ hôi, thậm chí tay chân lẩy bẩy cả rồi.

“Bình tĩnh… hít xâu…. Thở đều…hít hà… hít hà” Minoru tự nhủ tự trấn an bản thân tránh để mất mặt.

“ Dựng súng.. mắc dây đai… “ Minoru lảm nhảm như đang đọc thần chú, thật là hắn đang đọc thần chú đấy, đây là thần chú giúp hắn không quên động tác.


Dây đai? Là một cái dây nhỏ từ đai lưng móc vào nòng súng khiến cho người bắn có thể buông hai tay hoạt động mà thân súng vẫn không đổ ngã.

Thứ dây đai này được phát triển từ bộ binh.

Giờ đây toàn bộ trường thương binh Đế Chế đều kiêm cả nỏ binh, bọn họ là quân lưỡng cư. Lúc cần có thể viễn trình tấn công, không cần tấn công thì cầm trường thương lập rào phòng thủ.

Trước đây khi tác chiến nỏ thì phải đặt thương xuống đất, điều này khiến cho việc chuyển trạng thái chiến đấu bất lợi.

Nhưng đai cố định ( keeping belt ) trường thương mắc từ thắt lưng cửa binh sĩ đã giải quyết vấn đề này. Can thương dựng vào chân đế giày, thân thương cố định bằng keeping belt thực tế các thương thủ co thể tự do đứng bắn khom lưng bắn không ảnh hưởng, lúc cần chọ có thể rất nhanh chuyển tư trạng thái dùng nỏ qua dùng trường thương mà không gặp thời gian độ trễ. Cac kỹ sư quân khí luôn vậy, họ luôn kêt hợp cùng chiến sĩ thự tế trên chiến trường để cải tạo cừng chút một, từ cái khuy áo trỏ đi sao cho thuận tiện chiến đấu nhất. Mộ cái keeping belt nho nhỏ nhưng có thể nâng sức chiến đấu thêm 10%, lúc này lại càng hữu dụng với súng hỏa mai. Mấy thằng bàn giấy chém gió đọc binh thư mà không ra trận làm sao hiểu được nỗi khổ của quân sĩ? Đây là thực tiễn và thực chiến, không phải mấy cái mưu mẹo trẻ con ghi trong sách vở bởi mấy ông ghi sử cũng chẳng có ông quái nào là nhà quân sự cả.

“ Đạn... bên túi phải.... bóc vỏ giấy.. đổ thuốc súng... bóc lớp giấy hai.. nhét bông... que nhồi đâu... que nhồi đây rồi..” Thằng Minoru lẩm bẩm như thằng điên. Nếu ai đứng cạnh hắn phải thốt lên rằng: Zhui no Minoru điên thật rồi.

Không làm thế này sao nhớ nổi các bước chuẩn bị cho súng hỏa mai? Mới học được cách sử dụng có một hôm, chỉ có một buổi tối để luyện động tác cùng một bản viết tay hướng dẫn của Anh Rể. Cho nên Zhui no Minoru chỉ có cách niệm chú mới không thể quên động tác thôi.

Nên nhớ ngoài chiến trường nhiều binh sĩ còn quên cả rút que nhồi đạn khiến cho lúc phát hỏa cả que cả đạn bay mất đấy... sử dụng súng hỏa mai khá phức tạp chứ không hề đơn giản như mọi người nghĩ tới , súng là đơn giản học bắn.

Đạn được gói vào giấy cẩn thận, 17 gram thuốc súng, ở tầng một, bóc ra đổ vào nòng.

Tầng hai là bông, bóc ra nhét nòng...

Tầng ba là quả đạn chì đường kính 15mm nhét trên lớp bông sau đó dùng que nhồi nhét vào.

Cạc cạch cạch....

Phải quan sát que nhồi độ dài... đến đúng vạch đỏ đánh dấu mới thôi, vì lúc đó đạn, thuốc súng, bông đã vào chuẩn vị trí....

Kéo lên thả rơi tự do que nhồi hai ba lần để chắc chắn nòng súng không có vật cản gì....

Lắp que nhồi vào khe dưới nòng súng....

Từng động tác được Zhui no Minoru cẩn thận thực hiện, chậm rãi nhưng không thiếu sót....

“ Đốt dây cháy chậm… để một bên.. “

Minoru không ngừng lặp lại những thao tác hướng dẫn.. dây cháy chậm là dây thừng vải cotton ngâm tẩm Natri Namitrat cháy đủ chậm và khó tắt, được quấn mấy vòng ở cổ tay..

“ Tra thuốc súng mồi vào cốc… có hai nấc nhấn… nhấn nấc một lắc… nhấn mạnh đổ…”

Đừng khinh thường thần chú của Minoru, không có nó hắn đã nhầm bao nhiêu bước rồi không ai nhớ được.

Ngay cả cái hộp đựng thuốc mồi này không hề đơn giản. Nó là hộp hai ngăn, ngăn lớn chứa thuốc súng , ngăn nhỏ trống không có định lượng đủ cho một lần đổ thuốc mồi vào cốc mồi.

Nhấm nhẹ nấc một, lẫy sẽ mở đáy của ngăn định lượng, lắc nhẹ thuốc súng sẽ từ ngăn lớn tràn ngập ngăn định lượng.

Nhấn mạnh thì lẫy kép sẽ đóng đáy ngăn định lượng đồng thời mở ra vòi của hộp thuốc súng mồi, cấu tạo này khiến cho chỉ có một lượng thuốc súng nhất định, tiêu chuẩn được đổ ra..

Nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng muốn học tập mà chế ra nếu không được tháo tung thứ này? Hơi bị khó phát minh đấy… trừ mấy thằng đã từng bắn súng hoả mai mới biết…

Lúc này gần như mọi bước chuẩn bị đã xong. Minoru đóng cốc mồi nắp giữ an toàn. Sau đó hắn ngồi quỳ một chân .. đúng tư thế anh Rể chỉ bảo.

Giương súng… lắp thừng cháy chập vào mỏ cò….

Ngắm bắn….

Mục tiêu 20m mặc giáp tốt nhất của võ sĩ Nhật bản, bình thường cung tên sẽ bắn không thủng.

“Ngắm bắn…. mắt … mép trên khe ngắm… mép trên đầu ruồi… trùng rồi… mép dưới mục tiêu… trời mẹ mệt quá…” Minoru than thở…

Có cái gì đó quên quên….

“ Chết tiệt chưa mở nắp cốc mồi…”

Tôi lạy ông, ông chưa mở nắp cốc mồi thì ông bóp cò mười năm nó cũng không nhả đạn….

“ Mở nắp cốc mồi… ngắm lại… lấy lại đường đan….”

“ Nín thở…. Nín… từ từ xiết cò… “

Lần này Minoru không lẩm bẩm mà chỉ nhủ thầm trong đầu.

Khặc chặc. Tuy là súng hoả mai sơ khai thôi nhưng Ký cho thiết kế đầu ruồi cùng thang thước ngắm hiện đại đó… lợi hại không…

Vâng ông bắn đi, có 20 mét thôi…

Đoàng….

Một ngọn lửa loé lên từ cốc mồi , tiếp đó là tiếng súng vang lên, rồi một cột khói trắng cùng lửa phụt khỏi đầu nòng súng…

Minoru cũng giật mình kém rơi súng. May mà mấy ngày này có nghịch Culverin quen rồi nếu không rơi súng thật.

Giật khá mạnh.. nhưng Minoru cơ bắp chịu được.

Pang…

Tiếng kim loại va nhau chát chúa vang lên…

Bắm trúng đích…

Không ngờ trúng từ viên đầu tiên.

Minoru sung sướng giơ lên cây súng Hoả Mai trong tay….

Binh sĩ Nhật Bản điên cuồng la lớn..

“ Đại Việt Đế Quốc- Zhui no….. Đại Việt Đế Quốc- Zhui no…. Đại Việt Đế Quốc- Zhui no”

“ Kiểm tra….” Minoru hét lớn…

Một tên lính Nhật cầm cờ xanh ầm ầm chạy lên mục tiêu kiểm tra…

“ Thưa Tướng quân… xuyên vỡ giáp… đạn xuyên rất sâu … tìm không thấy đạn…” Tên binh sĩ Nhật hét lớn….

“HOAN HÔ….Đại Việt Muôn năm… Zhui no gia tộc muôn năm…”

Bọn lính Zhui no gia tộc lại ầm ầm kêu lên…

“ Ngươi. Ngươi… đi lên mổ thịt xem đạn sâu bao nhiêu” Minoru ra lệnh cho hai tên đồng tộc

“ Hêy…. “ Hai thằng cúi đầu sắn lên tay áo quân phục , chạy bước nhỏ lên phía bia bắm…

Chúng nó tháo giáp sắt… lôi miến thịt lợn tảng ra bắt đầu mổ xẻ…không ngại bẩn tanh….

“ Thưa huynh trưởng ,xuyên thẳng qua thành sau… ước chừng có hể xuyên 35cm thịt đặc…” Một thằng hoi Zhui no gào lớn…

“ Mau đi báo cho Thần Đế Bệ Hạ” Minoru quát một tên đồng tộc khác gần đó..

“ Hêy…”

Thằng này hưng phấn đến chân tay run lẩy bảy.. đứng lên mà kém chút ngã chỏng vó khiếm toàn trường kém chút cười vang.

Ngô Khảo Ký lười nhác nghe báo cáo, nói đùa sao, nòng súng dài đến 70cm, thuốc súng ~ 17gram, đầu đạn chì 15mm nếu trong 20m không xuyên nổi cái giáp sắt 2mm của người Nhật Bản thì vứt luôn súng đi đừng chế tạo nữa.

Ngô Khảo Ký phất tay cho thằng Zhui no gia tộc li xuống.

Minuro tiếp tục chầm chậm thử bắn mục tiêu xa hơn.

Ngô Khảo Ký bực lắm rồi... rủ nhau ra nơi lạnh ngắt này thử một thứ đã đoán trước kết quả còn làm chậm rì rì thế kia...

Thằng Minoru một là có tài thiện xạ sẵn, hai là ăn may...

Ba lượt bắn 20 -30 -40 m đều trúng đích và đều xuyên giáp.

Ngô Khảo Ký cũng phải gật đầu, súng hỏa mai tuy còn nhiều hạn chế nhưng ở khoảng cách ngắn đúng là xuyên giáp mạnh hơn cường nỏ 1000 lbs, khả năng phải bằng cường nỏ 1200 lbs có trợ lực dòng dọc.

“ Thưa bệ hạ, không ngờ loại vũ khí đơn sơ này có uy lực như vậy....” bọn Mộc Tư Hàn đang ngồi một bên cũng phải thốt lên sợ hãi.

Theo bọn hắn đây là thứ đơn sơ cho nên không có quan tâm nghiên cứu, thậm chí vô tránh nhiệm vẽ qua qua sau đó vứt lại cho Ngô Khảo Ký , bọn họ không ngờ Ngô Khảo Ký phát triển thành công rất nhanh và uy lực rất lớn.

Cái này đúng thôi. Dù sao Súng Hoả Mai Đại Việt M1087 kín hơn, chỗ hở của nó chỉ có lỗ cảm ứng, sơ tốc đầu nòng khả năng 320m/s. Còn kiểu súng Kammerlader rifle mà đám Mộc Tư Hàn đang nghiên cứu dù sao cũng là nòng nghép, cho nên có hở, nếu cùng chiều dài nòng 70m chăc chắn uy lực, tầm xa không bì lại Súng Hoả Mai Đại Việt M1087 được.

“ Nhiều hạn chế lắm... trang bị cho gia rộc Zhui no và một số nhánh quan Đại Việt thôi. Vũ khí chính vẫn các người nghiên cứu hoàn thiện Súng Trường Đại Việt “ Ngô Khảo Ký nhắc nhở...

“ Vâng...” đám kỹ sư lại càng hưng phấn và quyết tâm khi nghe Ngô Khảo Ký động viên.

Đến tầm 50m thì Minoru đánh trượt một lần, học theo Ngô Khảo Ký chỉ hơi nâng thang súng lên một chút thì đánh trúng... đạn vẫn xuyên giáp và vào hơn 7cm thịt, tạo thành vết thương vỡ rất nặng nề bên trong... cả đám võ sĩ gia tộc Zhui nô lại hò reo điên cuồng như trúng kinh phong... giật đùng đùng... họ nghe tin nếu thứ vũ khí cường đại này thử nghiệm thành công thì Thần Đế Đại Việt sẽ trang bị hàng loạt cho Zhui no gia tộc võ sĩ...

“ Bẩm bẩm Thần Đế Bệ hạ, 60m vẫn xuyên giáp... 70m xuyên giáp được..” Một tên Võ sĩ gia tộc Zhui no thở phì phò chạy đến gập người quỳ gối báo cáo, người Nhật có thói quen quỳ....

“Cởi giáp sắt ra... thay áo vải giáo da thử từ khoảng cách 70m....

Ngô Khảo Ký ra lệnh