Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 741: Trách nhiệm trên vai Đế Quốc





Nói chung thì Ngô Khảo Ký chưa có mấy hi vọng đám Mộc Tư Hàn sẽ làm được gì đó ra hồn.

Không cứ phải là đạn hình trụ sẽ tốt hơn đạn hình bi, không đạn hình trụ là có thể xuyên giáp tốt hơn đạn hình bi. Rất nhiều người sẽ bị hiểu lầm khái niệm này và luôn cho rằng lẽ dĩ nhiên đạn hình trụ nhiều ưu đểm.

Nếu đạn hình trụ tốt như vậy thì ngay từ đầu khi súng, pháo,ra đời thì người ra đã dùng đạn hình trụ rồi.

Một viên đạn hình trụ bay ra khỏi nòng nó có quỹ đạo bay và xoay không đơn giản, thử bắn một mũi tên không có lông vũ đi xa từ cung hay nỏ bạn sẽ hiểu vấn đề bay của đạn hình trụ khi chưa có các công nghệ giải quyết vấn đề quỹ đạo xoay. Chính vì vậy mới có chuyện người ta sử dụng đạn bi lâu đến vậy trước khi nòng khương tuyến ra đời. Bởi một lẽ bi có xoay như thế nào thì tiến điểm khi va chạm của đạn bi vào mục tiêu sẽ giống nhau cả, tạo nên sức xuyên phá ổn định.

Còn hướng một viên đạn hình trụ khi bay có xu hướng duy trì dọc theo trục quán tính của nó, dần dần đặt nó ngược lại quỹ đạo của nó và ngày càng gặp phải sức cản của không khí, điều này làm cho chuyển động của viên đạn trở nên thất thường. Trong trường hợp này sức cản không khí cho đạn tròn là không đổi, vì cấu tạo hình học đều của nó cho nên quỹ đạo của đạn tròn lại ổn định hơn nếu đạn trụ không có các công nghệ giúp ổn định quỹ đạo.

Như vậy Ngô Khảo Ký còn phải hành hạ chán chê đám kỹ sư. Và sùng Trường Kammerlader K1087/9mm của Đại Việt sẽ còn rất lâu mới ra đời, rất lâu mới có thể hoàn thiện. Vì nghiên cứu đường đạn là một quá trình đau khổ và tốn thời gian với cả ngàn lần bắn thử.

Nhưng Ngô Khảo Ký không có thay đổi, hắn không dễ dãi được, dễ dãi không có tương lai. Nếu dễ dãi hắn có thể đồng ý cho kỹ sư mở rộng đường kính nòng súng sau đó dùng đạn tròn cỡ lớn hơn để xuyên giáp tốt hơn. Nhưng nếu dễ dãi thì con đường tương lai sẽ chật hẹp và cực tốn thời gian để phát triển đến công nghệ nòng khương tuyến súng, pháo.

Số đông thế nhân ủng hộ cỡ nòng lớn, ủng hộ viên đạn bi lớn để có thể xuyên giáp, đó là vì số đông còn eo hẹp kiến thức.

Trên đời không có ai là ngu, nhưng kẻ có kiến thức lại hiếm, kẻ có đủ nghị lực cùng quyết tâm theo đuổi kiên thức lại càng hiếm. Thế nên từ xa xưa cho đến cả thế giới hiện tại tỉ lệ các nhà khoa học gia, nhà tri thức luôn là một nhóm nhỏ trong thế giới nhân loại. Số đông thường thích tiếp nhận những cái gì đó dễ hiểu, dễ hình dung và nói chung là rẻ. Những thứ khó khăn, học thức thường chỉ có một nhóm có kiến thức sẵn cùng có một nghị lực, một thói quen tiếp nhận kiến có thể theo đuổi.

Đã có rất nhiều bài học về chuyện này, nếu nhân loại đi theo số đông chắc hẳn sẽ không phát triển đến trình độ ngày nay. Do đó đôi khi số lượng không thể địch lại chất lượng là ở điểm này nói lên tất cả. Sói vào bầy dê, hổ vào bầy cừu, và một nhóm nhỏ người có tri thức, có hiểu biết có thể làm gỏi một đám lớn ngáo ngơ dễ dãi vô não cùng a dua.

Nói tóm lại con đường của các kỹ sư Đại Việt là còn xa lắm để nghiên cứu tới đạn đạo của viên đạn hình trụ mà nếu không cưỡng ép họ thì cả trăm nắm cũng khó mà nghiên cứu thành.

Tất nhiên Ngô Khảo Ký cũng có thể huỵch toẹt công bố nòng khương tuyến cấu tạo. Nhưng làm vậy có hai nhược điểm sẽ khiến hắn hối hận.

Thứ nhất đó chính là tạo thói quen ỷ lại cho đám khoa học gia Đại Việt, đã ỷ lại thì sức sáng tạo kém đi, đó chính là hậu quả của sự dễ dãi trong tư duy cùng nhận thức. Không nên một chút nào.

Quá trình nghiên cứu từ đạn bi lên đạn trụ nòng rãnh xoắn khương tuyến sẽ giúp các nhà khoa học có rất nhiều kiến thức về, quỹ đạo bay, đạn đạo, lực cản không khí tác động vật thể bay, chúng sẽ không chỉ giúp ích mỗi cho việc chế tạo vũ khí mà còn ứng dụng cho rất nhiều về sau này.

Công bố về khương tuyến có cái hại thứ hai đó chính là công nghệ này bị mở khoá, một khi công nghệ này bị mở khoá thì ưu thế của Ngô Khảo Ký có thể không còn lại cái gì nữa.

Nhưng nếu các công tượng Đại Việt bị ép mà chế tạo thành công, nghiên cứu thành công thì đảm bảo nó sẽ trở thành công nghệ vũ khí cốt lõi và độc quyền cho Đại Việt trong thời gian dài, và lúc đó chấp mọi thể loại Hunter đến đất này, một mình Ngô Khảo Ký hắn cân tất cả.

Đến lúc này dễ dãi hay không dễ dãi thì đủ hiểu cả rồi. Chiều theo thị hiếu đám đông dĩ nhiên được ủng hộ, chiều theo thị hiếu của đám binh sĩ không kiến thức khoa học kia dĩ nhiên nhanh chóng tạo nên một đội quân súng hoả mai. Nhưng về lâu về dài sự phát triển sẽ rất khó khăn… hài… thật là khổ là… Ngô Khảo Ký lắc đầu… thị hiếu rẻ tiền không theo nổi, phải đi theo con đường hắn đã kiên định chọn lựa thôi. Các đồng chí khoa học gia Đại Việt hãy cố gắng lên , bạc đầu đi, sụt cân đi, mất ngủ đi vì tương lai con em Đại Việt sau này.

Nói thẳng thắn Ngô Khảo Ký cũng như số đông bao người hiện đại khác, biết là nòng khương tuyến giúp đạn xoáy tròn và đi quỹ đạo thẳng ổn định. Nhưng đó là ngọn. Còn vì sao nó vậy thì không biết vì không phải dân chuyên.

Cho nên nếu Ngô Khảo Ký ngang nhiên cắt bỏ tiến trình dưa nòng khương tuyến vào sẽ khiến các kỹ sư Đại Việt mất đi một ngàn lẻ một dạng kiến thức trong đó. Vì họ chỉ hiểu phần ngọn như Ký…nhưng để đám này nghiên cứu quá trình từ A-Z, khi bọn này thành công… chúng đều là chuyên gia đạn đạo học toàn bộ, và cũng là các chuyên gia về khí động học ngay và luôn. Đây là những kiến thức Ký không biết mà dạy dỗ, cho nên không thể qua loa được.

Cuối tháng hai. Trong lúc Ngô Khảo Tích đang dồn dập chuẩn bị tro trận đại quyết chiến ở Côn Minh.

Trong lúc Benjamin sau trận chiến tập kích thắng lợi dòn vang thì bản thân hắn xin được rút về thành phố Do Thái của bản thân để chỉnh đốn quân đội. Tyre và các vùng lân cận ngắn ngủi rơi vào tình trạng bình ổn, vì các cánh phiến quân đều lui vào cố thủ thành trì mà họ đang chiếm đóng. Tyre tạm thời cũng chưa có nguy cơ cho nên Hassan Batukan đồng ý cho Benjamin Huy Tuấn tạm rời đi.

Cùng thời điểm này Ngô Khảo Bình đã thiết lập được một hệ thống vũng vàng Đô Hộ Phủ An Đông, cắm lá cờ Đại Việt lên Đảo Luzon rộng lớn, hắn cũng đã thiết lập khu khai thác quặng ở mỏm Jalaja và bước đầu tiên thu về những thành quả tuyệt vời hơn cả mong chờ.

Ở Thăng Long thì đang ráo riết chuẩn bị cho cuộc họp Nghị Viện Nhân Dân đầu tiên ở khu vực Đông Á- Nam Á. Các đại biểu Nghị Viên Nhân Dân vừ các vùng miền khắp Đế Quốc nhộn nhịp hạnh phúc tụ tập nơi Thăng Long phồn hoa đô hội.

Còn Tống Kiệt đã tiến vào khu vực tiểu quốc Hồi giáo dòng Sunni có tên Alda ở vùng giữa Somalia tập hợp các quốc gia Nam Phi và Etiopia đế chế với một hệ tôn giáo Kito đặc biệt không giống ai. Không biết thằng này sẽ làm gì ở đây nhưng hành động của hắn đã bị nhà Fatimid hồi giáo cực đoan Bắc Binh để ý. Dự chi là cái vinh Ađen và biển Hồng Hải sẽ không yên bình rồi.

Cùng thời điểm đó Đại Việt Nữ Đế Lý Từ Huy tiếp nhận đầu tiên đơn khiếu kiện từ các tiểu quốc trên bán đảo Malaysia sau này. Các tiểu quốc Patane, Poncian, Kedaor, Pera lần cùng dắt tay nhau đến Đại Việt trình lên đơn kiện Pahang tiểu quốc.

Như đã biết Pahang là tiểu quốc siêu nhỏ duy nhất nằm trong khối Thịnh Vượng Chung Đông Nam Á. Sở dĩ quốc gia này có thể ra nhập khối thịnh vượng dù rất nhỏ yếu và nghèo là bởi vì nó là nơi nằm chính giữa Đại Việt- Medang- Lavo- Thuỷ Khmer.

Nếu nói vị trí thì nó nằm ngay gần Singapor thời hiện đại. Pahang lại có một vùng bờ biển nước sâu thích hợp xây cầu cảng cho nên mới có thể thuận lợi ra nhập nhóm cường quốc khu vực này.

Vì là nơi chung chuyển, là nơi tàu bè mấy quốc gia dừng lại bổ xung cũng như sửa chữa. Đại Việt lại đầu tư xây dựng cầu cảng cùng một tiểu trấn quy mô ở đây với mục đích phục vụ tàu bè qua lại.

Chính vì vậy thằng này giàu lên nhanh chóng, đã giàu lại còn được thừa hưởng rác vũ khí từ Đại Việt với cả chục chiến hạm Carrack đời đầu cho nên nghiễm nhiên Pahang thành tiểu bá trong nhóm các tiểu quốc gia trên bán đảo này.

Rutile được phái hiện và khai khẩn ở nơi này, Đại Việt cử người, quân đội qua đây tiến hành khai thác… điều này dẫn đến lá gan của Pâhng trướng lên, thằng này bắt đầu đem quân xâm lấn xung quanh. Cả một vùng loạn cào cào lên rồi.

Patane, Poncian, Kedaor, Pera bắt tay nhau cùng chống cư Pahang nhưng không nổi, càng ngày càng đuối. Cho nên đám này mới nghĩ ra cách là kiện Pahang lên Đại Việt.

Lý do đơn giản Patane, Poncian, Kedaor, Pera chả làm gì để bị đánh cả, họ không gây sự, họ cũng thuần phục Đại Việt, hằng năm cống nạp không thiếu sót, buôn bán thì họ đóng thuế đầy đủ. Lấy cớ gì đánh họ? Đại Việt Đế quốc không phải đang giảng văn minh sao? Văn minh mà để Pahang ngang ngược vậy?

Đau đầu đấy, xử lý truyện này ra sao quả là vấn đề hết sức nhạy cảm cùng nhức đầu.

Cùng thời gian Bắc Mân và Lục Khmer đệ đơn xin gia nhập khối thịnh vượng chung Đông Nam Á. Bọn họ thừa thấy lợi ích cả về kinh tế lẫn an ninh chín trị khi ra nhập tổ chức này cho nên kiên quyết xin ra nhập. Sứ thần các nước đang ăn vạ tại Thăng Long không về.

Một mặt khác diễn biến, sau thời gian cày kéo quá gớm thì Mị vương của Ê Đê nhóm tại Đà Nẵng đã phình bụng ra, Lý Nhật Trung già mà không nết đi theo con đường của lão Hiến, tặng cho đôi vợ chồng Ký Huy một đứa em sơ sinh.

Sau thời gian dài dưỡng sức luyện binh, đến lúc này Đà Nẵng đã nhăm nhe nhập Chiêm.

Chiêm Thành cũng nhận thấy ý đồ này của Đà Nẵng nên vội chạy ra Thăng Long cầu cứu cùng trình bày, em có tội gì đâu.

Thật quá nhiều công việc đến một lúc kiến cho Đại Việt triều đình vận hành hết công suất mới tạm ổn tình hình.

Trong khi vơi cả vợ hai vữa chăm con thơ vừa con đít lo việc nhà thì ông chồng chạy tít đi phương Bắc hú hí vợ ba cùng đứa con trai nhỏ. Phen nay mà bị phát giác là no đòn.

Sau gần một tháng đưa vào điên cuồng chế tạo thì có được một ngàn khẩu súng hoả mai Đại Việt M1087 ra đời với 800 khẩu M1087/15mm và 250 khẩu M1087/36mm.

Đây đã là hết sức cố gắng phấn đấu lao động của công nhân Đại Việt ở nơi phương xa này rồi.

Tốc độ sản xuất như vậy đã là quá kinh khủng , cách xa tổ quốc đến 3000 km, ở một nơi chưa có cái gì là công nghệ như Busan, trong gần ba tháng có thể dựng lên công xưởng tạm cùng chế tạo một ngàn cây súng hỏa mai chất lượng thì đã nói rằng Đại Việt quá đáng gờm rồi.

Dĩ nhiên đã qua gần hai tháng, bản thiết kê súng hỏa mai đã về Thăng Long từ lâu, nơi này hẳn sẽ sớm cho ra số lượng khổng lồ loại vũ khí này thôi.

Bởi mọi người chưa thể tưởng tượng ra nổi công nghiệp ở Thăng Long- Bố Chính đã bùng phát đến mức độ nào sau gần một năm cải cách công nghệ.





Xem truyện hay, main cẩu thả và hài hước, mời đọc